Nghe Hứa Giản gọi ba, Tần Trầm kinh ngạc chớp mắt, theo bản năng giương mắt nhìn qua.
Người đàn ông cầm dù trông khoảng ba mươi mấy tuổi, vóc người khá giống Hứa Giản bây giờ, đeo kính, toàn thân đều tản ra một sự phong độ của thư sinh, nhã nhặn tuấn tú.
Nhìn kỹ một chút, dáng dấp của ông quả thực có phần giống với Hứa Giản.
Người đàn ông kia không nghe được tiếng của Hứa Giản, vội vàng đi về phía Khương Lâm Tà.
Hứa Giản không ngờ rằng mình còn có thể gặp lại được ba - Hứa Uẩn, sống mũi chua xót, viền mắt đỏ lên, đôi mắt phủ kín một tầng hơi nước, hai chân vô thức đi theo Hứa Uẩn.
Cảm nhận được tâm trạng chập chờn của Hứa Giản, Tần Trầm nhấc tay đặt lên vai cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ xem như an ủi.
Hai người lúc này cũng hiểu rõ, điều bọn họ đang thấy, hẳn là cảnh tưởng chân thực đã xảy ra trước đây.
Hứa Uẩn không biết sự tồn tại của Tần Trầm và Hứa Giản đi tới bên cạnh Khương Lâm Tà, cầm chiếc dù trong tay nghiêng qua phía anh.
Khương Lâm Tà ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Uẩn, quả nhiên sững sờ: "Ngươi..."
Giọng điệu của Hứa Uẩn có hơi nóng lòng: "Trời mưa lớn thế này, cậu cứ như vậy sẽ sinh bệnh." Sau khi nói xong, Hứa Uẩn dù cố gắng nhét dù trong tay mình cho Khương Lâm Tà, nói: "Cái dù này cho cậu."
Khương Lâm Tà đầu tiên là nhìn dù trong tay, rồi lại nhìn Hứa Uẩn, ánh mắt rất ngạc nhiên: "Ngươi có thể nhìn thấy ta?"
Hứa Uẩn nghe xong cười cười: "Hôm nay mưa lớn, nên không nhìn rõ đường, cậu cũng đi chậm thôi."
Không chờ Khương Lâm Tà nói chuyện, Hứa Uẩn nói một câu 'vợ tôi còn đợi trong xe' xong, liền đội mưa chạy tới chiếc ô tô đang đậu ven đường.
Ánh mắt Hứa Giản dõi theo Hứa Uẩn, nhìn thấy chiếc xe theo bản năng đi tới trước hai bước —— mẹ của cậu cũng ở trên xe...
Nhưng vì trời mưa, cửa sổ xe đóng chặt, chỉ khi ba cậu mở cửa xe, Hứa Giản mới thấy lấp loáng dáng người, nhưng không thấy rõ.
Hứa Giản đến gần một chút, nghe tiếng mẹ của cậu trong xe dịu dàng hỏi thăm:
"Đã đưa dù chưa? Cậu kia cũng không nhận ra ông, ông tùy tiện chạy tới đưa dù, đừng dọa người ta."
"Đưa rồi, không phải vì mưa quá lớn mà, mắc mưa nhất định sẽ sinh bệnh."
Đang lúc nói chuyện Hứa Uẩn đã nổ máy xe, lái vào màn mưa dần dần đi xa, còn Hứa Giản muốn đi theo lại bị bỏ xa.
Không đuổi kịp xe, Hứa Giản sốt ruột, để cậu nhìn thêm một lần nữa, chỉ nhìn một lần...
Tần Trầm kéo cánh tay Hứa Giản, đối diện ánh mắt của cậu khi quay đầu lại, đáy lòng vừa mềm mại vừa chua xót, nhưng không thể không nhắc nhở:
"Tiểu Giản, chúng ta không đuổi kịp."
Nếu hắn đoán không sai, hình ảnh này, hẳn là những chuyện đã xảy ra vào ngày ba mẹ Hứa Giản bị tai nạn giao thông.
Nhìn sắc mặt của Hứa Giản, Tần Trầm biết cậu đã rõ ràng tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Hứa Giản không đuổi kịp xe Hứa Uẩn, Tần Trầm cũng không muốn cậu tận mắt chứng kiến cái chết của cha mẹ mình.
