Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 91: Đáng yêu




Khứu giác của mèo rất nhạy bén nghe được mùi con mèo khác trên người Tần Trầm, mà không chỉ một loại.
Hứa Giản kinh ngạc, đôi mắt xanh lam trừng lớn, gào meo meo với Tần Trầm một trận:
Tôi tưởng anh về muộn như vậy là vì công việc, không ngờ anh lại đi ra ngoài ong bướm!
Là Hứa Sữa Tươi tôi mập không nựng đã? Hay là Tần Trầm anh phiêu rồi?!
Nhìn Hứa Giản tự dưng xù lông kêu meo meo với mình, Tần Trầm không thể phân tích được ý tứ trong giọng điệu và thần thái kích động của cậu, trong mắt có hơi mờ mịt:
"Em sao vậy?"
Vừa nói chuyện Tần Trầm vừa vươn tay muốn giúp cậu vuốt lông, đối mặt với Tần Trầm đưa tay qua, Hứa Giản không cảm kích chút nào, nhấc đệm thịt đập hắn, dậm chân trên ghế sô pha, ý là:
Không nói rõ ràng thì đừng hòng chạm vào tôi!
Tâm trạng Hứa Giản khó mà giải thích được, còn không để cho mình chạm, không biết mình chọc giận cậu từ đâu, Tần Trầm hết cách rồi, lấy notebook đã lâu không dùng ra.
Sau khi mở máy, hai chân trước Hứa Giản ấn bàn phím 'cạch cạch cạch', như thể có thù với nó:
[Cả ngày hôm nay anh đi đâu?]
Tần Trầm vừa nhìn, thì ra là kiểm tra, cười cười sau đó nói sơ qua lịch trình ngày hôm nay của mình với Hứa Giản.
Ghi hình phỏng vấn xong sau đó đến công ty, nghe ra cũng không có vấn đề gì.
Đầy mặt Hứa Giản đều viết không tin: [Vậy mùi mèo trên người anh là chuyện gì xảy ra?]
Nhìn thấy hai chữ 'mùi mèo', cuối cùng Tần Trầm đã rõ Hứa Giản khác thường là vì cái gì, dở khóc dở cười giải thích:
"Biết anh nuôi mèo, cho nên địa điểm ghi hình phỏng vấn hôm nay được ekip chương trình chọn ở cà phê mèo, em nói mùi mèo, hẳn là khi đó."
Ở trong quán cà phê mèo gần hai tiếng, bản thân Tần Trầm chả nghe thấy mùi gì, lại không nghĩ rằng mũi Hứa Giản thính như vậy, dụi hai lần đã phát hiện.
Quán cà phê mèo là thiên đường của tất cả những người yêu mèo, trong đó họ không chỉ có thể uống được cà phê đậm đà và bánh ngọt thơm ngon, còn có thể nựng những bé mèo với tính cách chủng loại khác nhau.
Nghe Tần Trầm nói xong, Hứa Giản hơi nheo mắt lại nhìn hắn, nghĩ thầm: Anh đi cà phê mèo, đây không phải là sướng đến phát rồ rồi?
Cậu cũng có thể tưởng tượng được cảnh Tần Trầm trái ôm phải ấp trong quán cà phê mèo.
Đối diện ánh mắt Hứa Giản, biết cậu nghĩ lung tung, Tần Trầm lên tiếng nhắc nhở:
"Em quên mất, anh từ trước đến nay chưa từng được động vật nhỏ đến gần."
Là một người bị động vật xa lánh, mười mấy con mèo trong quán, nhưng không có một con nào tình nguyện đến gần Tần Trầm, cho nên trong buổi phỏng vấn hai tiếng đồng hồ, hắn chỉ nhìn người dẫn chương trình trái ôm phải ấp, còn có mèo 'tranh sủng' cọ cẳng chân cô ấy.
Trái lại Tần Trầm, trong lồng ngực không chỉ trống rỗng, ngay cả xung quanh cũng không có lấy một bé 'boss' tới gần, dùng cá khô hay gel dinh dưỡng cũng vô dụng, hoàn toàn không có con mèo nào để ý đến hắn.
So sánh hai bên, cho thấy Tần Trầm càng ngày càng thảm.
