Thấy Khương Lâm Tà không hề ngạc nhiên khi bọn họ đến, Hứa Giản không nhịn được hỏi: "Giám đốc Khương, sao anh biết chúng tôi sẽ đến?"
Khương Lâm Tà nghe vậy nở nụ cười, nhẹ nhàng liếc nhìn Tần Trầm rồi nháy mắt với Hứa Giản:
"Anh đoán."
Hứa Giản:...
Tôi đoán anh là mèo bạc hà thành tinh.
Nhìn Khương Lâm Tà thừa nước đục thả câu, Tần Trầm bình thản: "Giám đốc Khương rất nhanh nhạy tin tức."
Như là biết Tần Trầm muốn nói gì, Khương Lâm Tà không chút hoang mang chậm rãi mở miệng:
"Chuyện tối ngày hôm qua mặc dù không náo động truyền thông, nhưng cũng có không ít người nghe bóng nghe gió, tôi tốt xấu gì cũng là giám đốc của công ty giải trí, nên vẫn có chút mối quan hệ."
Nghe anh nói, Tần Trầm nhíu mày lại: "Trước đây tôi còn không biết giám đốc Khương nhiệt tình như vậy, đêm hôm không ngủ lại phải giúp bịt miệng truyền thông."
Khương Lâm Tà: "Nhà Tiểu Giản có ơn với tôi, giúp dập tin tức mà thôi, có gì lạ sao?"
Tần Trầm đường xa lái xe đến đây, không phải vì đánh thái cực quyền với Khương Lâm Tà, cho nên hắn nhìn chằm chằm Khương Lâm Tà vài giây, lạnh giọng mở miệng:
"Rốt cuộc anh là ai? Phí hết tâm tư tiếp cận Hứa Giản đến cùng có mục đích gì?"
Nhìn Tần Trầm trầm mặt, Khương Lâm Tà không hề để ý, thậm chí thả lỏng cơ thể tư thái thản nhiên ngả về sau, dựa vào ghế, trên mặt vẫn cứ mỉm cười, nhẹ nhàng nói một câu:
"Cậu đoán xem?"
Kiên nhẫn của Tần Trầm sắp cạn, đột nhiên bật dậy khỏi sô pha, Hứa Giản bên cạnh cảm nhận bầu không khí giương cung bạt kiếm, cũng sốt sắng đứng lên.
Sợ hai người một lời không hợp liền động tay, cho nên Hứa Giản chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng sẽ kéo người khuyên can.
Nhưng mà Tần Trầm đứng lên mới vừa đi về phía trước đi một bước, Khương Lâm Tà đang ngồi híp mắt lại, một giây sau, chiếc ghế sô pha đơn bên phải Hứa Giản bỗng nhiên tự chuyển động, như một cơn gió, chớp mắt đã đứng trước mặt Tần Trầm chặn đứng đường đi của hắn.
Hứa Giản kinh ngạc, phản xạ có điều kiện kéo cánh tay Tần Trầm lui về phía sau.
Trợn to mắt nhìn chiếc ghế không ai đẩy mà tự di chuyển, đồng tử Hứa Giản chợt co rụt lại:
"Tình huống gì vậy!"
Lẽ nào ghế sô pha này cũng thành tinh?!
So với Hứa Giản kinh hoảng, Tần Trầm bình tĩnh hơn nhiều, cúi đầu nhìn chiếc ghế chặn đường vài giây, sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Lâm Tà bình thản thoải mái.
Khương Lâm Tà cười tủm tỉm: "Kỹ năng đánh đấm của cậu là từng trải, động thủ đánh nhau không phải phong cách của tôi, bộ dạng vỡ đầu chảy máu cũng khó coi, thay vào đó chúng ta vẫn nên duy trì khoảng cách an toàn để nói chuyện thì tốt hơn."
"Còn nữa, cậu không đánh lại được tôi, nếu..." Nói tới đây Khương Lâm Tà dừng một chút, liếc mắt nhìn Hứa Giản sau đó mới nói tiếp:
"Nếu làm cậu bị thương, tôi sợ Tiểu Giản đau lòng mà tôi cũng lo lắng."
