Tần Trầm vốn chỉ định trêu chọc Hứa Giản da mặt mỏng chút thôi, lại không ngờ rằng cậu lại thoải mái thừa nhận.
Dứt lời xong cậu với Tần Trầm nhìn nhau giây, Hứa Giản chậm chạp phản ứng lại, mình mới vừa nói cái gì không hay.
Tần Trầm và Đỗ Tắc Chu là bạn thân, hai người thanh thuần trong sạch là chuyện tốt, nhưng mà cái này cũng không có nghĩa là Tần Trầm có ý với mình và cậu có thể ngả bài.
Sắc đẹp làm người mê muội, Hứa Giản thầm mắng mình không có tiền đồ, nói chuyện lúc cao hứng sẽ nói linh tinh.
Lòng hoảng loạn không chịu được, Hứa Giản sử dụng kỹ năng diễn xuất cả đời mình, làm ra dáng vẻ quân tử thẳng thắn vô tư, giả vờ bình tĩnh nói thêm:
"Tôi đùa thôi."
Bắt gặp vẻ hoang mang chợt hiện lên trong mắt Hứa Giản, tiếp tục nghe cậu giải thích không hề có sức thuyết phục, Tần Trầm đã đoán được tám chín phần mười tâm tư của cậu, nhìn cậu đột nhiên nở nụ cười.
Hứa Giản nhìn nụ cười trên mặt Tần Trầm, chuông cảnh báo trong vang lên, tay chống ở phía sau theo bản năng muốn chạy, gân cổ lên cãi:
"Anh, anh cười cái gì?"
Hứa Giản ý thức được một vấn đề nghiêm trọng ——
Nếu Tần Trầm và Đỗ Tắc Chu không liên quan, vậy hắn là trai thẳng thì sao? Sẽ không biết mình có ý định với hắn sau đó cảm thấy muốn đánh mình một trận, để cho mình bỏ ý niệm với hắn?
Vừa nghĩ tới thân thủ của Tần Trầm, suy nghĩ thêm vóc người của mình khoảng chừng hai đấm sẽ ngã lăn, Hứa Giản kinh sợ.
Mông Hứa Giản mới vừa nhấc lên, còn chưa kịp tách ra khỏi ghế sô pha, Tần Trầm nhận ra được suy nghĩ của cậu nhanh hơn cậu một bước giơ tay đè hai vai cậu xuống, cố định cậu ở vị trí cũ.
Hứa Giản bị giữ lại, tim thót lên một cái, theo bản năng giơ tay che mặt, một câu 'Chúng ta đều là người trong ngành giải trí, đánh người đừng đánh mặt' còn chưa nói ra, thì bị đẩy ngã ngửa mặt nằm trên ghế sô pha, chỉ có thể mở to mắt thốt ra một tiếng ngắn ngủi trong cổ họng:
"A —— "
Tần Trầm kéo tay cậu đang bụm mặt xuống, Hứa Giản vừa định nói 'Quả nhiên là muốn đánh mặt!' Vừa nhanh chóng nhắm mắt lại.
Nhắm hai mắt nên thính giác nhạy bén dị thường, trong một phút chốc Hứa Giản thậm chí cảm nhận được luồng không khí bên tai mình.
Tần Trầm đang đến gần.
Chuẩn bị tốt tư tưởng bị Tần Trầm đánh, tim Hứa Giản thót đến tận cổ họng, một giây sau, quả nhiên má trái chợt đau nhói, thế nhưng xúc cảm ấm áp ướt át, không phải lạnh lẽo cứng rắn như nắm đấm.
Hứa Giản thoáng chốc mở mắt, không dám tin nhìn Tần Trầm đè trên người mình.
Bởi vì Hứa Giản tưởng tưởng linh tinh, Tần Trầm cắn cậu một cái xem như trừng phạt, nhìn cậu trợn tròn mắt sau đó lại cúi đầu cắn má bên kia.
Bên tai Hứa Giản vang lên tiếng hắn cười nói: "Thật ngại quá, tôi tưởng thật."
Giọng nói Tần Trầm lúc này hơi thấp, như phát ra từ chiếc đàn cello tinh tế đắt giá, lòng bàn tay Hứa Giản đặt trước ngực hắn, có thể cảm nhận được lồng ngực hắn rung động.
