'Cộc cộc cộc.'
Lúc Hứa Giản nhìn trạng thái của Khương Lâm Tà, càng xem càng cảm thấy mơ hồ, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Hứa Giản quay đầu, há miệng kêu về phía cửa: "Meo ~ "
Vào đi.
Tần Trầm đẩy cửa tiến vào, tiện tay bật đèn, không chờ Hứa Giản hỏi hắn có chuyện gì, hắn đã bình tĩnh mở miệng:
"Chúng ta bị gạt."
Hứa Giản vốn đang rúc nửa người trong chăn, nghe Tần Trầm nói, cả người dò ra ngoài, giẫm trên chăn nhìn hắn: "Meo meo?"
Bị gạt gì cơ?
Tần Trầm ngồi xuống mép giường, nhìn cậu: "Tôi mới vừa gọi điện thoại hỏi quản lý toà nhà, trong số những chủ căn hộ ở tiểu khu, không có ai tên Tôn Lập Vũ."
Hứa Giản sững sờ, Tần Trầm nói tiếp: "Danh thiếp hắn đưa cho tôi, số trên đó không gọi được, tôi lên mạng tìm công ty mà hắn nói, công ty này thật sự tồn tại, giám đốc cũng đúng là họ Tôn, nhưng không phải tên Tôn Lập Vũ, tên là Tôn Khương, có hình ảnh Tôn Khương trên trang web của công ty họ."
Không cần hỏi Hứa Giản cũng biết, chắc chắn Tôn Khương và Tôn Lập Vũ không cùng một người.
Tôn Lập Vũ cố ý đưa một cái danh thiếp giả, chính là vì tăng độ tin cậy cho lời cậu ta nói, lấy được sự tin tưởng của bọn họ.
Dù sao trong tình huống bình thường, sau khi nhận được danh thiếp của đối phương, sẽ không có ai thử liên lạc với thông tin phía trên.
Tất cả những thứ này đều là kế hoạch của họ, mục đích ban đầu của bọn họ vẫn là 'mời' Tần Trầm đi một chuyến, nếu 'Không mời nổi' vậy thì chuẩn bị lời giải thích để thoát thân.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Hứa Giản trở nên nghiêm túc, hai người kia, quả nhiên "lai giả bất thiện", miệng đầy lời nói dối, thậm chí còn lừa gạt bọn họ.
Đạp chăn xoay hai vòng trên giường, Hứa Giản đang tìm notebook chuyên dụng của mình để gõ chữ, như biết được ý định của cậu, Tần Trầm ôm cậu từ trên giường lên, cọ mặt vào cổ cậu.
Trước đây Tần Trầm cũng thường cọ cậu hôn cậu, khi đó Hứa Giản ngoại trừ cảm thán hắn cuồng lông ra, cũng không có những ý nghĩ khác.
Thế nhưng bây giờ thì khác, biết rõ mình thích Tần Trầm, đối phương lại có hành động thân mật này đối với mình, Hứa Giản cứng đờ, bốn cái chân duy trì tư thế bị giơ lên không nhúc nhích.
Ngay khi Hứa Giản không dám thở mạnh, Tần Trầm hút mèo vùi mặt trên người cậu, bỗng dưng cảm thán: . Nha𝒏h mà khô𝒏g có quả𝒏g cáo, chờ gì 𝘁ìm 𝒏gay # Тr𝐔m𝘁ruy ệ𝒏.v𝒏 #
"Tình cảnh của hôm nay thật sự quá là hung hiểm, may mà có cậu ở đây."
Hứa Giản: "..."
Nhớ lại cảnh tượng Tần Trầm ôm mèo, một tay dứt khoát giải quyết sào tre, tâm tình Hứa Giản phức tạp ——
Xin lỗi, biểu hiện của anh thật sự khiến tôi không cảm giác được hai chữ 'Hung hiểm'...
