Tình Dung Xuân Sam Mỏng

Chương 36: Yến hội ngắm hoa




ED: Han 
Ngày mùa thu, các loại danh phẩm hoa cúc đều ở trong tiết trời thanh trong, mát mẻ đua nhau khoe sắc, cảnh tượng khiến cho tâm tình mọi người đều thoải mái không thôi.
"Cây hoa cúc tím này được chăm sóc thật tốt, làm cho những chậu hoa bên cạnh đều trở nên thất sắc, cũng may nhờ Nương nương cất công chăm dưỡng, những kẻ dưới như chúng ta mới có dịp được thưởng thức thế này." Lan Húc bị người vây quanh, các quý phụ phu nhân bên người nói nói cười cười.
"An Dương Hầu phu nhân nói như vậy, xem ra ta mà không thưởng lớn cho thợ hoa trong cung là không được rồi." Lan Húc khẽ mỉm cười đối ứng, không khí vô cùng hòa hợp.
Yến hội ngắm hoa mời các phu nhân đem theo hoa cỏ của chính mình đến để thêm náo nhiệt, Lan Húc lúc này đang cầm một đôi cây san hô cao đến nửa thước ra nụ màu đỏ rực rỡ bắt mắt, tính toán sẽ chọn một bồn hoa đẹp nhất để làm phần thưởng.
"Các phu nhân cứ tùy ý đi dạo trong vườn, không cần câu thúc, xem xem hoa nhà ai đẹp rồi tâm sự cách chăm sóc cũng rất tốt." Lan Húc kỳ thật không quá thích một đám người đi theo nịnh hót nàng, vẫn là muốn tự tại ngắm hoa tốt hơn. Đều là người có mắt nhìn, vì thế các phu nhân nhanh chóng hành lễ rồi cười nói tản đi, tốp năm tụm ba nhẹ giọng nói chuyện với nhau.
Thục Quý Thái phi lúc này đang đứng ở bên người Lan Húc, có một cô nương trẻ tuổi bị cung nữ dẫn tới trước mặt Lan Húc, tự nhiên hào phóng hướng về phía nàng hành lễ: "Thần nữ gặp qua Hoàng hậu nương nương, gặp qua Thục Quý Thái phi nương nương."
Lan Húc liếc mắt đánh giá nàng ta một cái, chỉ thấy nàng ta ăn mặc tố nhã hào phóng, khuôn mặt tú mỹ trầm tính, cùng với lúc mới gặp ở lần tuyển tú giống nhau như đúc, cũng không vì ở đây có nhiều quý nhân mà trở nên câu nệ.
"Lý gia tiểu thư không cần đa lễ." Lan Húc mỉm cười liếc nhìn Thục Quý Thái phi một cái, "Thục Quý Thái phi nhìn thấy quý phủ của ngươi mang đến một cây cúc tần xanh tốt nên muốn hỏi ngươi xem cách chăm sóc thế nào."
Thục Quý Thái phi trên mặt hơi lộ ra cảm kích, bà biết Hoàng hậu là cố ý hạ thiệp mời cho Lý gia, yến hội như này vốn dĩ không cần mời cô nương trẻ tuổi tiến cung.
Hàn huyên vài câu, Lan Húc để hai người lại, tự mình hướng một bên tách ra xem hoa. Không biết Đoan Vương cùng Thục Quý Thái phi nói chuyện ra sao, chung quy lại là Tề Trạm đã hạ thánh chỉ, đem phía nam đều ban cho Tề Cẩn làm đất phong, sau khi thành hôn liền dời tới Nam hạ nhậm chức. Thời gian cùng nhi tử ở chung còn lại không quá mấy ngày, lại thêm Lý gia tiểu thư này cũng không phải là người mà Thái phi tự mình tuyển chọn nên căn bản không mấy quen thuộc, Lan Húc chỉ nghĩ có thể để bà được một lần gặp con dâu tương lai, tỉ mỉ dặn dò Lý gia tiểu thư một chút xem về sau nên chiếu cố Đoan Vương thế nào, cũng coi như là thành toàn chút tâm nguyện nhỏ bé của một người làm mẹ.
