Có lẽ vì cảm thấy thái độ của Tần Trầm quá mức ngạo mạn, sào tre nóng tính không vui, xắn hai ống tay áo, bước tới hai bước làm dáng muốn động thủ đánh người.
Hứa Giản vùi trong lồng ngực Tần Trầm thấy vậy, lộ ra móng vuốt giấu dưới thịt đệm và răng nanh, chuẩn bị vồ tới cắn xé bất cứ lúc nào.
Mà động tác của Tần Trầm còn nhanh hơn so với Hứa Giản, nghiêng người lui một bước sang bên cạnh tránh tay của sào tre duỗi ra, một tay ôm mèo đồng thời nắm lấy cánh tay sào tre, sau đó đột nhiên dùng sức bẻ về phía sau ——
"A ——" tay bị vặn, sào tre kêu thảm một tiếng, tay trái nắm thành nắm đấm, vẻ mặt dữ tợn vung tới mặt Tần Trầm, sắc mặt Tần Trầm không đổi, cũng không trốn, trực tiếp nhấc chân đá một phát vào đầu gối gã.
Chân sào tre mềm nhũn tay trái mất sức, kêu lên trực tiếp quỳ xuống, đầu gối đập xuống đất, phát ra một tiếng 'Oành'.
Nghe tiếng động này, Hứa Giản hít vào một hơi, xương bánh chè không nát chứ? Nghe thôi cũng cảm thấy đau thay cậu ta.
Càng làm cho Hứa Giản không nghĩ tới chính là, thân thủ của Tần Trầm lại tốt đến vậy, ôm cậu nặng mười lăm cân cũng không bị ảnh hưởng.
Hứa Giản vẫn luôn biết Tần Trầm diễn cảnh đánh đấm rất giỏi, khi quay (Kẻ sát phạt) đạo diễn thường hay tăng thêm cảnh đánh đấm cho hắn, nhưng cậu không ngờ thân thủ người này rất tốt.
Mặc dù trong lòng đang cảm thán, nhưng Hứa Giản còn không quên thừa dịp cháy nhà hôi của, nhanh chóng nhấc móng vuốt cào lên mu bàn tay sào tre để lại ba vết máu.
Bị Hứa Giản cào, sào tre liền hét lên một tiếng.
Sự việc phát sinh quá mức đột ngột, chờ đến khi áo khoác nam phản ứng lại, chỉ thấy bạn của gã đã bị Tần Trầm quật ngã, thậm chí động tác vừa rồi của Tần Trầm gã cũng không thấy rõ.
Nhìn sào tre bên cạnh gào thét ôm đầu gối thở hổn hển, áo khoác nam hoảng rồi, theo bản năng bước lên một bước, có chút lo lắng:
"Cậu Tần cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi..."
Còn không đợi gã nói xong, Tần Trầm ôm mèo từ từ quay người, giọng điệu bình tĩnh: "Anh cũng muốn thử một chút sao?"
Sào tre nằm dưới chân Tần Trầm, bản thân hắn lại nhẹ như mây gió ôm mèo trắng, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, so ra với hai người, áo khoác nam lại vừa sợ vừa hoảng loạn không lý do, nghe hắn nói sau đó nhanh chóng xua tay:
"Không, không phải, ngài hiểu lầm, hiểu lầm, chúng tôi không phải tới làm phiền ngài."
Nghe gã lắp ba lắp bắp nói, Hứa Giản nheo mắt mèo lại, liếc mắt nhìn gã, trong lòng chỉ coi gã đang nói vớ vẩn:
Theo dõi Tần Trầm trong tiểu khu mấy ngày, hôm nay đã trễ thế này còn đến bãi đậu xe rình mò hắn, lén lén lút lút, nói các người không phải người xấu thì ai tin?
Lúc này sào tre cũng giảm bớt cơn đau đôi chút, từ dưới đất bò dậy sau đó khập khiễng tới gần áo khoác nam, vừa sợ hãi nhìn Tần Trầm vừa nói khẽ với áo khoác nam:
"Anh Lĩnh, có phải tìm nhầm không? Thằng nhãi này rất khoẻ, không giống như bác sĩ..."
Tiếng sào tre nói rất nhỏ, nhưng bây giờ thính giác của Hứa Giản trong thân mèo rất nhạy bén, nghe đến hai chữ 'Bác sĩ' liền ngẩn người: "Meo?"