Nghe Tần Trầm nói xong, cả người Hứa Giản cứng đờ, niềm vui khi được nhìn thấy cha mẹ trong nháy mắt biến mất, trái tim cũng dần nguội lạnh.
Đúng đấy, cậu không đuổi kịp.
Hứa Giản từ từ quay người, nhìn về phía Khương Lâm Tà.
Trước khi Hứa Uẩn đưa dù, Khương Lâm Tà đã đứng dưới trời mưa to một hồi, nhưng khắp người anh từ trên xuống dưới giống như hai người Hứa Giản, không có chỗ nào bị xối ướt, quanh người anh như có một lớp rào chắn, tách rời anh với màn mưa.
Khương Lâm Tà cầm chiếc dù đen nhìn theo hướng xe Hứa Uẩn đi xa vài giây, sau đó buông lỏng ngón tay, dù đen trong tay anh biến mất không còn tăm hơi.
Cất dù xong, Khương Lâm Tà thu lại tầm mắt, cất bước tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mà Khương Lâm Tà đi chưa được mấy bước, Hứa Giản và Tần Trầm đột nhiên nghe từ đằng xa vang lên tiếng phanh xe, tiếng lốp xe ma sát trên mặt đất chói tai cùng tiếng thét kinh hoảng.
Tim thắt lại, Hứa Giản bỗng nhiên quay đầu nhìn phía sau, bất giác nắm chặt tay Tần Trầm.
Bước chân Khương Lâm Tà cũng dừng lại, nghe tiếng người xa sôi, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, mấy giây sau, anh thở dài khe khẽ, xoay chân, đi đến chỗ Hứa Uẩn.
Xung quanh hiện trường xảy ra tai nạn chật ních người, có người báo cảnh sát, nhưng nhìn chiếc xe đã biến dạng và mặt đất bê bết máu, không người nào dám tiến lên, một cô bé đang đứng bên cạnh khóc không ra hơi.
Cảnh tượng trước mắt quá mức bi thảm, lúc Khương Lâm Tà đi đến, Tần Trầm nhanh chóng che mắt Hứa Giản.
Hứa Giản cắn chặt răng, không giãy giụa.
Khương Lâm Tà với mái tóc dài màu trắng bạc chậm rãi đi tới chiếc xe đã biến dạng, rũ mắt nhìn Hứa Uẩn máu me đầy mặt, trong mắt nói không ra cảm xúc gì, lại lặp lại câu hỏi vừa nãy của anh:
"Tại sao ngươi có thể nhìn thấy ta?"
Không tính Hứa Giản và Tần Trầm, hiện trường có nhiều người như vậy, chỉ có Hứa Uẩn nhận ra Khương Lâm Tà.
Hứa Uẩn bị thương nặng nhìn Khương Lâm Tà, như bắt được cọng cỏ cứu mạng, khó khăn nói:
"Tôi, vợ tôi... Xin, cậu, mau cứu cô ấy..."
Khương Lâm Tà nhìn lướt qua ghế phó lái, trong mắt không chút gợn sóng, thuật lại sự thực: "Cô ấy đã chết."
Nghe Khương Lâm Tà nói, hai mắt Hứa Uẩn bỗng trợn to, ông bị túi khí bảo vệ và ghế giữ chặt cố xoay cổ, muốn quay đầu nhìn vợ mình.
Cú va chạm cực lớn, bản thân Hứa Uẩn cũng bị thương nặng, vốn đã 'cung giương hết đà', nhìn bộ dạng thở ra thì nhiều hít vào thì ít của ông, hoàn toàn không đợi được cảnh sát và xe cứu thương đến.
Hứa Uẩn nhịn đau muốn quay đầu nhìn vợ mình bên ghế phó lái, Khương Lâm Tà nhìn ông chằm chằm vài giây, ánh mắt không hề bận tâm có chút buông lỏng.
Khương Lâm Tà cắn ngón tay mình, đưa ngón tay chảy máu lên trên môi Hứa Uẩn, thấp giọng nói:
"Trả ơn chiếc dù của ngươi, cuối cùng có thể sống hay không, phải xem vận số của chính ngươi."
