Tinh Linh Trên Vai Dã Thú

Chương 40: Ở chung




Thói quen là một thứ luôn luôn diễn ra không tiếng động nhưng lại có ảnh hưởng vô cùng lớn.
Ban đầu là cả kinh, sau đó thoáng thẹn thùng đến cuối cùng thì mặt không đỏ, tâm cũng không khiêu (nhảy lên) nữa. Trong mấy ngày ngắn ngủi Carlos và Estes ở chung sớm chiều cậu đã hoàn toàn quen với việc hắn thường thường sẽ làm ra vài hành động vô cùng thân mật. Hiện tại Carlos có hôn cậu thì cậu cũng không kích động nữa, nhiều nhất là kháng nghị một chút mà thôi.
Trong phòng ngủ chính là một rừng cây cỏ tươi tốt xanh um, tràn đầy sức sống.
“Carlos, anh ở đâu vậy?” Estes vỗ cánh bay giữa các tán cây. Cậu vừa ở trong ngôi nhà bằng hoa ngủ trưa một chút vậy mà khi tỉnh dậy Carlos nguyên bản luôn bồi ở bên lại không thấy đâu.
Đúng lúc này phía trước truyền tới tiếng thú rống.
Thanh âm này lập tức khiến cho Estes một trận kinh hỉ. Ở chỗ này xuất hiện dã thú trừ bỏ Carlos thì còn có thể là ai?
Dựa theo thanh âm đi tìm, Estes quả nhiên nhìn thấy Carlos trong hình thái ngân lang.
“Nguyên lai như thế này cũng có thể biến thân a!” thu lại cánh phía sau, Estes đứng bên cạnh Carlos, đánh giá bộ dạng hiện tại của hắn. Ngân lang vẫn là bộ dạng uy mãnh soái khí như trước nhưng hình thể to lớn đã không còn, hiện tại ngân lang chỉ cao hơn Estes nửa cái đầu mà thôi.
[Ân, ta cũng không ngờ a~] ngân lang ngồi xuống, dùng hai chân trước thon dài chóng trên mặt đất, hắn cũng không nghĩ rằng thế này còn có thể biến hình, nhưng có chút tiếc nuối là biến thân xong không còn cánh nữa.
Đôi mắt xanh lục lanh lợi của Estes chuyển vòng tròn, sau đó cậu cười trộm vươn tay sờ đầu của ngân lang, còn gãi gãi cằm của hắn ” Ngoan nha, ngoan nha” động tác kia rõ ràng là đang vuốt ve sủng vật mà.
Hì hì, cậu đã sớm muốn làm như vậy, hiện tại cuối cùng cũng được như nguyện.
Carlos bị Estes cong (gãi) thực thoải mái, không tự giác nhắm hai mắt lại, miệng còn phát ra âm thanh “grừ grừ ” rõ ràng là bộ dáng hưởng thụ.
Estes thấy vậy càng ra sức gãi a gãi, còn dùng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình cọ cọ hắn. Đối với loại thân cận này ngân lang đương nhiên vô cùng thích thú. Hắn thậm chí còn dùng đuôi vòng lấy Estes khiến cho cậu dán vào càng sát hơn.
Náo loạn trong chốc lát, Estes mới nhớ ra việc lúc trước “Anh vừa mới đi đâu vậy? Rõ ràng cùng em ngủ trưa mà, tại sao lúc tỉnh dậy lại không thấy anh đâu?” nói xong khuôn mặt trẻ con bánh bao (mập phúng phính á) nhăn nhó lại biến thành bánh bao nếp nhăn mà cái miệng đảm đương nếp uốn của bánh bao lại bĩu thật cao.
[Đừng giận, anh chỉ ra ngoài tìm chút thức ăn cho em thôi mà] bởi vì hai ngày qua bọn họ vẫn luôn ở trong khu “Rừng rậm mini” này nên để tránh lãng phí thức ăn trong ba bữa một ngày của họ đều là hoa quả ngon miệng ở nơi đây. Ngân lang là lo Estes tỉnh dậy sẽ đói bụng nên mới cố ý đi ra ngoài. Hắn vốn tưởng Estes sẽ ngủ thêm lát nữa lại không ngờ rằng cậu sẽ tỉnh dậy sớm hơn bình thường.
“Thật sao? Vậy có tìm được cái gì ngon miệng không?” vừa nghe ngân lang giải thích xong Estes liền quyết định đại nhân đại lượng tha thứ cho hắn, dù sao hắn rời đi cũng để tìm thức ăn cho cậu mà.
“Cánh rừng mini” này là Estes đột nhiên nảy ra ý tưởng nên cậu tạo ra nó cũng không tỉ mỉ lắm, tùy tiện lấy được mầm cây nào ở trong túi liền chôn xuống đất, sau đó lại bay lên cao tạo ra một cơn mưa bột phấn vàng thế là hoàn thành cho nên cậu cũng không biết chính xác có bao nhiêu loài thực vật ở đây và loài nào có trái ăn được.
[Tìm được một ít loại em thường ăn, còn có vài loại chưa gặp qua] ngân lang ý bảo Estes trèo lên lưng sau đó lấy đà chạy về hướng có trái cây.