Bác sĩ? Bác sĩ gì cơ?
Ngay khi Hứa Giản thắc mắc Tần có liên quan đến hai chữ bác sĩ từ bao giờ, áo khoác nam nhíu nhíu mày, nhìn Tần Trầm chậm rãi lắc đầu:
"Anh đã quan sát cậu ta đã mấy ngày, chính là cậu ta, không sai."
Thấp giọng nói xong câu đó với sào tre xong, áo khoác nam quyết tâm, đi đến phía trước một bước, vẻ mặt thành khẩn nói với Tần Trầm:
"Cậu Tần, cậu thật sự hiểu lầm rồi, chúng tôi đi tìm cậu, chỉ là muốn mời cậu đến khám một vị bệnh nhân, sẽ không trì hoãn thời gian của cậu quá lâu."
Khám một vị bệnh nhân?
Nghe áo khoác nam nói, không chỉ có Hứa Giản sững sờ, ngay cả Tần Trầm ôm cậu cũng sững sờ:
"Anh tìm tôi khám bệnh?"
Áo khoác nam nhanh chóng gật đầu: "Đúng thế."
Tần Trầm nghe vậy cúi đầu nhìn xuống Hứa Giản trong lồng ngực, một người một mèo liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ khó hiểu từ trong mắt đối phương.
Thấy vẻ mặt của Tần Trầm, áo khoác nam cho là hắn không muốn, vội vã lên tiếng: "Cần bao nhiêu tiền, cậu chỉ cần nói."
Sau khi nói xong áo khoác nam giơ tay kéo kéo quần áo sào tre, sào tre ôm mu bàn tay bị Hứa Giản cào nát, bĩu môi sau đó bất đắc dĩ mở miệng:
"Nếu cậu đồng ý đến khám cho chị của tôi, tôi xin lỗi cậu."
Sào tre dứt lời liền cực kỳ nghiêm túc bổ sung một câu:
"Nếu cậu có thể chữa khỏi cho chị của tôi, đừng nói là xin lỗi cậu, tôi làm trâu làm ngựa cho cậu cũng không có vấn đề gì."
Tần Trầm không có hứng thú đối với việc người khác làm trâu làm ngựa cho mình, hắn cau mày nhìn hai người: "Tôi không phải bác sĩ, không biết khám bệnh."
Hứa Giản càng nghe càng cảm thấy bối rối, nghiêng đầu nhìn áo khoác nam và sào tre, hai người này coi Tần Trầm là bác sĩ à?
Áo khoác nam vừa nghe Tần Trầm nói vội cuống lên, không nhịn được tiến lên vài bước: "Không phải, sao cậu không phải bác sĩ chứ? Cậu không phải bác sĩ chuyên khoa ung thư có tiếng sao?"
Tần Trầm ôm mèo lùi về sau vài bước kéo dài khoảng cách, nhìn áo khoác nam kích động từ từ lắc đầu:
"Anh nhận lầm rồi, tôi không phải bác sĩ, càng không phải là bác sĩ ung thư gì cả."
Thấy Tần Trầm không giống đùa giỡn, áo khoác nam choáng váng: "Cậu... Không phải bác sĩ?"
Tần Trầm gật đầu: "Không phải."
Nhìn dáng vẻ áo khoác nam bị đả kích, liên kết Tần Trầm với bác sĩ ung thư, trong đầu Hứa Giản chợt nảy lên ——
Nhân đao?!
(Nhân đao) là bộ phim truyền hình về y khoa mà Tần Trầm đóng cách đây ba năm trước, hắn đảm nhận vai chính, là bác sĩ chuyên khoa ung thư!
Sào tre thấy bầu không khí không ổn, đi tới bên cạnh áo khoác nam, còn hơi không rõ tình hình:
"Anh Lĩnh, thật sự nhận lầm sao?"
Áo khoác nam bị tiếng kêu của sào tre làm tỉnh táo lại, nhìn Tần Trầm lắc đầu đồng thời tự lẩm bẩm:
"Không thể, tôi không thể nhận lầm, rõ ràng cậu chính là bác sĩ, cậu đã thừa nhận mình là Tần Trầm."
Áo khoác nam không chịu chấp nhận sự thực này, giờ đây Tần Trầm cũng nhớ ra vai diễn (Nhân đao) của mình, rõ ràng trong này có hiểu lầm, vì vậy nói:
"Tôi là diễn viên, đã từng diễn vai bác sĩ mà thôi, hẳn là các người nhớ nhầm rồi."