Bàn tay đang đặt lên người Tần Trầm dần nóng lên, tê dại, Hứa Giản ngước nhìn hắn, dường như cậu vừa nhận ra gì đó: Tưởng thật là có ý gì?
Chống tay trên ghế sô pha nhìn xuống Hứa Giản, Tần Trầm tỉ mỉ kiểm tra dấu răng nhàn nhạt trên hai má cậu, thoả mãn gật gật đầu.
Hắn rất hài lòng kiệt tác của mình.
Nhìn đôi mắt hoang mang xen chút kinh ngạc của Hứa Giản, Tần Trầm than khẽ:
"Hứa Sữa Tươi, em khờ thật hay là giả khờ vậy? Anh thích em, em thật sự không cảm giác được?"
Vừa nghĩ tới Hứa Giản thế mà lại hiểu lầm mình và Đỗ Tắc Chu có quan hệ không đứng đắn, Tần Trầm liền muốn nhìn xem trong đầu cậu ngoại trừ khoai tây chiên coca và tôm hùm đất ra, còn có thứ gì lung ta lung tung nữa.
Hứa Giản: "!!!"
Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản kinh ngạc, theo bản năng há miệng:
"Anh thích em?"
Thấy Hứa Giản giờ mới biết, Tần Trầm hoàn toàn mất bình tĩnh:
"Anh không thích em thì làm sao có thể hôn em? Em thật sự coi anh là người lương thiện có lòng tốt tăng dương khí cho em?"
Hứa Giản: "... Không, không phải hả?"
Đối diện ánh mắt của Tần Trầm, Hứa Giản bỗng dưng không còn sức lực, cậu thật sự cho rằng Tần Trầm có lòng tốt.
Biết Hứa Giản khá chậm chạp trên phương diện tình cảm, nhưng Tần Trầm không ngờ cậu chậm đến mức độ này, tình cảm hắn thể hiện trước đó đều là cho một nhóc đầu gỗ ngốc nghếch!
Tần Trầm tức giận, hỏi ngược lại: "Lẽ nào em sẽ vì lòng tốt mà ôm ấp hôn môi những người khác như thế?"
Hắn cũng không ngờ rằng hình tượng của bản thân trong lòng Hứa Giản lại hào quang vĩ đại đến thế.
Hứa Giản nghiêm túc suy nghĩ vấn đề Tần Trầm nói, không chờ cậu nghĩ ra một lý do, Tần Trầm đột nhiên nhéo mặt cậu, cố tình hung tợn:
"Em lại còn do dự!"
Suy nghĩ bị cái chạm của Tần Trầm kéo về, Hứa Giản cây ngay không sợ chết đứng biện giải cho mình:
"Em chỉ đang suy nghĩ, hô hấp nhân tạo trong trường hợp khẩn cấp có được tính trong tình huống mà anh nói không."
Tần Trầm tức cười, nhéo mặt sau đó nhéo vành tai cậu: "Em cảm thấy thế nào?"
Nhìn thấy biểu hiện của Tần Trầm, Hứa Giản sáng suốt nói sang chuyện khác, ngay thẳng mở miệng:
"Em biết anh tốt với em, nhưng em vẫn cho là anh vì thích Sữa Tươi, chỉ là thích em đây một thân đầy lông."
Tần Trầm: "?? Anh là loại người như vậy sao?"
Ai sẽ vì thích một con mèo mà đi hôn một con người? Yêu ai yêu cả đường đi cũng không phải như thế.
Hứa Giản nghĩ đến mức độ cuồng lông của Tần Trầm, lập tức trịnh trọng gật đầu:
"Đúng."
Tần Trầm: "..."
Để chứng minh kết luận của mình, Hứa Giản bắt đầu đếm trên đầu ngón tay nói về luận điểm của mình, nêu từng ví dụ nói rõ mức độ cuồng lông trầm trọng của Tần Trầm.
Nhìn cái miệng lải nhải trước mặt, ánh mặt Tần Trầm chìm xuống, không chút nghĩ ngợi trực tiếp cúi đầu chặn lại, niêm phong toàn bộ bốn, năm sáu điều sau trong miệng Hứa Giản.
