ED: Han
"Chủ tử, nên nghỉ ngơi thôi." Ma ma bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở. Thục Quý Thái phi tựa hồ như không nghe thấy, vẫn nhẹ nhàng mà vuốt ve một chút bảng chữ mẫu trên tay, mặt trên lưu lại chữ viết non nớt lại tinh tế, có thế thấy rõ ràng là chữ của một hài tử nghiêm túc viết ra.
"Hắn hiện giờ đã vỡ lòng, đừng để cho hắn suốt ngày ở bên ngoài vui chơi. Thái phó nói hắn đi học cũng không chuyên tâm, hỏi vấn đề gì cũng không trả lời tốt." Hoàng đế có lẽ bởi vì hôm nay trong triều có chuyện gì đó nên tâm tình cực kỳ kém, vừa mới đến đây liền ném cho bà một quyển bảng chữ mẫu.
"Tam hoàng tử tuổi còn nhỏ, thần thiếp cũng không thể nào quá ép buộc hắn được. Thật ra ngày thường hắn làm bài tập vẫn cực kỳ cẩn thận." Thục phi bị mắng đến mức trong lòng có chút ủy khuất, nhưng vẫn không nhịn được vì Tề Trạm mà biện giải.
"Cái gì mà còn nhỏ? Hắn nếu như mỗi ngày đều nghe ngươi nói như vậy thì sao có thể tiến bộ được?" Hoàng đế có vẻ rất bực bội nên nói có chút không lựa lời: "Nếu như Thanh Nhi còn sống, cũng không đến mức để hắn trở thành cái dạng này."
Thục phi bị những lời này làm cho trong lòng trào lên một trận đau xót. Thanh Nhi là nhũ danh của Tiên Hoàng hậu, Hoàng đế vẫn luôn gọi như vậy, bà từ Tấn Vương phủ được gả vào hoàng gia cho đến nay vẫn luôn nghe thấy. Bà luôn kém Thanh Nhi trong lòng ông, điểm này bà rất minh bạch, cho đến nay bà đối với ông đều là ngoan ngoãn phục tùng, chỉ cầu ông lưu lại ánh mắt ở trên người bà nhiều hơn một chút. Đối với Hoàng hậu, bà cũng không dám có chút gì gọi là đố kỵ chi tâm ( tâm tư đố kỵ), bà thậm chí còn tưởng rằng, nếu như bà cùng Hoàng hậu có thể ở chung với nhau tốt một chút, Hoàng đế có lẽ sẽ thấy bà thiện lương, không tranh cao thấp mà coi trọng bà hơn.
Đến cả hài tử mà Hoàng hậu lưu lại bà cũng dùng thật tâm để đối đãi, bà nhiệt tình hảo hảo chiếu cố đứa nhỏ này, bởi vì đây là huyết mạch của ông, là sinh mệnh mà nữ nhân ông yêu đã sinh ra.
Chỉ là hiện giờ người đều đã đi rồi, vì sao ông vẫn còn muốn đem ra so sánh như vậy?
Bà bị oan khổ bức đến đầu óc đều u mê, cũng không lưu ý đến hài tử đang đứng ở cạnh cửa, nói ra câu nói kia đã khiến bà hối hận từ đó đến nay. Hoàng đế về sau đối với bà càng ôn hòa hơn so với lúc trước, đem sự vụ hậu cung đều giao cho bà cùng Lệ phi xử lý, thế nhưng Tề Trạm rốt cuộc lại không bước vào Di Thục Cung một bước.
Tề Trạm thật ra một hài tử tốt, tuy rằng không nói nhiều lắm, nhưng ngẫu nhiên cười một cái cũng có thể làm lòng bà tan chảy, đối với đệ đệ cũng thực chiếu cố, A Cẩn mỗi ngày đều quấn lấy hắn hắn cũng không thấy phiền.
Hắn quật cường như vậy, đại khái sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho bà. Thục Quý Thái phi khép lại bảng chữ mẫu, chậm rãi đem nó thả lại vào trong hộp, cài kỹ chốt khóa.