Lúc đó người dẫn chương trình thấy, rất là kinh ngạc, cố nén cười ý trêu ghẹo:
"Xem ra những bé mèo đều biết trong nhà của anh đã có mèo, cho nên tránh hiềm nghi."
Trong quán tất cả đều là lông xù mà bản thân ngay cả lông mèo cũng không sờ tới một cái, Tần Trầm nghe người dẫn chương trình nói, nhếch khoé miệng nói:
"Chắc vậy."
Tần Trầm đến cà phê mèo một chuyến, không đụng đến mèo chưa nói còn dính mùi, làm hại Hứa Giản cho rằng hắn có yêu tinh nhỏ khác sau lưng mình, cái được không đủ bù đắp cái mất, Hứa Giản nghe cũng cảm thấy hắn thảm.
Hiểu lầm được giải quyết, biết mình suy nghĩ nhiều sau đó Hứa Giản mới quay lại bên cạnh Tần Trầm, mặt mèo đầy lông dụi dụi trên mu bàn tay mới vừa bị mình đập của Tần Trầm để lấy lòng.
Thấy điệu bộ vâng lời của cậu, Tần Trầm giả vờ nghiêm túc:
"Em hiểu lầm anh, lẽ nào cứ vậy mà muốn cho qua?"
Là mình không phân tốt xấu chụp mũ lung tung trước, Hứa Giản nghe xong suy nghĩ một chút, lập tức biểu diễn một màn 'Mimi lăn lộn' tại chỗ trên đùi hắn, sau đó tha thiết mong chờ nhìn hắn, mềm nhũn gọi: "Meo ~ "
Hứa Giản: Như vậy được chưa?
Tần Trầm bị vẻ đáng yêu của cậu làm cho run lên, sắc mặt lại vẫn nghiêm túc, hỏi: "Chỉ vậy thôi?"
Vốn dĩ Tần Trầm đùa Hứa Giản, mà Hứa Giản tưởng thật, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn hắn nghiêm mặt, chần chờ vài giây sau đó lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm mu bàn tay của hắn.
Hơi ngứa, Tần Trầm không chịu được nhếch khóe môi, nhìn vẻ mặt lấy lòng của Hứa Giản, bỗng nhiên nhẹ giọng thở dài:
"Nếu như bây giờ em là người thì tốt rồi."
Hứa Giản:...
Rụt đầu lưỡi liếm mu bàn tay lại, Hứa Giản xoay người rời đi —— lưu manh!!
Tần Trầm được món hời đầu lưỡi nhìn cái đuôi phía sau Hứa Giản quơ qua quơ lại, cười hỏi:
"Em không xem ti vi nữa?"
Hứa Giản cũng không quay đầu lại meo một tiếng, ý là: Không xem, ngủ!
Tần Trầm cười lắc đầu một cái, tắt ti vi đứng dậy đi tắm rửa thay quần áo.
......
Quá trình chọn vai (Loạn bước phi kiếm) sắp kết thúc, thời gian vào đoàn được ấn định ngày hai mươi lăm tháng một, còn chưa đầy một tuần lễ nữa sẽ bấm máy.
Phan Mẫn nói (Loạn bước phi kiếm) dự tính phải quay hơn ba tháng, thời gian để cho hai người Hứa Giản Tần Trầm chán ngán không nhiều lắm.
Trưa hôm nay lúc ăn cơm Tần Trầm nhận được một cú điện thoại, chờ sau khi cúp điện thoại hắn nhìn về phía Hứa Giản, giọng điệu nghiêm túc:
"Chuyện điều tra Khương Lâm Tà trước đó, có kết quả."
Hứa Giản nhanh chóng hỏi: "Kết quả thế nào?"
Tần Trầm nhíu mày:
"Trong thời gian em đến công viên nước, hắn vẫn luôn ở công ty không hề rời đi."
Hứa Giản nghe xong thở phào nhẹ nhõm: "Điều này nói rõ anh ta không có nói láo, thật sự là thấy hình trên mạng."
Tần Trầm lại lắc đầu: "Lúc hắn nhắn tin cho anh là một giờ bốn mươi ba phút chiều, thế nhưng khi xuất hiện bức ảnh trên mạng, sớm nhất cũng là hai giờ hai mươi mốt phút."
Cùng ngày Hứa Giản bị người qua đường chụp không ít ảnh, đúng là có mấy người đăng bức ảnh lên weibo, diễn đàn và các nền tảng công cộng khác để chia sẻ hôm nay bản thân nhìn thấy một con mèo xinh đẹp mũm mĩm.