Máu của Khương Lâm Tà chạm tới Hứa Uẩn lập tức biến mất, mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt đờ đẫn của Hứa Uẩn khá hơn nhiều, thế nhưng cũng bởi vậy mà những người khác và ông đều ngất đi.
Khương Lâm Tà ở bên cạnh trông coi chờ xe cứu thương đến, chờ Hứa Uẩn hôm mê được đẩy lên xe cứu thương rồi rời đi, những người khác cũng biến mất tại chỗ.
Tần Trầm cau mày nhìn hình ảnh trước mắt, thì ra cha mẹ Tiểu Giản chết không liên quan đến Khương Lâm Tà.
Sau đó hình ảnh thay đổi, khi Tần Trầm buông tay che mắt Hứa Giản ra, Hứa Giản nhận ra mình đang đứng trong phòng bệnh bệnh viện, mà ba cậu Hứa Uẩn thì lại sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường bệnh.
Nhìn toàn thân Hứa Uẩn cắm đầy các loại ống kết nối với máy móc, mắt Hứa Giản đỏ hoe, nước mắt đảo quanh viền mắt.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, ngoại trừ Hứa Uẩn đang nằm ra, cũng chỉ có Tần Trầm và Hứa Giản.
Mặc dù ba cậu bây giờ nhìn không thấy mình, nhưng Hứa Giản cũng có rất nhiều lời muốn nói với ông, cho nên Tần Trầm thấp giọng an ủi cậu vài câu, rồi đi ra ngoài trước, dành thời gian cho Hứa Giản.
Đứng ngoài cửa phòng bệnh có hai cảnh sát và mấy vị bác sĩ y tá, trong cuộc nói chuyện của bọn họ, Tần Trầm biết được nguyên nhân thật sự về vụ tai nạn của ba mẹ Hứa Giản.
Nguyên nhân xảy ra tai nạn giống như Khương Lâm Tà nói với bọn họ trước đó, điểm khác duy nhất chính là, Hứa Uẩn cứu không phải Khương Lâm Tà đạp xe đạp, mà là một cô bé.
Chính là bé gái lúc đó ở hiện trường, sợ đến mức khóc không ra hơi.
Một nữ cảnh sát ở đó thở dài: "Xem camera, lúc đó tình huống nguy cấp, nếu như không nhờ vợ chồng bọn họ, cô bé kia bây giờ đã chết dưới bánh xe."
Bác sĩ cũng thở dài, cau mày lắc đầu: "Đáng tiếc người tốt không được báo đáp, tình trạng của anh ta không khả quan cho lắm, vết thương nghiêm trọng đến thế, xuất huyết rất nhiều, sống đến bây giờ đã có thể nói là kỳ tích."
Sau một lúc bàn về bệnh tình và điều trị cho Hứa Uẩn, bác sĩ đẩy cửa đi vào, Tần Trầm ngay phía sau bọn họ cùng bước vào phòng bệnh, nhưng mà hắn vừa đi vào phòng bệnh, bày trí trong phòng bệnh bỗng chốc méo mó, sau đó hắn và Hứa Giản tan biến.
Đến khi Hứa Giản và Tần Trầm lấy lại tinh thần, vị trí hoàn cảnh của bọn họ đã thay đổi, lúc này đang đứng trên đường cao tốc.
Hứa Giản còn không thoát khỏi xúc động khi nhìn thấy ba mẹ mình, trong khoảng thời gian ngắn chưa kịp phản ứng:
"Đây là đâu?"
Tần Trầm cau mày lắc đầu: "Không biết."
Câu hỏi của Hứa Giản nhanh chóng có đáp án, tại trước mặt bọn họ, một chiếc màu đen xe tăng tốc lao đến chiếc xe tải phía trước, hai xe va nhau, 'Oành' phát ra một tiếng vang rất lớn.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Hứa Giản chậm chạp phản ứng lại, kinh ngạc:
"Đây là chiếc xe màu đen mà em đã ngồi khi xảy ra tai nạn!"
Tần Trầm kinh ngạc: "Em ngồi trên chiếc xe kia?"