Bị Khương Lâm Tà điểm dang, Hứa Giản cảm thấy rờn rợn, nhìn ghế sô pha rồi nhìn lại anh, theo bản năng cau mày:
"Có phải anh... Không phải là người?"
Hứa Giản nói nghe như mắng người, Khương Lâm Tà hơi nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt có chút kinh ngạc:
"Bây giờ em mới đến hỏi anh vấn đề này, có phải hơi muộn không?"
Hứa Giản sững sờ: "Muộn á?"
Khương Lâm Tà cười khẽ: "Tần Trầm đã nghi ngờ anh từ lâu rồi, lúc hai đứa tới đây cũng thảo luận suốt dọc đường, anh tưởng em đã có đáp án."
Hứa Giản không ngờ anh còn biết nội dung bọn họ thảo luận, lập tức dùng ánh mắt nhìn biến thái nhìn anh ——
Thì ra anh nghe lén bọn họ nói chuyện!
Thái độ của Khương Lâm Tà cơ bản ngầm thừa nhận anh không phải người bình thường, ánh mắt Tần Trầm nhìn về phía anh sắc bén như đao kiếm:
"Tất cả những thứ này, có phải là anh đang giở trò đúng không?"
Tần Trầm không nói rõ, nhưng Hứa Giản biết hắn ám chỉ chuyện mình biến thành mèo, hô hấp cũng theo đó hơi ngưng lại, tim đập nhanh, căng thẳng nhìn về phía Khương Lâm Tà.
Nhiều lần cậu ngửi thấy được mùi bạc hà trên lục lạc... Lẽ nào một loạt chuyện khoa học không thể giải thích xảy ra với cậu, thật sự liên quan đến giám đốc Khương?
"Giở trò?" Khương Lâm Tà lặp lại một lần, sau đó hỏi ngược lại: "Cậu đang ám chỉ cái gì?"
Sau khi nói xong không chờ Tần Trầm và Hứa Giản trả lời, hai tay Khương Lâm Tà vịn ghế làm dáng đứng dậy, ngay sau đó, anh vốn đang ngồi sau bàn làm việc chợt xuất hiện trước bàn làm việc.
Thế nhưng trong chớp mắt, thậm chí Hứa Giản không nhìn rõ anh đứng dậy thế nào, càng khỏi nói anh từ phía sau vòng tới phía trước ra sao.
Ánh mắt sững sờ nhìn Khương Lâm Tà, trong đầu Hứa Giản bỗng nhiên nhớ tới bốn chữ:
Dịch chuyển tức thời?!
Tần Trầm mím môi, cẩn thận che chở Hứa Giản ở phía sau mình, hết sức đề phòng nhìn Khương Lâm Tà.
Nhìn động tác của Tần Trầm, Khương Lâm Tà cong môi, nhấc chân, đi đến phía trước một bước.
Chân Khương Lâm Tà vừa chạm đất, tiếng còi ô tô dưới lầu, tiếng bước chân nhân viên đi lại bên ngoài văn phòng, tiếng rè rè máy chủ hoạt động, tất cả những âm thanh khác trong không khí, thoáng chốc im bặt đi.
Thế giới giống như bỗng bị ai ấn nút tạm dừng, tất cả tiếng ồn đều biến mất khỏi tai cậu, Hứa Giản cảm giác bốn phía trong tích tắc rơi vào một khoảng yên tĩnh như nước lặng.
Quá mức quỷ dị, toàn thân Hứa Giản đều run rẩy, vô thức nhích lại gần bên cạnh Tần Trầm, hai người bốn con mắt nhìn chòng chọc vào Khương Lâm Tà.
Dưới ánh nhìn của hai người, Khương Lâm Tà từng bước từng bước từ từ đi về phía bọn họ:
"Cậu nói chuyện Tiểu Giản biến thành mèo, hay là chuyện tôi lấy hai tệ của cậu?"
Khương Lâm Tà nói một câu lại bước đến hai người một bước, diện mạo lại thay đổi, đầu tiên là biến thành Hứa Giản, ngay khi Hứa Giản khiếp sợ nhìn chằm chằm, biến thành râu mép nhỏ mà bọn họ gặp ở cơ sở điện ảnh.