Hứa Giản tin với thân thủ của Tần Trầm, coi như mình không bất chợt nhảy lên thì hắn cũng sẽ không thương.
Tần Trầm uống rượu, lúc này trên người vẫn còn nhàn nhạt hương rượu, Hứa Giản bị ôm vốn là lòng mang ý đồ xấu, lúc này bị hương rượu hun, càng làm đầu óc dập dờn, không nhịn được nhấc móng vuốt ngoắc ngoắc vạt áo Tần Trầm, sau đó hơi nghiêng đầu, mặt đầy lông dụi vào cổ Tần Trầm lộ ở bên ngoài.
Đầu lưỡi mèo có gai, sợ Tần Trầm nhận ra, Hứa Giản không dám duỗi đầu lưỡi, chỉ là nhẹ nhàng cọ vài lần trên cổ hắn, sau đó nhanh chóng dời mặt đi như trộm mật.
Tần Trầm đắm chìm nựng mèo quả thật không chú ý tới động tác nhỏ của Hứa Giản, xoa xoa mặt cậu rồi nâng mặt của cậu lên mà nói:
"Ban ngày cậu còn có buổi casting, cũng đừng suy nghĩ nhiều, có chuyện gì thì casting xong hẵng nói."
Hứa Giản híp mắt nhìn hắn, ý trong mắt là: Thật sự muốn tôi đừng suy nghĩ nhiều, vậy anh đừng nói chuyện bị lừa gạt với tôi chứ.
Niết mặt của cậu kéo kéo sang hai bên, Tần Trầm dùng trán mình thân mật chạm vào trán mèo của cậu:
"Nói cho cậu chỉ là muốn cậu đừng áy náy, người kia đáng bị cào."
Từ sau khi Ngô Lĩnh và Tôn Lập Vũ nói về Tôn Tương, Tần Trầm đã chú ý tới ánh mắt Hứa Giản thỉnh thoảng lại nhìn vào cái tay bị thương của Tôn Lập Vũ, đầy mặt đều viết hối hận hổ thẹn.
Lo lắng Hứa Giản vì vết cào của mình mà không ngủ ngon được, Tần Trầm phát hiện Tôn Lập Vũ đang nói dối nên mới có thể đến nói cho cậu biết đầu tiên.
Hứa Giản không ngờ Tần Trầm quan sát tỉ mỉ đến vậy, nhấc chân giơ móng vuốt gãi gãi mặt của mình, hơi ngượng ngùng dời mắt đi chỗ khác.
Lúc rời đi, Tần Trầm thừa dịp Hứa Giản không chú ý, hôn một cái trên mặt cậu:
"Ngủ ngon, Hứa Sữa Tươi."
Đến khi không nhìn thấy bóng người Tần Trầm, Hứa Giản nằm trên giường nhớ câu chúc ngủ ngon tràn đầu ý cười vừa nãy của hắn —— Tần Trầm biết rõ ràng cậu vốn là người mà lại nhiều làm những hành động thân mật đối với mình, không phải nói rõ có thể hắn đối với mình cũng có chút ý tứ? —— ý nghĩ này lần đầu tiên nảy ra trong lòng cậu.
Mang theo nghi vấn này, đương nhiên Hứa Giản ngủ không ngon, buổi sáng ngáp hai cái liên tục.
Buổi thử vai được định lúc mười giờ, trợ lý Chu Lượng và Phan Mẫn sẽ đến đón Hứa Giản lúc chín giờ hai mươi phút, tranh thủ thời gian rảnh rỗi, Hứa Giản hỏi Tần Trầm chuyện tối ngày hôm qua.
Tần Trầm thấy dáng vẻ cậu không nói sẽ không bỏ qua, chỉ đành phải nói:
"Vốn dĩ muốn chờ cậi casting xong mới nói cho cậu chuyện này, nhưng nhìn cậu như vậy, không nói cho cậu chắc cậu sẽ nghĩ về nó cả ngày."