"Chủ tử, nên nghỉ ngơi thôi." Ma ma bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở. Thục Quý Thái phi tựa hồ như không nghe thấy, vẫn nhẹ nhàng mà vuốt ve một chút bảng chữ mẫu trên tay, mặt trên lưu lại chữ viết non nớt lại tinh tế, có thế thấy rõ ràng là chữ của một hài tử nghiêm túc viết ra.
"Hắn hiện giờ đã vỡ lòng, đừng để cho hắn suốt ngày ở bên ngoài vui chơi. Thái phó nói hắn đi học cũng không chuyên tâm, hỏi vấn đề gì cũng không trả lời tốt." Hoàng đế có lẽ bởi vì hôm nay trong triều có chuyện gì đó nên tâm tình cực kỳ kém, vừa mới đến đây liền ném cho bà một quyển bảng chữ mẫu.
"Tam hoàng tử tuổi còn nhỏ, thần thiếp cũng không thể nào quá ép buộc hắn được. Thật ra ngày thường hắn làm bài tập vẫn cực kỳ cẩn thận." Thục phi bị mắng đến mức trong lòng có chút ủy khuất, nhưng vẫn không nhịn được vì Tề Trạm mà biện giải.
"Cái gì mà còn nhỏ? Hắn nếu như mỗi ngày đều nghe ngươi nói như vậy thì sao có thể tiến bộ được?" Hoàng đế có vẻ rất bực bội nên nói có chút không lựa lời: "Nếu như Thanh Nhi còn sống, cũng không đến mức để hắn trở thành cái dạng này."
Thục phi bị những lời này làm cho trong lòng trào lên một trận đau xót. Thanh Nhi là nhũ danh của Tiên Hoàng hậu, Hoàng đế vẫn luôn gọi như vậy, bà từ Tấn Vương phủ được gả vào hoàng gia cho đến nay vẫn luôn nghe thấy. Bà luôn kém Thanh Nhi trong lòng ông, điểm này bà rất minh bạch, cho đến nay bà đối với ông đều là ngoan ngoãn phục tùng, chỉ cầu ông lưu lại ánh mắt ở trên người bà nhiều hơn một chút. Đối với Hoàng hậu, bà cũng không dám có chút gì gọi là đố kỵ chi tâm ( tâm tư đố kỵ), bà thậm chí còn tưởng rằng, nếu như bà cùng Hoàng hậu có thể ở chung với nhau tốt một chút, Hoàng đế có lẽ sẽ thấy bà thiện lương, không tranh cao thấp mà coi trọng bà hơn.
Đến cả hài tử mà Hoàng hậu lưu lại bà cũng dùng thật tâm để đối đãi, bà nhiệt tình hảo hảo chiếu cố đứa nhỏ này, bởi vì đây là huyết mạch của ông, là sinh mệnh mà nữ nhân ông yêu đã sinh ra.
Chỉ là hiện giờ người đều đã đi rồi, vì sao ông vẫn còn muốn đem ra so sánh như vậy?
Bà bị oan khổ bức đến đầu óc đều u mê, cũng không lưu ý đến hài tử đang đứng ở cạnh cửa, nói ra câu nói kia đã khiến bà hối hận từ đó đến nay. Hoàng đế về sau đối với bà càng ôn hòa hơn so với lúc trước, đem sự vụ hậu cung đều giao cho bà cùng Lệ phi xử lý, thế nhưng Tề Trạm rốt cuộc lại không bước vào Di Thục Cung một bước.
Tề Trạm thật ra một hài tử tốt, tuy rằng không nói nhiều lắm, nhưng ngẫu nhiên cười một cái cũng có thể làm lòng bà tan chảy, đối với đệ đệ cũng thực chiếu cố, A Cẩn mỗi ngày đều quấn lấy hắn hắn cũng không thấy phiền.
Hắn quật cường như vậy, đại khái sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho bà. Thục Quý Thái phi khép lại bảng chữ mẫu, chậm rãi đem nó thả lại vào trong hộp, cài kỹ chốt khóa.