Không bao lâu sau Estes liền nhìn thấy hai đống lá phủ trên mặt đất. Trên đống lớn là những loại trái cây cậu từng ăn qua mà một đống nhỏ khác là những loại cậu chưa từng nếm qua.
Nghĩ đến ngân lang là vì lo lắng những trái cây này có hiệu quả đặc thù gì đó nhưng cũng muốn kiếm thật nhiều loại mùi vị cho cậu nên mới có thể phân loại chúng ra. Nghĩ như vậy, Estes cảm thấy trong lòng thật cảm động, vô cùng vui vẻ.
“Carlos, anh thật tốt !”
[Ừ, em không phải đói bụng sao? Mau ăn chút gì đi] Estes kích động ôm lấy hắn dùng sức cọ cọ khiến hắn ngay lập tức bị khêu lên ngọn lửa .
Tùy ý biến thân, Estes một giây trước còn ôm mao (lông) nhung nhung của ngân lang, một giây sau đã biến thành một người hoàn toàn quang lỏa.
“A ! Carlos ! Anh không mặc quần áo ! ! !” Estes vội vàng buông hắn ra, che mắt xoay người đi.
Carlos thực bất đắc dĩ, phúc lợi hiếm có cứ thế biến mất. Nhưng mà vẫn còn những cơ hội khác cơ mà, không phải sao?
Carlos mặc quần áo xong liền ôm lấy Estes, uy trái cây cho cậu ăn. ( Shoorin : sắc lang, ta pít ngay mà , ngươi cái đồ cơ hội kia* đá đá * )
images
Thời khắc lạnh nhất của mùa đông đã đến. Tuy rằng không nhìn thấy băng tuyết rơi xuống đại địa (lục địa) nhưng Estes vẫn có thể cảm nhận được độ ấm ở bên ngoài đã hạ xuống đến một mức độ khiến kẻ khác phải giật mình. Giống như chỉ cần đi ra khỏi cửa thì sự băng lạnh cuồng bạo này sẽ khiến ngươi ngay lập tức biến thành khối băng.
Lúc này thì ngay cả Carlos cũng không dám xuất môn, cũng may trước đó bọn họ cũng đã tích trữ đủ lương thực cần dùng rồi.
Nhưng cho dù không ra khỏi cửa thì nhiệt độ trong phòng cũng không đủ để ngăn lại sự đe dọa của tự nhiên.
Estes co rúm trong ổ chăn thật dày, nhiệt độ trong phòng đã được bật lên mức cao nhất nhưng cậu vẫn cảm thấy lạnh. Thân mình lạnh run hoàn toàn không dám rời khỏi ổ chăn dù chỉ một giây.
Khi Carlos từ dưới tầng đi lên nhìn thấy trên giường nằm một viên cầu phình to.
Mỗi khi đến những ngày lạnh nhất của mùa đông thì Mông Tát luôn gặp tình trạng khô kiệt năng lượng, mỗi nhà đều phải chịu cảnh bị cắt năng lượng (kiểu cắt điện á) Nhà nào có á thú nhân thì bị cắt ít mà nhà nào chỉ có thú nhân thì bị cắt nhiều. Mà giống như Estes không có đăng kí hộ khẩu, không phải người Mông Tát thì đương nhiên không được tính đến.
Đương nhiên nếu bây giờ đi đăng kí thì với thân phận á thú nhân của Estes thì nhất định sẽ nhận được rất nhiều ưu đãi. Nhưng Carlos cho tới bây giờ vẫn không định làm việc này.
Bởi vậy tình trạng hiện tại của bọn họ chính là thiếu năng lượng . Nên ngoại trừ căn phòng của Estes các phòng còn lại đều tắt hết mọi hệ thống sưởi ấm .
Đó cũng là nguyên nhân “Khu rừng Mini” vừa mới được tạo ra của Estes không thể không biến trở về nguyên hình – phải biết rằng thực vật đại đa số không có tính kháng hàn (chịu lạnh).
Lo lắng nhìn “viên cầu”, Carlos đóng cửa lại, đặt đồ vật trên tay xuống, ngồi xuống bên giường, vỗ vỗ “viên cầu” “Em đã ở trong chăn cả ngày rồi, đứng lên ăn chút gì đi”
“Không cần, ở bên ngoài lạnh lắm ! Carlos, ngày lạnh thế này còn muốn kéo dài bao lâu nữa vậy?” thanh âm từ trong ổ chăn truyền ra mang theo chút rầu rĩ, thậm chí còn có tiếng răng va vào nhau lập cập.
“Nếu không ăn gì thì em sẽ thấy lạnh hơn đó” Carlos cách một lớp chăn ôm lấy Estes, ý đồ đem cậu từ bên trong lôi ra “Loại thời tiết này thường kéo dài 7 -10 ngày, sẽ không quá dài. Ngoan, nhẫn nhẫn một chút sẽ qua thôi mà”
Estes ló đầu ra khỏi chăn hỏi “Chúng ta quay về rừng rậm được không? Ở đó nhất định không lạnh như thế này !”