"Dĩ nhiên." Hứa Giản nói: "Anh không biết, ngày hôm qua lúc nói tới Tôn Tương bị bệnh nặng, tên Ngô Lĩnh kia cũng sắp khóc, kỹ năng diễn xuất tốt như vậy, tôi thật sự tin."
Hứa Giản thở dài trong lòng một phen, không ngờ rằng đều là giả.
Nhìn Hứa Giản thở phì phò nhắc đến Ngô Lĩnh, Tần Trầm cười cười, sau đó mới nói:
"Quản lý toà nhà nói không có chủ hộ nào tên Tôn Lập Vũ, nhưng không loại trừ khả năng căn nhà do người khác đứng tên, bọn họ đang kiểm tra camera giám sát, xem tối hôm qua sau khi rời khỏi bãi đậu xe thì đã đi đâu."
Hứa Giản nghe được cau mày, nói với Tần Trầm chuyện trước kia nhiều lần nhìn thấy Ngô Lĩnh trong tiểu khu, hỏi: "Có phải sasaeng fan của anh không?"
Tần Trầm: "Khả năng không lớn."
Sasaeng fan tuy hành vi không thể kiểm soát, nhưng bản chất vẫn xuất phát từ yêu thích người nổi tiếng, giống như fan chân chính, nếu diễn viên thần tượng mình thích bị thương, họ sẽ là người đầu tiên la hét đau lòng thuận tiện mắng công ty đại diện không ra sao.
Nhưng tối hôm qua, Tôn Lập Vũ một lời không hợp đã muốn động tay với Tần Trầm, không giống sasaeng fan làm ra được.
Nhìn Hứa Giản cau mày suy nghĩ, Tần Trầm chậm rãi nói:
"Chẳng cần biết bọn họ là ai, dù sao cũng không phải người tốt, nếu bọn họ đã theo dõi nơi này, vậy ở đây không an toàn."
Trước có Liễu Thiên Thiên, sau có Ngô Lĩnh và Tôn Lập Vũ, không ở lại nơi này được.
Hứa Giản nghe xong ngẩng đầu nhìn hắn: "Ý của anh là..."
Tần Trầm không chút do dự mở miệng: "Dọn nhà."
"Dọn nhà?" Hứa Giản sững sờ: "Không ở đây? Anh muốn chuyển đi đâu?"
Tần Trầm lắc đầu: "Không phải tôi muốn chuyển đi đâu, là hai chúng ta cùng chuyển."
Đối diện ánh mắt của Tần Trầm, tim Hứa Giản nhảy một cái, như bị bỏng dời tầm mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn ăn không nói lời nào.
Thấy Hứa Giản không nói lời nào, Tần Trầm cho là cậu không muốn, kết quả còn không đợi hắn mở miệng khuyên vài câu, người đối diện bỗng giương mắt nhìn hắn, kỳ quái hỏi:
"Vậy phải mua một căn nhà mới?"
Đây chính là đồng ý, mặt mày Tần Trầm thả lỏng một ít, không trả lời mà hỏi lại:
"Cậu muốn sống ở đâu?"
Hứa Giản nghe xong, lắc lắc đầu: "Tôi sao cũng được."
Thế nhưng sau khi nói xong, Hứa Giản xấu hổ bổ sung một câu:
"Đừng quá đắt là được, bây giờ tôi không có nhiều tiền."
Tần Trầm sở hữu một số khu đất tại thành phố Nam Phong, căn bản không cần mua chỗ khác, nhưng nghe Hứa Giản nói vậy, chân mày hắn nhíu lại, trêu cậu:
"Cậu có thể chi ra bao nhiêu?"
Hứa Giản nghe xong, nghiêm túc tình toán trong đầu, sau đó duỗi ba ngón tay.
Tần Trầm thấy vừa định nói '3 vạn', kết quả thấy Hứa Giản cong ngón tay lại, chỉ còn lại một nửa.