Nhìn râu mép nhỏ đã lâu không gặp, trong lòng Hứa Giản dậy sóng lớn, trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, tay không ngừng kéo ống tay áo Tần Trầm:
"Hắn, hắn, hắn..."
Chuyện xảy ra trước mắt quá mức khó bề tin tưởng, Hứa Giản và Tần Trầm 'Hắn' nửa ngày cũng không nói ra một câu đầy đủ.
Cậu bảo sao giọng râu mép nhỏ nghe quen tai, thì ra râu mép nhỏ và giám đốc Khương thế mà lại là cùng một người!
Bước chân Khương Lâm Tà không ngừng lại, theo động tác của anh, râu trên mặt biến mất, râu mép nhỏ mắt híp biến thành mắt phượng, sống mũi thẳng, tóc dần dài ra, màu sắc cũng bạc đi, bộ tây trang mặc trên người cũng biến thành áo choàng màu xanh nhạt...
Cuối cùng người đứng trước mặt Hứa Giản và Tần Trầm, là một người đàn ông với mái tóc màu trắng bạc dài đến eo, môi mèo mắt phượng.
Nhìn người trước mặt, Hứa Giản vẫn không thể khép miệng lại.
Ngũ quan người trước mắt giống Khương Lâm Tà như đúc, nhưng nhìn kỹ có thể nhìn ra hai người có điểm khác nho nhỏ, ngũ quan người trước mắt tinh xảo hơn một ít so với Khương Lâm Tà, khí chất của hai người toả ra cũng khác nhau.
Không biết có phải bởi vì tóc hay không, Hứa Giản luôn cảm thấy người trước mắt mang theo tiên khí, cả người tỏa ra vẻ ung dung kiêu ngạo.
Khương Lâm Tà liếc qua Hứa Giản khiếp sợ và Tần Trầm đầy vẻ đề phòng, cười nhẹ:
"Đừng căng thẳng, tôi không có ác ý."
Tần Trầm im lặng nhìn anh, không lên tiếng.
Mà Hứa Giản bây giờ nhìn Khương Lâm Tà, cảm thấy mình có thể biến thành mèo đã không phải là chuyện to tát gì.
Dù sao người này chẳng những có thể biến thành dáng vẻ của cậu, còn có thể bỗng dưng thay đổi quần áo tóc dài.
Thấy Tần Trầm và Hứa Giản đều không động đậy, Khương Lâm Tà cũng không thèm để ý, tự mình ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Ngay lúc ngồi xuống, Khương Lâm Tà lại biến thành dáng vẻ âu phục giày da ban đầu, là gương mặt mà Hứa Giản quen biết.
Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ lại tiếp tục vang lên tiếng còi ô tô, bên ngoài phòng làm việc, tiếng giày cao gót của nhân viên giẫm trên sàn nhà trở nên rõ ràng.
Tiếng ồn ồ ạt rót vào tai, Hứa Giản vẫn chưa thể thích ứng ngay lập tức.
Cũng không biết Khương Lâm Tà biến từ đâu ra một bộ ấm trà, chiếc ấm trà không ai chạm tới mà nâng lên, rót vào ba cái tách.
Khương Lâm Tà nhìn hai người: "Ngồi đi."
Chuyện xảy ra hôm nay đã vượt ra khỏi dung lượng não của Hứa Giản, cậu theo bản năng nhìn Tần Trầm.
Tần Trầm dừng một chút, kéo cậu ngồi xuống đối diện Khương Lâm Tà.
Khương Lâm Tà cong tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn một cái, hai tách đầy trà như được sống lại, loạng choà loạng choạng đi đến chỗ hai người, sau đó chia ra đứng trước mặt hai người.
Hứa Giản không chớp mắt nhìn tách trà trước mặt, vẻ mặt coi như bình tĩnh, trong lòng vẫn đang suy nghĩ ——
Ụ má ụ má, tách cũng thành tinh!
Tần Trầm không quan tâm đến tách trà, giương mắt nhìn Khương Lâm Tà:
"Bây giờ có thể nói được chưa?"
Hứa Giản cũng một bụng nghi vấn, gian nan dời ánh mắt khỏi tách trà, gật gật đầy với Khương Lâm Tà.