“Không được, trước không nói loại tình huống này chúng ta không thể rời đi. Chẳng lẽ em muốn ra khỏi cửa rồi lập tức biến thành khối băng? Hơn nữa rừng rậm mấy ngày này cũng rất lạnh. Mặc dù không lạnh bằng bên ngoài nhưng thời gian lạnh nhất của mùa đông tất cả mọi loài sinh vật đều phải vượt qua. Cho dù là rừng rậm thì cũng là lúc lạnh nhất trong năm” Carlos nói rất đúng. Mặc dù bên trong rừng rậm không lạnh bằng bên ngoài nhưng lúc lạnh nhất cũng đủ để khiến cho phần lớn sinh vật không thể chịu lạnh bị đông chết vô số.
So với ở bên trong rừng rậm không có hệ thống lò sưởi thì lúc này ở chỗ các thú nhân rõ ràng là sự lựa chọn tốt nhất. Carlos cũng xác định lúc trước nếu không phải vì Estes sinh bệnh mà phải quay lại Mông Tát thì để cậu an toàn vượt qua những ngày này hắn cũng sẽ dẫn cậu về đây.
“Nhưng như thế này thì lạnh quá a !” Estes oán hận chui vào trong lòng Carlos – cơ thể hắn lúc này so với hệ thống lò sưởi còn thích hợp giữ ấm hơn. Estes khuôn mặt đáng thương hề hề vươn một bàn tay cho hắn xem “Rõ ràng hệ thống lò sưởi đã chạy ở mức cao nhất vậy mà nhiệt độ bên trong vẫn ở dưới 0 độ. Anh xem, tay của em đều bị đông cứng rồi này”
Carlos vươn tay bao lấy bàn tay bị đông lạnh có chút sưng đỏ của Estes, nhẹ nhàng xoa nắn giúp cậu sưởi ấm “Như thế này có cảm thấy tốt hơn không?”
“Ân, anh chà xát lâu hơn chút” Estes dựa vào trong lòng Carlos, một tay rảnh thì điều chỉnh chăn, đem Carlos cũng bao lấy.
“Em ăn cơm trước đi rồi anh lại chà xát cho em được không?” Carlos đem tay của cậu nhét vào trong ổ chăn, lại lấy thực vật ở bên giường. Đó là cháo hoa quả do hắn nấu, chỉ là để đó trong chốc lát mà đã bắt đầu nguội lạnh rồi.
Carlos múc một thìa cháo để tới bên miệng Estes ý bảo cậu hé miệng.
Estes thuận theo há mồm nuốt vào một ngụm cháo, thức ăn ấm áp tiến vào trong bụng cảm giác thật thoải mái. Tuy rằng cháo hoa quả hương vị thật bình thường nhưng bởi vì là Carlos làm nên Estes vẫn rất thích.
“Anh không ăn sao?” Estes vừa ăn cháo vừa hỏi.
“Ăn” Carlos gật gật đầu, cũng không nói cho cậu vì để tiết kiệm năng lượng hắn trực tiếp ăn sống khối thịt tươi còn chưa tan tuyết lấy từ kho dự trữ ra.
“Thật sao?” Estes quay đầu hồ nghi nhìn hắn. Đột nhiên cử động một chút khiến cho mình ngồi ở trên đùi của Carlos, nhích người đến gần cái miệng của hắn. Cái mũi thanh tú dùng sức ngửi ngửi, sau đó không quá cao hứng “Anh lại ăn thịt sống!”
“Anh là thú nhân, ăn thịt sống đối với thân thể rất tốt” hắn đây là ăn ngay nói thật.
“Hừ, rõ ràng anh từng nói ăn đồ ăn em làm rồi sẽ không ăn thịt sống nữa, bây giờ lại ăn” Estes không quá cao hứng. Carlos làm như vậy khiến cho cậu cảm thấy mình chính là gánh nặng “Anh không cần lo lắng cho em như vậy. Tuy rằng thời tiết lạnh một chút nhưng em vẫn có thể chịu được, anh đừng quá tốt với em như vậy!”
“Không tốt với em thì tốt với ai? Carlos lại múc mấy thìa cháo hoa quả đưa đến bên miệng nhìn cậu ăn.
“Không cần đối tốt quá với người khác, anh có thể đối với chính mình tốt hơn một chút”
“Miễn em vui là anh cũng thấy vui rồi” Carlos như đọc khẩu lệnh nói.
Estes trừng mắt nhìn sau đó đột nhiên hôn lên môi Carlos “Em hiện tại tốt lắm, cho nên anh cũng phải đối tốt chính mình nhé !”
Carlos nở nụ cười “Ân”
“Em không ăn được hết chỗ này, anh giúp em ăn một nửa được không?”
“Chờ em ăn xong, anh sẽ giải quyết chỗ còn lại”
“Ân”
Lynz: mỏi tay quá TT^TT
cơ mà hai chương sau là đến lúc anh ngân lang bộc lộ ra bản chất lừa đảo “trẻ vị thành niên” của mình rồi.
Tinh linh trên vai dã thú
Tác giả: Du Du Tiên
Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.