Tình Dung Xuân Sam Mỏng

Chương 15: Bị đánh




- ED: Han
Tiểu Hoàng Hậu bị thương những mười ngày nửa tháng. Thời gian đó nàng hưởng thụ đủ tư vị đẹp đẽ khi mặc y phục chỉ cần duỗi tay, cơm tới chỉ cần há mồm, còn chưa kể muốn đi đâu thì có thể sai sử Hoàng đế bệ hạ ôm đi, quan trọng nhất chính là, ban đêm cũng cũng không sợ hắn đem nàng lăn lộn, nằm trong ngực hắn chỉ cần lo ngủ say, ngủ một giấc đến tận hừng đông, thư thái vô cùng. Kỳ thật Tề Trạm ở bên người nàng không có khả năng sẽ thành thật, vẫn luôn nhân lúc xoa bóp mà trộm sờ nắn nàng, nhưng nàng luôn rầm rì kêu đau chân nên hắn cũng chẳng thể làm chuyện gì.
Kiều thê ở trong ngực, chỉ có thể xem, có thể sờ lại không thể ăn, quả thực chính là muốn khảo nghiệm ý chí người khác mà, Tề Trạm ngoài mặt nhìn không ra cái gì, trên thực tế âm thầm cắn răng chịu đựng đã mấy ngày rồi, tiểu hỗn đản này, có lúc sẽ khiến nàng khóc cho xem.
Cho nên buổi tối hôm nay Lan Húc đi Tử Thần Cung cũng chỉ đơn giản là tắm gội xong dựa vào đầu giường vui vui vẻ vẻ xem thoại bản mà chờ Hoàng thượng, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang tới gần.
Tề Trạm hạ triều trở về rất sớm, nàng ngẩng đầu đối hắn mà cười ngọt ngào, hắn cũng cười, cười đến mức có chút ý vị thâm trường, phảng phất như đang xem một con sơn dương chui vào bẫy.
Hắn tắm rửa rất nhanh liền từ tịnh phòng đi ra, tóc đen lười biếng mà buộc hờ, đuôi tóc ướt át, trên người mang theo hơi nước ấm áp.
Hắn ngồi xuống giường liền lấy sách trên tay nàng ném tới một bên, khiến nàng có điểm nghi hoặc: "Sớm như vậy mà đã đi ngủ sao?"
Ánh mắt hắn sâu thẳm, duỗi tay xoa mặt nàng, ngón cái nhẹ nhàng rơi trên da thịt nơi khóe môi nàng dao động qua lại: " Không phải, còn sớm, chúng ta làm việc khác đã?"
Lan Húc tức khắc dựng lên cảnh giác: "Làm...làm cái gì?"
Hắn cười trầm thấp, cũng không đáp lời, chỉ đột nhiên rút đai lưng to rộng của chính mình ra, không hề phân trần liền trực tiếp đem đôi tay nàng trói lại, sau đó đem nàng kéo cả người qua, nằm úp trên đùi hắn.
Bụng nhỏ của Lan Húc đè nặng trên đùi Tề Trạm, đôi tay bị trói, hoàn toàn trở thành tư thế cá nằm trên thớt, mặc người chém giết.
Nàng cựa quậy như cá chạch, ý đồ tẩu thoát: "Phu quân muốn làm gì, mau thả ta ra."
"Đương nhiên là làm tiểu bảo bối của ta." Hắn vừa dứt lời, nàng liền phát hiện ra quần mình bị cởi bỏ, ngay sau đó rớt xuống trên mắt cá chân, hai cánh mông đầy đặn cùng cặp đùi thon dài trực tiếp bại lộ trước mắt hắn.
Nàng có điểm hoảng, vội cầu xin: "Không cần a, chân ta đau."
"Bang!" Hắn trực tiếp đánh xuống mông nhỏ nàng một cái tát, thịt mông co dãn kia liền run run lên "Nói dối là phải phạt."
"Thiếp bị đau thật mà!" Nàng tiếp tục giả bộ đáng thương.
"Phải không, ta đánh nhiều thêm mấy cái là sẽ tốt hơn thôi" Nói xong mỗi bên tả hữu lại đánh một cái.
"A!A!" Nàng bị đánh đến mức kêu ra tiếng, thân mình liên tục vặn vẹo trên đùi hắn, mông nhỏ trắng bóng lắc lư hoảng loạn.
"Ta đã hỏi qua thái y, hắn nói thương thế của nàng đã sớm khỏi." Hắn một bên giữ lấy mông nàng một bên cứng rắn chất vấn: "Lừa gạt ta vui vẻ đến vậy?Hử?"
"Không thu thập nàng thì nàng không biết trời cao đất rộng là gì." Hắn càng nói càng giận, tựa hồ cảm thấy đét mông nàng vẫn không giải được hận, còn trực tiếp há miệng cắn lên.
"A....Nha...Ha.....Không cần a..A!" Lan Húc lớn đến ngần này còn chưa từng bị ai chỉnh đến mức vậy, đét mông thì thôi đi, quan trọng là nàng bị cởi quần đét mông, cảm thấy quá mức hổ thẹn.
Nàng bị gặm đến vừa đau lại ngứa, vừa khóc vừa cười, thét chói tai cầu xin tha thứ: "Thiếp sai rồi! Thiếp sai rồi! A!...."
Tề Trạm hoàn toàn không dao động, xúc cảm dưới tay vừa mềm mịn lại co dãn, hàm răng cắn lên thịt còn lưu lại dấu răng, nhẹ nhàng mà rung động, lúc trước sao không phát hiện bảo bối có địa phương chơi vui như vậy nha, xem ra còn cần dạy dỗ thật tốt thân thể tiểu bảo bối thật tốt mới được.
"A...Không cần cắn!Chàng muốn ta làm cái gì đều được! Làm cái gì cũng được!...đừng cắn nữa a....A..." Lan Húc bị tra tấn đến đầu quả tim cũng ngứa, ở trên đùi hắn liều mạng giãy dụa cũng không thoát, liền bắt đầu nói không lựa lời.
Tề Trạm nghe vậy vươn đầu lưỡi chưa đã thèm mà liếm nàng mấy cái, rốt cuộc đại phát từ bi mà ngừng lại.
Hắn đem nàng lật lên, cánh tay rắn chắc nâng thân nàng, một tay kia nắm lấy cằm nàng, cúi đầu đối diện với nàng, ánh mắt đầy ái muội: "Húc Nhi vừa mới nói làm cái gì nàng cũng đều nguyện ý có phải không?"
"Đúng đúng đúng!" Đầu nhỏ của nàng như gà con mổ thóc, sợ thành ý của bản thân biểu hiện không rõ sẽ làm đại ma vương nảy sinh ác độc.
"Rất tốt" Hắn gật gật đầu, một bên mày hơi nhếch lên, đối với nàng lộ ra ý cười mê hoặc.
Lúc này Lan Húc rơi vào bẫy mới hậu tri hậu giác mà rõ ràng, đêm nay...sợ là nàng không xong rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.