Tần Trầm sững sờ: "Này là bao nhiêu? Hai mươi ngàn rưỡi?"
Hứa Giản quơ quơ ngón tay, Tần Trầm đã đoán sai cậu còn có chút cao hứng: "Hai mươi lăm vạn."
Tần Trầm không ngờ Hứa Giản có nhiều tiền đến vậy: "Không phải cậu nói, tiền của cậu đều đầu tư mua nhà sao?"
Hứa Giản híp mắt cười: "Đúng vậy, hai mươi lăm vạn này phần lớn đều là thu tiền thuê nhà."
Nếu như không phải năm trước mua một căn nhà thanh toán toàn bộ, tài sản lưu động của Hứa Giản càng nhiều hơn.
Tần Trầm nhìn cậu từ trên xuống dưới, trêu ghẹo: "Ngài Hứa, không ngờ cậu giấu sâu vậy đấy."
Hứa Giản thu tay lại, nghe vậy có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, trong lòng nói: Thu tiền thuê nhà bao lâu nay mới tích góp được.
Tần Trầm cười: "Được, bây giờ tài chính đã có, vậy hôm nay cậu cứ yên tâm casting, để tôi giải quyết chuyện phòng ốc, cậu về rồi chúng ta sẽ dọn nhà."
Hứa Giản nghe vậy hơi giật mình: "Một ngày có thể xem nhà rồi sao?"
Tần Trầm: "Tìm người quen, làm việc nhanh."
Hứa Giản nghe xong sốt sắng nói: "Anh nói người quen là ai?"
Tần Trầm nói một cái tên, Hứa Giản thở phào nhẹ nhõm —— mặc dù là cái tên chưa từng nghe tới, nhưng vẫn còn may không phải là Đỗ Tắc Chu.
......
Hơn chín giờ, Hứa Giản đi thử vai, còn Tần Trầm bắt đầu xem nhà.
Bọn họ phải chuyển gấp, chỉ có thể chuyển đến căn nhà đã mua trước đó, cơ mà nghe Hứa Giản nói như thế, Tần Trầm lại có ý tưởng mới.
Nếu Hứa Giản đã chủ động nói muốn trả tiền, hắn muốn mua một căn khác, chứng từ bất động sản sẽ kí hai chữ người, chờ sửa xong rồi sẽ dọn đến.
Đỗ Tắc Chu và Đường Ly không biết từ đâu nghe nói Tần Trầm muốn dọn nhà, nhắn trong nhóm hỏi có cần bọn họ chạy tới giúp một tay không, biết Hứa Giản không muốn gặp Đỗ Tắc Chu, Tần Trầm vốn định từ chối, nhưng hắn nghĩ lại, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt, nhân cơ hội này gặp mặt cũng tốt.
Vì vậy Tần Trầm đồng ý, đồng thời nói trước với Đỗ Tắc Chu và Đường Ly việc Hứa Giản cũng ở đây.
Ban đầu Đỗ Tắc Chu và Đường Ly chỉ là thuận miệng hỏi có cần giúp một tay hay không, vừa nghe Tần Trầm nói bạn trai tương lai cũng có mặt, đầu tiên là cảm thán Tần Trầm thế mà 'kim ốc tàng kiều' đến bây giờ, sau đó nhiệt tình nói bọn họ lập tức liền tới đây.
Vì để gặp Hứa Giản, Đường Ly và Đỗ Tắc Chu đều chọn nghỉ việc.
Đối với hai người không thể chờ đợi được nữa, Tần Trầm dở khóc dở cười, trả lời: [Cậu ấy có việc đi ra ngoài, không chắc khi nào mới về.]
Đỗ Tắc Chu tràn đầy phấn khởi: [Không sao, tụi này có thể chờ cậu ấy!]
Đường Ly: [Em mặc kệ, em đã thu dọn đồ đạc xong!]