Hứa Giản đang nói chuyện bị đánh lén, suýt chút nữa thở không nổi, một giây trước khi nghẹn chết nhớ lời Tần Trầm nói —— mũi là để hô hấp, cho nên vội vã hít một hơi.
Cảm nhận được lồng ngực cậu phập phồng, Tần Trầm nở nụ cười trầm thấp, nhân lúc quay người trêu đùa:
"Tốt lắm, còn không có quên hô hấp."
Hứa Giản nghe vậy chớp mắt một cái, ý trong mắt là —— dĩ nhiên.
Không biết là vì thiếu oxi hay là ngại ngùng, mặt Hứa Giản rất nóng, đôi mắt sáng lấp lánh, đuôi mắt hơi ửng hồng, vào trong mắt Tần Trầm vô cùng quyến rũ.
Nhìn ánh mắt của Hứa Giản, như có một con mèo trong lòng, mèo kia còn không ngừng dùng đuôi quét tới quét lui.
Đáy lòng Tần Trầm dịu thành một mảnh, thân mật cọ trán với Hứa Giản, khác với động tác mềm nhẹ, giọng điệu của hắn lại không cho phép chối cãi:
"Đã đóng dấu, sau này em sẽ là người của anh."
Tần Trầm sợ Hứa Giản tưởng tượng phong phú, lại xuyên tạc nụ hôn này của hắn, không yên lòng, liền cố ý nhấn mạnh một lần.
Trả lời Tần Trầm chính là Hứa Giản cong mắt ngẩng đầu in một cái hôn lên khoé môi hắn.
Hai tay ôm lấy cổ Tần Trầm, Hứa Giản tâm tình sung sướng: "Vậy anh cũng là người của em."
Sau khi nói xong Hứa Giản ngọt ngào cười với Tần Trầm, bổ sung một câu: "Bạn trai."
Tần Trầm lập tức tiếp nhận danh xưng 'Bạn trai', tâm trạng rất tốt, ôm người bắt đầu thực thi quyền lợi của bạn trai.
Hai chàng trai thân thể khỏe mạnh, trước kia khi chưa xuyên thủng lớp giấy này, hai người thường xuyên vô tình cố ý trêu ghẹo lẫn nhau, ngoại trừ dựa vào tăng dương khí nhẫn nhịn ôm hôn vài cái, 'đốt lửa' cũng chỉ có cách tự kìm nén.
Bây giờ thì khác, sau khi ngả bài, hai người quang minh chính đại lộn xộn trên chiếc ghế sô pha nhỏ hẹp, áo khoác hai người đều bị ném xuống đất không thương tiếc.
Áo sơ mi của Hứa Giản bị Tần Trầm kéo ra khỏi lưng quần, lộ ra eo trắng nõn, Tần Trầm thấy vậy ánh mắt tối sầm lại, đưa tay sờ một cái ——
Làn da hơi lạnh, xúc cảm bóng loáng mịn màng, cảm giác mềm mại hơn lông mèo mấy phần.
Hứa Giản sợ ngứa, bị Tần Trầm chạm vào như vậy không chịu được, cong lưng cười hai tiếng, bầu không khí kiều diễm bị giảm đi không ít.
Tần Trầm thấy vậy, lông mày nhíu lại: "Sợ ngứa?"
Ngoài miệng nói, động tác của Tần Trầm cũng không dừng lại, Hứa Giản lúc đầu còn cười, lát sau cười không nổi nữa.
Ngón tay Tần Trầm như thể có điện, một luồng cảm giác khác thường chưa bao giờ trải qua từ đầu ngón tay hắn truyền đến tim Hứa Giản, làm cho cậu nhịn không được nhỏ giọng rầm rì một tiếng.
Tiếng kêu của cậu vừa phát ra, bầu không khí càng rõ ràng, động tác của Tần Trầm lại càng không thể khống chế.
Ngay khi ước số ám muội tung bay đầy phòng, ánh mắt hai người đều như lửa đốt, lập tức muốn quấn lấy nhau, Tần Trầm đỏ mắt cúi đầu muốn hôn Hứa Giản, kết quả ngoạm phải một miệng lông mèo.
Bốn mắt nhìn nhau, mặt người và mặt mèo đồng thời dại ra.