Cũng là vì muốn tìm thời điểm bức ảnh Hứa Giản xuất hiện sớm nhất trên mạng, do lượng công việc lớn, cho nên mới trì hoãn lâu như vậy.
Hứa Giản nhất thời không nghĩ ra: "Có ý gì?"
Tần Trầm chậm rãi mở miệng: "Ý là hắn không thể nào nhìn thấy bức ảnh đó trên mạng, khi hắn cho anh hay tin, trên mạng còn chưa xuất hiện bức ảnh ngày đó của em."
Hứa Giản hoang mang: "Vậy giám đốc Khương vừa không ra khỏi công ty, cũng không phải nhìn thấy trên mạng, vậy bức ảnh đó từ đâu ra?"
Sau khi nói xong Hứa Giản suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Chẳng lẽ là những người khác chụp rồi âm thầm gửi cho anh ta?"
Tần Trầm nhíu mày: "Cái này thì phải hỏi chính hắn."
Hứa Giản nghe vậy nhìn hắn, hỏi: "Anh muốn đi hỏi giám đốc Khương?"
Tần Trầm gật đầu: "Có ý định này, anh luôn cảm thấy anh ta che giấu chúng ta rất nhiều chuyện."
Tần Trầm cảm thấy toàn thân Khương Lâm Tà đều lộ vẻ quái lạ.
Hứa Giản không cảm thấy Khương Lâm Tà có vấn đề, nhưng nếu Tần Trầm đã nói như vậy, cậu cũng gật đầu:
"Được, đến khi đó em cùng đi với anh."
Mọi người đều là bạn bè, ngờ vực lẫn nhau cũng không tốt, có vấn đề phải nói ra mới là cách giải quyết tốt nhất.
"Đúng rồi." Nói về Khương Lâm Tà xong, Tần Trầm lại nghĩ tới một việc quan trọng, ngẩng đầu nhìn Hứa Giản:
"Địa điểm quay chụp lần này của đoàn em là ở thành phố Bắc Lâm, lúc này thực sự là thời điểm lạnh nhất ở Bắc Lâm, quần áo mùa đông của em đủ chưa?"
Hứa Giản: "Đủ rồi, em chuẩn bị mang hai cái áo choàng dài một cái khoác áo lông."
Phần lớn thời gian trong đoàn phim cũng chỉ mặc phục trang quay phim, cơ hội mặc đồ riêng không nhiều."
Vừa nghe Hứa Giản nói, Tần Trầm liền biết đây là một người chưa từng gặp mùa đông phương bắc:
"Bắc Lâm vào mùa đông, tuyết đọng có thể đến đầu gối em, nhiêu đó vẫn chưa đủ, chờ ăn cơm xong anh dẫn em đi mua một ít đồ."
Hứa Giản xua tay: "Không cần mua, lạnh thì em mang thêm vài món là được rồi."
Trước đó Tần Trầm mua cho Hứa Giản một đống quần áo lớn, bốn mùa xuân hạ thu đông đều có, đủ để cậu mặc đến mấy năm.
Tần Trầm nghe xong thoáng nhướn mi, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Em có giày đi tuyết chưa?"
Hứa Giản há mồm: "Hả?"
Không đợi Hứa Giản phản ứng lại, Tần Trầm nói một loạt những thứ như liệt kê tên món ăn: Miếng giữ nhiệt, quần áo nhung dày giữ ấm, khăn quàng cổ rồi bịt tai, tất dài, túi chườm nóng, kem chống tê cóng...
Nghe vậy Hứa Giản sửng sốt một chút, chờ Tần Trầm nói xong, mới ấp úng mở miệng: "Nhiều, nhiều đồ đến vậy sao?"
Biết thì cho rằng cậu phải đến Bắc Lâm để quay phim, không biết còn tưởng cậu dọn nhà.
Tần Trầm với vẻ mặt thành thật nhìn cậu, dùng giọng điệu người đi trước nói: "Tin anh đi, em sẽ thấy cần thiết."
Nhiệt độ mùa đông phương bắc thường thường dưới 0, trường quay phim cũng không có máy sưởi, có đoàn phim sẽ kéo máy điều hòa đưa khí nóng, nhưng hầu hết dưới tình huống này vẫn là dựa cả vào khả năng chống trọi của bản thân và các đồ giữ ấm.