Tần Trầm không ngăn được, nên tùy họ nghỉ việc.
Không tới nửa tiếng, Đỗ Tắc Chu và Đường Ly đã xe trước xe sau đứng dưới lầu tiểu khu nhà Tần Trầm, vừa vào cửa liền ngó dáo dác nhìn bên trong, Đường Ly không ngừng hỏi:
"Người đâu? Người đâu? Mau để em hỏi thăm."
Tần Trầm tức giận lườm y một cái: "Đã nói chưa về, làm việc đi."
Mặt Đỗ Tắc Chu lộ rõ vẻ mất mát: "Cũng nửa tiếng rồi, còn chưa về."
Đến cũng đã đến, không thể đến vô ích, Đường Ly và Đỗ Tắc Chu vén tay áo lên giúp Tần Trầm thu dọn đồ đạc, lúc nhìn thấy hai giường hai phòng ngủ, Đường Ly chỉ hận rèn sắt không thành thép quở trách Tần Trầm:
"Người cũng đã lừa về nhà, thế mà còn ly thân, anh là Tần Hạ Huệ à? Cơ hội tốt như vậy cũng không biết quý trọng."
Đỗ Tắc Chu dựa khung cửa xoa cằm lắc đầu:
"Cuối cùng tôi cũng biết tại sao ông theo đuổi lâu lâu như vậy mà vẫn là bạn trai tương lai."
Tần Trầm: "..."
Cuối cùng hai người trăm miệng một lời: "Cách mạng chưa thành công, đồng chí Tần vẫn cần nỗ lực hơn."
Ném gối về phía hai người, Tần Trầm: "Cho hai người các cậu nói nhiều."
......
Thời điểm Hứa Giản thử vai có biểu hiện rất tốt, trên đường trở về, Phan Mẫn không có gì bất ngờ nhận được điện thoại của đoàn phim, nói Hứa Giản thông qua buổi thử vai, nhân vật Tề Phong đã dành cho Hứa Giản.
Câu trả lời nằm trong dự liệu, sau khi nói cảm ơn, Phan Mẫn cúp điện thoại, lúc quay đầu nhìn Hứa Giản, cười nói:
"Xong rồi."
Hai mắt Hứa Giản sáng ngời: "Qua?!"
Phan Mẫn gật đầu: "Xác định là cậu, làm rất tốt."
Sau đó, Phan Mẫn hỏi Hứa Giản có muốn đi chúc mừng chút không, Hứa Giản nghĩ đến việc chuyển nhà nên từ chối, nói ngày khác lại mời Phan Mẫn ăn cơm.
Phan Mẫn rất hài lòng với thái độ không kiêu không vội của Hứa Giản, gật đầu: "Cũng được, chờ đoàn phim đưa kịch bản và hợp đồng tới, chị sẽ nói với cậu."
Đến tiểu khu, xuống xe, khi đi thang máy lên lầu, đầy Hứa Giản đều đang nghĩ ——
Tần Trầm nghe được tin tốt này, sẽ có phản ứng gì?
Trong lòng nghĩ như vậy, Hứa Giản giơ tay ấn vào khoá vân tay, giơ tay mở cửa, vừa vào vừa nói:
"Tôi đã về."
Hứa Giản vừa dứt lời, liền nghe trong phòng có giọng nói không phải của Tần Trầm:
"Đây rồi, cuối cùng cũng về!"
"Để tôi xem dáng dấp ra sao!"
Hứa Giản trở tay đóng cửa ngừng lại, còn không đợi cậu phản ứng lại, dư quang thấy phòng khách có hai bóng người lao về phía mình, đảo mắt đã tới trước chân.
Nhìn hai người bỗng dưng xuất hiện với vẻ mặt đầy hứng thú nhìn mình chằm chằm, Hứa Giản sợ hết hồn lại hoang mang:
"Mấy người... là ai vậy?"