Tần Trầm: "???"
Đột nhiên không kịp chuẩn bị bỗng biến trở về thành mèo, Hứa Giản trợn mắt nhìn Tần Trầm, cũng bối rối ——
Tình huống gì thế này? Sao lại biến trở về?
Nhìn mèo trắng nằm ngửa mặt, huyệt thái dương Tàn Trầm nhảy thình thịch, nửa ngày cũng không phát ra được một chữ.
Tần Trầm: "..."
Hứa Giản: "..."
"..."
Một người một con mèo như thể bị ấn tạm dừng, lâm vào khoảng lặng quỷ dị.
Hai mặt nhìn nhau, cũng không biết qua bao lâu, Tần Trầm hít sâu một hơi đè nén lửa giận trong lòng, không nói một lời ngồi dậy ngửa mặt dựa vào lưng ghế sô pha, lấy tay xoa mi tâm.
Hứa Mimi lăn lộn cũng đứng dậy trên ghế sô pha, đầu tiên là cậu liếc mắt nhìn huyệt thái dương Tần Trầm nổi gân xanh, ánh mắt dời xuống, nhìn nơi nào đó của hắn đã có phản ứng.
Mặc dù thành như bây giờ không phải mình muốn, nhưng bỗng dưng biến trở về mèo, vờn rồi bỏ chạy cuối cùng cũng là mình, cho nên Hứa Giản tự biết đuối lý, có chút chột dạ nhấc móng vuốt, thử thăm dò vỗ vỗ đùi hắn: . truyện teen hay
"Meo... meo?"
Tần Trầm đang nhẫn nại thở dài một hơi, giọng nói còn hơi khàn:
"Bây giờ không làm gì được em, trước hết em đừng lên tiếng."
Tần Trầm lúc này vẫn như có một hơi chặn ở cổ họng của hắn, không nuốt trôi mà thở cũng không ra.
Chặn cho hắn muốn đánh người.
Biết hắn cần thời gian giải quyết phản ứng cơ thể hiện tại, sợ chọc lửa thiêu thân Hứa Giản rút đệm thịt của mình về, cẩn thận nhìn hắn, sau đó Hứa Giản yên lặng dời đến góc ghế sô pha.
Nhìn toàn thân Tần Trầm đều tản ra áp suất thấp, Hứa Giản âm thầm bĩu môi:
Cũng không phải mình muốn biến trở về mèo, đây không phải là tới thời gian... Sao?
Hả? Thời gian?
Hứa Giản quay đầu liếc mắt nhìn sắc trời vẫn còn sáng bên ngoài cửa sổ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó phản ứng lại ——
Không đúng, bọn họ còn chưa ăn cơm tối, bây giờ cùng lắm là hơn sáu giờ, sao cậu lại biến trở về Sữa Tươi?
Đang thân mật với bạn trai tự dưng biến thành mèo, tên đã lắp vào cung Tần Trầm không thể không nhịn, cũng may hắn ý chí kiên cường, mấy phút sau cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Ngồi thẳng người quay đầu nhìn về phía bạn mèo co mình thành một nhúm, Hứa Giản cật lực hạ thấp sự tồn tại của mình, Tần Tràm cuối cùng không thể làm gì cũng chỉ giả vờ rất hung ác mà uy hiếp một câu: "Lần sau sẽ không may mắn như thế."
Nghe hắn nói có ý riêng, Hứa Giản theo bản năng hơi co lại trong ghế sô pha, mới đó đã bắt đầu cảm thấy đau mông.
Thậm chí có phần vui mừng vì vừa nãy mình biến trở về thành mèo.
Nếu không thì bọn họ mới vừa xác định quan hệ mà đã đi xong toàn bộ quy trình, tiến triển như ngựa hoang mất cương, cũng quá nhanh.
Trước là bị sắc đẹp Tần Trầm mê hoặc, bây giờ tỉnh táo lại, Hứa Giản bắt đầu thầm vui mừng thời trong khắc mấu chốt đã giẫm phanh.
Nhìn bộ dạng tội nghiệp của cậu, Tần Trầm thở dài, hỏi: "Hôm nay sao em biến trở về thành mèo sớm vậy?"