Hứa Giản kéo Tần Trầm bước nhanh tới, khom lưng nhìn vào trong xe qua cửa kính vỡ vụn, thấy một cái ống tuýp cắm trước ngực mình, máu me khắp người ngã trên ghế phó lái, không phải mình thì còn là ai.
Nhìn Hứa Giản trong xe nhắm mắt lại máu me khắp người, tim Tần Trầm co rụt lại, có cảm giác như nghẹt thở.
Hình ảnh này quá mức chân thực, như thể Hứa Giản lúc này thật sự đang nằm ở đó, khiến tim Tần Trầm đập nhanh, chỉ có nắm thật chặt tay Hứa Giản mới có thể làm cho hắn hơi thoáng an tâm.
Khác với Tần Trầm bất an sợ hãi, từ góc độ này Hứa Giản nhìn bản thân, cảm giác rất kỳ diệu, như là nhìn một người giống hệt cậu.
Chuyện trước mắt thực sự từng xảy ra, nhìn ống tuýp trên ngực Hứa Giản thế này, tim Tần Trầm cũng cảm thấy đau thót, sắp không thở nổi.
Thấy sắc mặt Tần Trầm không ổn, Hứa Giản phản ứng lại cảnh tượng trước mặt này đối với Tần Trầm mà nói quá mức kích thích, vì vậy nhanh kéo hắn rời đi không nhìn nữa:
"Đừng nhìn."
Đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu mình nhìn thấy Tần Trầm máu me khắp người nằm ở đó, cậu cũng không thể chấp nhận được.
Lòng Tần Trầm phát lạnh, phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm Hứa Giản nửa ngày, cuối cùng mới đau lòng mở miệng hỏi:
"Có phải em rất đau không?"
Hứa Giản nhanh chóng cười với hắn: "Không có, không đau, cũng không có cảm giác."
Đau thật sự rất đau, nhưng sau đó không có cảm giác cũng là sự thật, nếu không phải hôm nay nhìn thấy, Hứa Giản cũng không biết trước ngực mình lúc đó cắm ống lớn đến vậy
Nghĩ tới đây, Hứa Giản theo bản năng giơ tay sờ sờ, sau đó tự hỏi:
"Không đúng, tại sao trên người em không có vết sẹo?"
Lẽ nào biến thành mèo xong, ngay cả vết sẹo cũng biến mất.
Không chờ Tần Trầm trả lời, hai mắt Hứa Giản chợt sáng ngời: "Tiếp theo chắc là có thể biết sự thật nguyên do em biến thành mèo?"
Nghe cậu nói, Tần Trầm quay người liếc mắt nhìn tài xế xe tải kinh hoảng bắt đầu gọi điện thoại báo cảnh sát, trầm giọng đáp:
"Tiếp theo chúng ta chỉ cần chờ Khương Lâm Tà xuất hiện là biết."
Tần Trầm vừa dứt lời, tài xế xe tải đông cứng như bị ấn nút tạm dừng, một giây sau, Khương Lâm Tà xuất hiện trước mặt hai người.
Khác với vẻ mặt điềm tĩnh khi Hứa Uẩn xảy ra tai nạn giao thông, môi Khương Lâm Tà banh thành một đường thẳng, sắc mặt rất khó coi.
Tiếp đó, Tần Trầm và Hứa Giản như hai người đứng xem, nhìn Khương Lâm Tà vung tay lên đưa Hứa Giản từ trong xe ra ngoài đặt cậu nằm trên mặt đất, lúc này lồng ngực Hứa Giản không phập phồng chút nào, thoạt nhìn không khác gì đã chết.
Khương Lâm Tà cau mày kiểm tra hơi thở của Hứa Giản, phát hiện cậu chỉ còn hơi thở cuối cùng, dứt khoát cắt cổ tay, đưa vết thương lên miệng Hứa Giản...
Mấy phút sau, Khương Lâm Tà giơ tay quệt qua cổ tay của mình, vết thương trên cổ tay thoáng chốc biến mất không còn tăm hơi.
Hứa Giản không dám tin nhìn mèo trắng trên đất, đến nửa ngày mới nói được:
"Em... uống máu của giám đốc Khương rồi, mới biến thành mèo?"