Áo khoác nam há mồm, đôi môi run lên, nửa ngày mới gian nan lên tiếng: "Diễn... viên?"
Sào tre cuối cùng cũng kịp phản ứng, trợn to mắt không dám tin nhìn về phía Tần Trầm:
"Cho nên cậu không phải bác sĩ? Y thuật tốt gì đó đều là phim truyền hình?"
Tần Trầm gật đầu.
Sào tre nhất thời không biết nên nói cái gì, ngược lại nhìn về phía áo khoác nam.
Mà áo khoác nam kể từ khi biết Tần Trầm không phải bác sĩ, vẫn nằm trong trạng thái hoang mang lo sợ, sau một lúc lâu mới cố cười còn khó coi hơn khóc, khó nhọc nói:
"Thật xin lỗi, là tôi hiểu lầm..."
Sau mười mấy phút, nghe áo khoác nam và sào tre nói xong, Hứa Giản cuối cùng cũng đã rõ tất cả những chuyện này đều là hiểu lầm.
Áo khoác nam tên là Ngô Lĩnh, sào tre là em vợ của gã, tên Tôn Lập Vũ.
Ngô Lĩnh và vợ mình Tôn Tương một mực sống ở nông thôn, song mà tháng sáu năm nay Tôn Tương bỗng dưng nói đau bụng, ban đầu tất cả mọi người không để ý, chỉ là đến hiệu thuốc mua thuốc giảm đau.
Uống thuốc xong, chưa được hai ngày Tôn Tương lại cảm thấy đau, còn kèm theo chóng mặt tiêu chảy, đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là dạ dày không được tốt, kê cho ít thuốc.
Song thuốc bác sĩ kê lần này không có tác dụng gì lớn, tiêu chảy không thuyên giảm còn không nói, tay chân lại bắt đầu đau nhức, cả ngày ăn không ngon.
Mắt thấy tình hình Tôn Tương càng ngày càng tồi tệ, cuối cùng Ngô Lĩnh cũng nhận ra không được bình thường, đưa vợ đến bệnh viện lớn trên thị trấn, xếp hàng đăng ký đợi hơn nửa tiếng, bác sĩ tìm hiểu về bệnh tình của Tôn Tương xong, một mặt nghiêm túc gọi họ đi chụp phim.
Tôn Tương xót tiền, cảm thấy mình chỉ đau vặt không cần chụp phim, nhưng bị Ngô Lĩnh khuyên can đủ đường đi chụp phim.
Đợi hơn một tiếng đồng hồ, kiểm tra kết quả đã có, nói trong dạ dày Tôn Tương có một khối u.
Ngô Lĩnh và Tôn Tương ban đầu còn chưa phản ứng lại, chờ đến khi bác sĩ cau mày nói với bọn họ là ung thư, hơn nữa đã trong giai đoạn cuối, hai người mới cảm giác được trời sập.
Điều kiện y tế ở thị trấn có hạn, bác sĩ kiến nghị bọn họ nên đến bệnh viện lớn tiếp nhận trị liệu ung thư dạ dày, cơ hội lớn một chút, vì vậy Ngô Lĩnh liền đưa vợ đến Nam Phong.
Anh trai Tôn Tương là Tôn Lập Vũ cũng đang ở Nam Phong, làm ăn cũng không tệ lắm, nghe nói chị mình Tôn Tương bị bệnh, không nói hai lời lập tức lái xe về quê đón người lên.
Mấy tháng này hai người đưa Tôn Tương chạy khắp các bệnh viện lớn trong thành phố, kết quả đều không khả quan.
Mắt thấy Tôn Tương gầy đi nhanh chóng, người cao 1m6 mà chưa được 45 kí lô, cả người cũng gầy trông thấy, Tôn Lập Vũ lo lắng như ruồi không đầu.
Nhưng hai ngày trước, Ngô Lĩnh đột nhiên hào hứng chạy về, nói trời không tuyệt đường sống, mình vừa gặp được Tần Trầm là bác sĩ chuyên khoa ung thư có tiếng ở dưới lầu tiểu khu.
Sau đó mới phát sinh chuyện kế tiếp...