Hứa Giản lắc đầu một cái: "Meo ~ "
Ý là: Mimi cũng không biết.
Tần Trầm hơi nhướn mày, nhìn cậu lẩm bẩm suy đoán: "Lẽ nào em quá kích động cũng sẽ biến?"
Về phần tại sao Hứa Giản kích động, hai người rõ ràng trong lòng, Hứa Giản mặt mèo đỏ lên, há mồm phản bác: "Meo —— "
Ai vừa nãy kích động? Đây là vu khống, vu khống!
......
Sau khi Hứa Giản trêu chọc Tần Trầm nóng người, phủi mông một cái biến trở về thành mèo, một người một mèo không bàn ra được lý do, nhưng cơm tối vẫn phải ăn.
Có tình uống nước cũng no* cái gì đều là lừa người.
Một thành ngữ TQ: Những người khi yêu chỉ uống nước họ cũng thấy no đủ.
Giữa việc tự mình nấu và để nhà hàng giao đến tới tận nơi, Tần Trầm không chút do dự mà lựa chọn vế sau, ăn vụng chịu thiệt hắn không còn lòng dạ nào xuống bếp.
Trong lúc chờ bữa tối, Tần Trầm cuối cùng cũng có thời gian tính sổ, trong nhóm chat @ Đỗ Tắc Chu và Đường Ly.
Mà bên cạnh Tần Trầm, Hứa Giản ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, chóp đuôi rũ xuống mép ghế sô pha lúc ẩn lúc hiện, thần sắc còn nghiêm túc hơn hắn đang xem tập cuối (Thất kiếm anh hùng).
Một bên khác, Đường Ly và Đỗ Tắc Chu từ sau khi rời khỏi nhà Tần Trầm, chuyện liên quan với Tần Trầm và Hứa Giản, hai người có quá nhiều điều muốn nói, đơn giản tìm một nhà hàng cùng nhau ăn cơm tối.
Thậm chí hai người còn đánh cược, nội dung cá cược là bao giờ Tần Trầm mới có thể đưa bạn trai lên giường xác nhận quan hệ.
Đỗ Tắc Chu và Đường Ly còn nghiêm túc thảo luận một chút, nếu cô chú Tần biết được Tần Trầm đang trăm phương ngàn kế muốn lừa một chàng trai về nhà, không biết sẽ có phản ứng gì.
Thời điểm Tần Trầm tìm bọn họ trong nhóm, Đường Ly và Đỗ Tắc Chu mới vừa kết thúc cuộc thảo luận về vấn đề 'tại sao Hứa Giản có địch ý với Đỗ Tắc Chu'.
Thấy Tần Trầm tìm bọn họ, Đường Ly và Đỗ Tắc Chu liếc mắt nhìn nhau, sau đó Đường Ly lộc cộc gõ chữ: [Sao dzị anh Trầm?]
Tần Trầm: [Có biết mấy người đã làm gì chuyện tốt không?]
Đường Ly cà nhây, trả lời: [Dừng đèn đỏ, đi đèn xanh, để người đi đường dìu bà lão băng qua đường, anh Trầm muốn chỉ thứ nào?]
Đỗ Tắc Chu: [...]
Tần Trầm: [Cậu biết tại sao biểu hiện của Tiểu Giản đối với Đỗ Tắc Chu lại là lạ không?]
Đường Ly và Đỗ Tắc Chu thấy hăng hái, Đỗ Tắc Chu hỏi: [Tại sao?]
Đỗ Tắc Chu cảm thấy mình thật đáng thương, bị người ta ghét cũng không biết tại sao.
Tần Trầm: [Bởi vì trước kia em ấy từng nghe Đường Ly nói, đã tưởng rằng tôi bị ông bao dưỡng, cho là chúng ta có quan hệ không bình thường.]
Đường Ly: [...]
Đỗ Tắc Chu: [???]
Đỗ Tắc Chu nhịn không được kêu một tiếng 'Địu má', cũng không thèm từ từ gõ chữ, trực tiếp gửi voice: "Bao dưỡng? Tôi con mẹ nó cái ví nào có tiền nuôi ông? Làm sao có kiểu hiểu lầm này? Không, không đúng... Vãi cả bao dưỡng!"