Đã biết được chuyện tiếc nuối của Thái phi với Tề Trạm trước kia, Lan Húc nguyện ý tận lực đối đãi với bà tốt hơn một chút, chuyện quá khứ bàn luận đúng sai gì cũng chẳng còn ý nghĩa, buông bỏ khúc mắc hảo hảo sống tốt mới là cách làm đúng đắn. (Han) 
Lan Húc đứng xa xa nhìn hai người nói chuyện với nhau, cảm thấy Lý gia tiểu thư này thật là một tiểu thư khuê các trầm ổn đến không thế bắt bẻ, đi không tung váy, cười không lộ răng, từ tư thái đến biểu tình đều rất đúng mực. Lan Húc cảm giác chính mình so với cô nương nhà người ta thật là thua kém, nhớ tới trước đây, sau khi tiếp nhận thánh chỉ tứ hôn, nàng ở nhà chờ gả quả thực là nghe không nổi người khác ở trước mặt nàng nhắc tới Tề Trạm, cho dù là chuyện lông gà vỏ tỏi gì đó đều có thể khiến nàng đỏ bừng mặt. Không biết vị Vương Phi tương lai này sẽ đối đãi với Đoan Vương như thế nào đâu?
Lan Húc đang xuất thần, bỗng nhiên bị một thanh âm trẻ con non nớt đánh gãy suy nghĩ.
"Muốn cài hoa, muốn cài hoa cơ." Một tiểu nữ oa hơn hai tuổi phấn điêu ngọc trác đang ở trong lòng Cảnh Bình Trưởng công chúa vui đùa ầm ĩ, Trưởng công chúa vẻ mặt mang biểu tình thập phần đau đầu: "Sớm biết thế này ta đã không mang con theo rồi."
"Hoa phải sống ở trong chậu mới đẹp, cho ngươi kẹo đường này, không cần ngắt hoa." Lan Húc nhu hòa mà cười, đem kẹo đường trong tay đưa cho tiểu Quận chúa. Trưởng công chúa nhanh nhẹn đem nữ nhi buông xuống, nhẹ giọng quát: "Mau tạ ơn Hoàng hậu nương nương."
"Tạ ơn nương." Tiểu hài tử thấy kẹo đường nên vô cùng cao hứng, nhanh chóng bỏ vào trong miệng, ngay cả lời nói của mẫu thân cũng đều chỉ nghe được một nửa.
Lan Húc thấy bộ dáng đáng yêu của tiểu hài tử liền bật cười ra tiếng, Trưởng công chúa hướng nàng cáo tội nàng chỉ nói không sao, hài tử còn nhỏ. "Tĩnh Di ăn kẹo đường của ta, phải cho ta ôm một cái." Lan Húc nhịn không được dụ dỗ.
Có lẽ là bởi vì bộ dáng Lan Húc thập phần hòa ái, lại thêm đứa nhỏ này cũng không sợ người lạ, chớp chớp đôi mắt đen lúng liếng, liền mở ra cánh tay nhỏ để nàng ôm lên.
"Đứa nhỏ này có vẻ rất thích Hoàng hậu nương nương, ngày thường ở nhà cũng không ngoan ngoãn thế này, đều rất náo loạn." Trưởng công chúa nhìn như là oán giận, nhưng trong đó lại lộ ra vẻ từ ái tươi cười. "Nương nương cùng Bệ Hạ tình cảm tốt như vậy, có lẽ cũng sẽ sớm có tiểu hoàng tử thôi, khẳng định sẽ lanh lợi ngoan ngoãn hơn so với hầu nhi cứng đầu nhà ta."
Lan Húc nghe Trưởng công chúa trêu ghẹo như vậy không khỏi hơi nóng mặt, nhấp miệng cười cười, nhẹ nhàng sờ tay nhỏ tế nhuyễn của tiểu hài tử.
Vuốt vuốt một hồi, nàng đột nhiên có chút giật mình, đúng vậy, lúc trước tại sao lại không nghĩ đến vấn đề này? Nàng cùng Tề Trạm sống chung tốt như vậy, hai người mỗi ngày đều quấn lấy nhau, chỉ hận không thể cùng hòa thành một khối, đã lâu như vậy, thế nhưng nàng chưa từng có thai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.