Kinh nghiệm đóng phim của Tần Trầm phong phú, đối với lời hắn nói, Hứa Giản tin tưởng không nghi ngờ, vì vậy ăn cơm trưa xong hai người liền lái xe ra ngoài.
Một tiếng sau, trong trung tâm thương mại, Hứa Giản với ánh mắt phức tạp nhìn chiếc bịt tai trước mặt, đảo mắt nhìn Tần Trầm:
"Anh thấy cái này tốt?"
Tần Trầm đeo khẩu trang nghe vậy gật đầu, hỏi ngược lại: "Không tốt hả?"
Hứa Giản: "..."
Hứa Giản nhìn bịt tai trong tay Tần Trầm mà rơi vào trầm tư.
Chiếc bịt tai có lông tơ màu xám đậm đúng quy đúng củ, nhưng vấn đề là... hai bên bịt tai được tạo hình thành mặt mèo, phía trên mỗi bên còn có hai cái tai.
Tạo hình rất đáng yêu, thế nhưng để một thanh niên như cậu đeo, có quá mức tỏ vẻ đáng yêu hay không?
Hứa Giản không dám tưởng tượng cảnh tới lúc đó mình đeo bịt tai thế này chạy khắp phim trường.
Cho nên không chỉ nội tâm cậu từ chối, ngay cả ngoài miệng cũng liên thanh từ chối:
"Không được."
Tần Trầm đưa bịt tai che đến trước mặt Hứa Giản so so, cười: "Anh cảm thấy rất hợp với em."
Thấy Tần Trầm thật sự muốn mua, suy nghĩ Hứa Giản nhanh chóng xoay chuyển, nhìn hắn:
"Anh thích cái này? Em mua cho anh!"
Sau đó về nhà đeo cho em xem.
Tần Trầm lắc đầu: "Em đeo."
Nhìn nhau vài giây, cuối cùng Hứa Giản cầm bịt tai hình mèo từ trong tay Tần Trầm trả về, tiện tay cầm một cái đen tuyền ném vào xe đẩy:
"Nếu chúng ta không ai muốn đeo, vậy thì đừng mua."
Tần Trầm kéo cánh tay Hứa Giản không để cậu đi, lại cầm bịt tai mèo lên, hạ thấp yêu cầu:
"Không mua cũng được, vậy em đeo thử một chút cho anh xem đỡ ghiền."
Bước chân Hứa Giản dừng lại, theo bản năng từ chối: "Không được, ở đây nhiều người như vậy..."
Tần Trầm cất bước che trước mặt Hứa Giản, nhanh chóng đeo bịt tai cho cậu, đồng thời nói:
"Yên tâm, anh che, người khác không nhìn thấy."
Động tác muốn tháo bịt tai xuống của Hứa Giản bởi vì một câu nói của Tần Trầm làm khựng lại, nhìn người xung quanh lướt qua, do dự:
Không có ai để ý tới bọn họ, Tần Trầm yêu cầu cũng không quá đáng, thử đeo một chút mà thôi, không sao cả.
Trong lúc Hứa Giản xoắn xuýt mấy giây, 'Răng rắc' vài tiếng kéo suy nghĩ của cậu về, cậu vừa nhìn rõ, thì thấy hắn đang lấy điện thoại di động chụp hình cậu.
Hứa Giản: "!!!"
Vội vàng tháo bịt tai quá mức đáng yêu xuống, Hứa Giản nhìn Tần Trầm: "Anh làm gì đó, mau xoá đi."
Quá xấu hổ.
Tần Trầm nhanh chóng ấn mấy lần trên điện thoại di động, quơ quơ màn hình điện thoại di động với Hứa Giản, cười với cậu:
"Không xóa, rất đẹp, làm hình nền."
Hứa Giản định thần nhìn lại, thấy trên hình nền của Tần Trầm, cậu đeo bịt tai hình mèo, hai mắt vô thần một mặt ngây ngốc nhìn ống kính.
Nhìn bản thân không khác nào một kẻ ngốc, Hứa Giản: "..."
Có một bạn trai không biết chụp ảnh, là một loại trải nghiệm ra sao?
Hứa Giản đáp: Muốn đập đầu vào tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.