Bởi vì quá mức khiếp sợ, cả người Đỗ Tắc Chu không ổn, nói năng cũng trở nên lộn xộn, lúc thường tao nhã nhã nhặn, anh nhịn không được một câu chửi tục hai lần.
Cho dù có khả năng bao dưỡng đó, Đỗ Tắc Chu cũng không dám, anh sợ bị cô chú Tần và ba mẹ mình cùng hợp sức mà đánh.
Hơn nữa bao dưỡng Tần Trầm... Hình ảnh kia Đỗ Tắc Chu chỉ tưởng tưởng một chút, đã cảm thấy lạnh sống lưng.
Nghĩ tới đây, Đỗ Tắc Chu sợ đến mức giọng nói cũng đứt quãng, Đường Ly ngồi đối diện anh cũng không tốt hơn là bao, bật dậy khỏi ghế:
"Em nói vậy bao giờ? Nồi này em không gánh!"
Đường Ly tự biết mình bình thường không đứng đắn, nhưng kiểu đùa cợt làm tổn hại tình bạn thuần khiết thì y chưa bao giờ.
Y không đáng tin thì không đáng tin, nhưng vẫn có nguyên tắc oke!
Nghe Đường Ly nói, Đỗ Tắc Chu nhanh chóng rũ sạch quan hệ: "Nồi này tôi cũng không gánh, cái gì tôi cũng không biết!"
Vì vậy Tần Trầm thuật lại ngắn gọn cuộc gọi video trước kia của Đường Ly và hắn, nhấn mạnh hai chữ 'Thị tẩm'.
Đỗ Tắc Chu nghe xong vừa nghĩ, có lý có chứng cứ, đúng là rất dễ khiến người khác hiểu sai, thế nhưng nồi này anh vẫn sẽ không gánh, vì thế anh nhanh chóng bán đồng đội: "Thế không liên quan gì tới tôi, là Đường Ly tự biên tự diễn, nguyên văn ban đầu của tôi không phải nói như vậy!"
Thấy Đỗ Tắc Chu điên cuồng quăng nồi, Đường Ly kinh ngạc, u oán liếc anh một cái, chất vấn: "Nghĩa khí đâu?"
Đỗ Tắc Chu lạnh lùng: "Tai vạ bay đến nơi từng người, người anh em bảo trọng."
Đường Ly: "..."
Gây ra một hiểu lầm lớn như vậy, bản thân ít nhiều gì có phần thiếu trách nhiệm, trách y lúc thường ăn nói vui tai, lại không ngờ rằng Hứa Giản là người nghiêm túc, nói đùa thế mà cũng để ý.
Tuy nhiên Đường Ly nghĩ lại một chút, nhắn hỏi Tần Trầm:
[Không đúng, em nhớ lúc em với anh gọi video, không phải chỉ có anh với Sữa Tươi à? Sao Hứa Giản nghe thấy em nói? Anh nói hả?]
Không thể nói chuyện Hứa Giản chính là Sữa Tươi, Tần Trầm thuận miệng nói bậy:
[Lúc đó em ấy cũng có mặt, nhưng mà em ấy da mặt mỏng, cho nên không ra mặt.]
Hứa Giản da mặt mỏng giật giật lỗ tai, nghe Tần Trầm nói vậy, lực chú ý dời khỏi ti vi, bất mãn quay đầu nhìn hắn, âm thầm lên án Tần Trầm nói dối không chớp mắt, ý là:
Ai da mặt mỏng? Không nên nói bậy!
Đỗ Tắc Chu bắt sai trọng điểm:
[Fuck, thì ra ông đã dụ dỗ Hứa Giản từ hồi tháng tám, không ngờ ông làm công tác bảo mật tốt vậy.]
Đường Ly vừa thấy cơ hội tới, nhanh chóng cùng nói:
[Đúng đấy, ngay cả tụi này cũng giấu, quá không đủ nghĩa khí! Dầu gì chúng ta cũng là bạn thân từ nhỏ đến lớn.]
Hơn nữa lâu như vậy rồi mà còn không tóm được người, uổng phí gương mặt ưu tú kia.
Tần Trầm không bị dắt:
[Đừng hòng nói sang chuyện khác, nói đi, làm sao bồi thường cho tôi?]