Chỉ là một chuyện hiểu lầm, sau khi nghe xong nhìn thần sắc Ngô Lĩnh bỗng xám xịt, trong lòng Hứa Giản có chút cảm giác khó chịu.
Ngô Lĩnh sống ở nông thôn từ xưa đến nay, internet chưa phát triển, hẳn là lần nào đó gã vô ý xem bộ phim (Nhân đao) này, bởi vì kỹ năng diễn xuất của Tần Trầm quá tốt để lại cho gã ấn tượng sâu sắc, trong tiềm thức xem phim truyền hình là thật, cho rằng hắn thật sự là bác sĩ.
Mà Tôn Lập Vũ vì công việc, không để ý tin tức giải trí, cho nên cũng không quen biết Tần Trầm.
Tình huống của Ngô Lĩnh, chính là điển hình của diễn viên thoát vai, mà khán giả thì không.
Hứa Giản cũng biết tình huống như thế, bởi vì bản thân cậu cũng đã gặp qua những chuyện tương tự.
Mấy năm trước có một diễn viên đảm nhận nhân vật thân thể gầy yếu, đi ba bước ho một ngụm máu, bởi vì kỹ năng diễn xuất quá tốt, nên hình tượng ốm yếu của người đó đã ăn sâu vào lòng khán giả, hiện tại phim truyền hình cũng đã phát sóng được mấy năm, bây giờ Hứa Giản đối với người đó vẫn có ấn tượng là thân thể không tốt.
Không chỉ Hứa Giản cảm thấy như vậy, internet cũng có rất nhiều người nghĩ giống cậu, trước đó có tin tức diễn viên nọ đi leo núi, bình luận đứng đầu chính là ——
Thân thể không tốt còn đi leo núi, phải cẩn thận chút.
Lúc đó việc này lên hot search, cuối cùng diễn viên bất đắc dĩ làm sáng tỏ: Tôi mới bốn mươi ba, thân thể vẫn khỏe.
Khán giả không diễn ra trong chuyện này có thể nghe vui tai, nhưng mà với Ngô Lĩnh ở đây lại khiến lòng người nặng nề.
Vốn là một chuyện hiểu lầm, biết rõ sự việc sau đó Ngô Lĩnh và Tôn Lập Vũ đều cảm thấy xấu hổ, đặc biệt là Tôn Lập Vũ, cậu ta lấy ra danh thiếp của mình đưa cho Tần Trầm, một mặt áy náy nói:
"Thật xin lỗi, coi như tôi nợ cậu một món nợ ân tình, tất cả mọi người đều sống trong tiểu khu, nếu sau này có yêu cầu gì cần tôi giúp đỡ, cậu cứ gọi điện thoại cho tôi."
Dằn vặt như thế đã hơn mười hai giờ, Ngô Lĩnh và Tôn Lập Vũ bảo ngày mai sẽ đến nhà xin lỗi, sau đó ủ rũ cúi đầu rời đi.
Nhìn bóng lưng Tôn Lập Vũ khập khễnh, Hứa Giản rất hối hận vì vừa nãy cào cậu ta.
......
Có Tôn Lập Vũ và Ngô Lĩnh làm nhạc đệm, về đến nhà, Hứa Giản cũng quên mất chuyện Tần Trầm và bạn bè uống rượu về muộn, tâm trạng nặng nề dị thường.
Chuyện tối hôm nay đối với bọn họ mà nói chỉ là hiểu lầm hữu kinh vô hiểm, nhưng đối với Ngô Lĩnh mà nói, thật khó khăn lắm mới dấy lên hi vọng lại phải tuyệt vọng.
Nhớ lại bóng lưng rời đi ủ rũ của Ngô Lĩnh, Hứa Giản nằm trên giường lại bắt đầu rán bánh mèo, vươn mình rán một mặt lại một mặt, cuối cùng duỗi thẳng bốn chân vươn mình lên lướt wechat, sau đó cậu nhìn thấy Khương Lâm Tà đăng một trạng thái lúc hai tiếng trước, là một tấm chụp màn hình lịch trên điện thoại di động lịch, trên đó viết ——
Thích hợp: Trang trí, nhập liệm, xả tang, dời cữu.
Kỵ: Xuất hành, chữa bệnh, xây nhà, làm bếp.
Nhìn thấy kỵ là xuất hành và chữa bệnh, Hứa Giản ngẩn người, nghĩ thầm: Trùng hợp đến thế?