Dưới cái nhìn của hai người, Khương Lâm Tà chậm rãi mở miệng: "Hai đứa uống hết chén trà này, sẽ biết tất cả mọi chuyện."
Hứa Giản nửa tin nửa ngờ: "Thật không?"
Khương Lâm Tà hỏi ngược lại: "Anh đã lừa em bao giờ chưa?"
Sắc mặt Hứa Giản có chút phức tạp: "... Râu mép nhỏ."
Khương Lâm Tà nhíu mày, ánh mắt lướt qua hai người vài giây, hỏi: "Lẽ nào cách anh nói không có tác dụng? Anh thấy có vẻ hai người rất vui vẻ mà?"
Bắt gặp ánh mắt có ý khác của Khương Lâm Tà có, mặt Hứa Giản bỗng đỏ lên, xấu hổ: "Sao cái này anh cũng nhìn!"
Khương Lâm Tà thanh minh: "Hình ảnh không phù hợp với trẻ em thì anh cũng không nhìn, đừng hiểu lầm."
Hứa Giản không tin: "Thật không?"
Khương Lâm Tà bất đắc dĩ: "Anh cũng không phải biến thái, không có hứng thú với chuyện đó của vợ chồng son nhà em đâu."
Hứa Giản thở phào nhẹ nhõm, khi nghe anh nói 'Vợ chồng son' vẫn hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng thầm thì:
"Này cũng bị anh biết."
Khương Lâm Tà nghe được, nhưng sợ Hứa Giản giận dỗi và xấu hổ đến mức độn thổ, cho nên làm bộ không nghe.
Nếu Khương Lâm Tà nói uống trà biết tất cả mọi chuyện, Hứa Giản và Tần Trầm cũng chỉ có thể uống trà.
Khương Lâm Tà thừa nước đục thả câu còn hơi ngứa đòn, nhưng cân nhắc đến tình huống trước mắt, vả lại một mình Tần Trầm cũng đánh không lại anh.
Dù sao có người không phải là người.
Hứa Giản cầm lấy tách trà ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, Tần Trầm liếc mắt nhìn cậu, cũng uống.
......
Uống hết tách trà của Khương Lâm Tà xong, thời điểm Hứa Giản và Tần Trầm lấy lại tinh thần, nhận ra bọn họ đã không ở trong phòng làm việc của Khương Lâm Tà mà là một con phố đông đúc.
Lúc này đang đổ mưa to, đường phố sương mù dày đặc, tầm nhìn bị hạn chế, nhưng Hứa Giản và Tần Trầm đứng trong mưa, lại không có cảm giác như mưa, quần áo tóc tai của hai người đều không bị ướt.
Còn không đợi Hứa Giản biết rõ tình hình hiện tại, một chiếc xe hơi từ phía sau lao tới, Tần Trầm vội kéo cậu, thế nhưng chậm một bước, ô tô xuyên qua người Hứa Giản không chút trở ngại.
Hứa Giản đứng tại chỗ cũ không hề bị thương.
Hứa Giản vẫn còn sợ hãi nhìn Tần Trầm: "Chuyện gì thế này?"
Tần Trầm nhìn quanh bốn phía, sau đó nói: "Hẳn là do tách trà kia, người ở đây giống như không nhìn thấy chúng ta."
Hứa Giản vừa định cảm thán một tiếng 'thần kỳ', thì thấy ven đường có một bóng người quen thuộc, đối phương với tóc bạc đến eo vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, cậu ngẩn người, sau đó nhanh chóng giơ tay chỉ:
"Giám đốc Khương!"
Tần Trầm nghe tiếng quay đầu, thấy người ven đường kia, chính là Khương Lâm Tà mặc áo choàng dài, mái tóc dài trắng bạc đến eo.
Ánh mắt Tần Trầm ngưng lại, kéo Hứa Giản đi đến ven đường, nhưng bọn họ chưa kịp đến gần, lại có một người đàn ông cầm một cái dù đen, bước nhanh về phía Khương Lâm Tà.
Đến khi nhìn rõ mặt người đàn ông che dù, bước chân Hứa Giản chợt cứng đờ, thốt lên:
"Ba?!"