Nếu không phải tại hai người này, hắn đã theo đuổi được người từ lâu.
Đường Ly và Đỗ Tắc Chu liếc mắt nhìn nhau, sau đó Đường Ly gửi bao lì xì cho Tần Trầm, ghi chú —— đủ chưa?
Tần Trầm mở bao lì xì ra xem, một phân tiền.
Hắn u ám hỏi ngược lại:
[... Ông cảm thấy thế nào?]
Đỗ Tắc Chu không giống như Đường Ly tự tìm đường chết, nghiêm túc nói: [Như vậy đi, không phải ông muốn theo đuổi Hứa Giản à? Tụi tôi bày mưu tính kế.]
Tần Trầm nựng mèo, một tay đánh chữ:
[Không cần ông, đã theo đuổi được rồi.]
[Từ nay về sau, chỉ có hai người tụi mi độc thân, đừng có ghen tỵ với tôi.]
Đỗ Tắc Chu và Đường Ly nhìn thấy tin nhắn của Tần Trầm liền gửi một màn hình dấu chấm than và sticker.
Đường Ly: [Anh hành động nhanh vậy sao?!]
Đỗ Tắc Chu cũng kinh ngạc: [Chẳng phải lúc bọn tôi rời đi vẫn còn khó chịu à?]
Tiến triển nhanh như vậy, chẳng lẽ là đầu giường cãi nhau cuối giường hoà?
Tần Trầm: [Làm sao, nhìn mấy ông xem, thật giống như không muốn tụi này thành đôi?]
Đường Ly và Đỗ Tắc Chu nhìn nhau, vậy cũng không phải, chỉ là... Bọn họ vừa nãy đánh cược, hai người không ai đúng.
Nhưng anh em tốt được đền bù thoát ế như mong muốn, tự đáy lòng họ vẫn vui thay cho hắn, Đường Ly đánh chữ đáp:
[Vui chứ, làm sao không vui, chúc mừng anh sống hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng có đời sống tình cảm.]
Đỗ Tắc Chu:
[Chúc mừng chúc mừng, sau này có thời gian mời hai người ăn cơm.]
Bốn chữ 'Đời sống tình cảm' đâm trúng chỗ đau của Tần Trầm, nhớ tới việc vừa nãy Hứa Giản tự dưng biến trở về thành mèo, hắn đen mặt, chuyển đề tài:
[Chúc mừng thì chúc, vẫn phải nghĩ làm sao bồi thường cho tôi đi:)]
Đường Ly như nhân tinh, thấy Tần Trầm bỗng nhiên thay đổi thái độ, có một ý nghĩ lớn mật, mà còn không sợ chết hỏi ra:
[Sao thế? Đời sống tình cảm của anh Trầm và vị kia nhà anh không quá hòa hợp? Anh không được? Hay là cậu ấy không được?]
Đọc tin nhắn của Đường Ly, Đỗ Tắc Chu hít vào một hơi, âm thầm lau vệt mồ hôi thay y, nghĩ thầm ——
Không tìm đường chết sẽ không phải chết.
Tần Trầm thiếu chút nữa 'block' Đường Ly từ đây, nghiến răng nghiến lợi trả lời:
[Thế cũng không cần cậu quan tâm, giữa tụi này không cần quá hài hòa.]
Đường Ly nhịn cười, nhảy liên tục trên bờ vực cái chết:
[Em biết một bác sĩ đông y, chuyên trị phương diện này, nếu không em giới thiệu cho anh.]
Đỗ Tắc Chu cho là Tần Trầm sẽ trả lời Đường Ly bằng một chữ 'Cút', lại không nghĩ rằng đối phương nói:
[Không cần, hay là để cho mình cậu đi.]
Hứa Giản biết Tần Trầm đang tán gẫu với Đường Ly và Đỗ Tắc Chu, vô tình quay đầu lại thấy đối phương đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhìn chằm chằm ánh mắt Tần Trầm, Hứa Giản cảm khái, yên lặng dời một bước sang bên cạnh, há miệng:
"Meo ~ "
Em bây giờ chỉ là một con mèo nhỏ mà thôi, không nên dùng ánh mắt này nhìn em!