Tinh Linh Trên Vai Dã Thú

Chương 48: Chơi đùa




Ở bên ngoài chơi suốt một ngày nên khi về đến nhà, Estes đã hoàn toàn tinh bì lực tẫn đã sớm ngủ gật trong xe.
Mà cùng ngủ với cậu còn có Cattleya đồng dạng chơi tới mệt mỏi.
Carlos quay đầu nhìn hai nhóc con đang dựa vào nhau ngủ đến quên hết trời đất, nói với Aggreko:
“Ngươi đưa ta tới đầu đường là được rồi”
Nhà của Cattleya và bọn họ cũng không cùng đường, nếu Aggreko đưa họ về tận nơi thì đúng là có chút không thuận tiện.
“Ân”
Aggreko gật đầu đồng ý đề nghị của hắn.
Một lát sau, xe đã dừng lại trước đầu đường, Carlos xuống xe rồi thật cẩn thận ôm lấy Estes từ ghế sau. Chào tạm biệt Aggreko, hắn ôm Estes đi về nhà. Từ đầu đường về tới nhà đi chậm vẫn mất gần 10 phút nhất là khi hắn đang cố gắng tránh đánh thức Estes dậy.
Có lẽ là thật sự rất mệt mỏi, cũng có thể là ở bên người Carlos thực yên tâm, dọc theo đường đi Estes không có chút dấu hiệu thanh tỉnh nào cả. Thậm chí lúc đã về đến nhà, Carlos giúp cậu lau mặt và chân, thay quần áo mà cậu vẫn ngủ say như chết.
Một đêm yên tĩnh trôi qua.
Buổi sáng, Carlos vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một khuôn mặt đáng yêu phóng đại ở trước mặt, đôi mắt to màu xanh lục không chớp mắt nhìn hắn.
“Sao lại dậy sớm như vậy?”
Lấy tay chống đỡ đầu, Carlos nhìn Estes hỏi.
“Ngủ đủ rồi thì tự tỉnh thôi”
Estes học bộ dạng của hắn cũng lấy tay chống đầu, cười hì hì nói:
“Carlos, em phát hiện ra khi anh ngủ trông rất dễ nhìn nha, không có chút lạnh lùng nào cả” bình thường đều là Carlos dậy sớm hơn so với cậu, đây vẫn là lần đầu tiên a.
“Cái gì mà đẹp hay xấu, đây cũng không phải từ dùng để khen ngợi thú nhân a” Carlos nhéo nhéo mũi của cậu, trừng phạt cậu nói sai rồi.
“Anh nhìn rất đẹp trai a, em cũng không có nói sai, không được nhéo mũi em !” Estes khó chịu đẩy tay hắn ra sau đó trả thù cũng nhéo lại mũi của hắn.
Sau đó lại phát hiện ra mũi của Carlos rất cao, rất thẳng liền nhịn không được dùng sức nhéo.
Carlos cũng mặc kệ cậu nhéo, sức lực của nhóc con rất yếu không thể làm hắn đau.
“Sớm như vậy đã bắt đầu ngoạn nháo rồi, đã đói bụng chưa?” vì cái mũi đang bị nhéo nên thanh âm có chút thay đổi.
“Không, em cũng đâu phải là trư, ăn liền ngủ, ngủ xong lại ăn”
“Ồ, thế ra em không phải sao?”
Carlos cố tình lộ ra biểu tình kinh ngạc sau đó nhéo nhéo khuôn mặt trẻ con phì phì của cậu.
“Thế mà anh còn tưởng đây đều là thịt heo a”
“Anh mới có thịt heo !”
Estes tức giận thở phì phò nhào lên, hung hăng cắn lên bả vai trần của Carlos – Carlos chỉ thích mặc mỗi quần đi ngủ.
“Cả người của anh đều là thịt heo a !”
“Lúc này lại đổi thành cún con rồi sao?”
Carlos nhìn Estes tức giận thở phì phò nhịn không được muốn trêu chọc cậu, dù sao hắn da thô thịt hậu cũng không sợ bị cắn a =)))))
“Có lẽ làm tiểu sói con cũng được a, có đúng không?
” Không thèm !’
“Vậy vẫn làm tiểu trư a (trư =heo) ?”
“Không đúng, không đúng, không đúng !”
Estes tức giận tới mức cả khuôn mặt đều nghẹn đỏ cũng không thèm cắn tiếp – cậu cắn cả nửa ngày mà đối phương không đau không ngứa thì còn cắn làm gì nữa – chỉ đành trừng mắt nhìn hắn, hai tay bịt kín miệng của hắn.
“Không được nói em là heo ! Em mới không bẩn như chúng !” Heo gì chứ cái loại động vật bẩn hề hề này sao có thể đáng yêu được như cậu?
Nhóc con này quan tâm thật đúng là đặc biệt, Carlos nhìn bộ dạng còn thực sự nghiêm túc của Estes liền nhịn không được bắt đầu cười vang lên.
Cảm giác được làn môi tiếp xúc với lòng bàn tay cứ run run không ngừng tạo ra cảm giác ngưa ngứa, lại nhìn đến Carlos hiếm khi cười tới cao hứng như vậy, cậu lại bắt đầu cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Nếu lần sau anh còn nói em là heo nữa em sẽ mặt kệ anh luôn”
Carlos một bên cười một bên gật đầu, Estes lúc này mới buông hai tay đang bịt miệng hắn ra, chống thân thể chuẩn bị đứng dậy rời giường.
Bất quá cậu còn chưa kịp đứng lên thì đã bị kéo vào một vòm ngực ấm áp, cảm nhận được dao động phập phồng cùng với tiếng tim đập cách một lớp áo truyền ra. Estes đột nhiên cảm thấy chỉ như vậy thôi cũng thật tuyệt.
Carlos ôm hôn cậu, hôn lên mái tóc đen tuyền của cậu.
“Em thật đáng yêu a, Estes của anh…..” tương lai của anh……
Estes ngẩng đầu nhìn Carlos, ngây ngẩn cả người. Đây là lần đầu tiên Carlos gọi tên của cậu. Chỉ là một câu bình thường thản nhiên như vậy mà lại cất chứa những điều gì đó cậu không biết được, hóa thành dây leo lan tỏa, đem cả trái tim cậu khóa trụ lại mang đi, rốt cuộc không thể lấy về được nữa.
Cậu ấn vào ngực mình, sợ hãi trái tim sẽ cứ như vậy bị mang ra.
“Carlos…..” thanh âm của Estes đáng thương hề hề.
“Ân?”
“Nơi này thực khó chịu” Estes bối rối chỉ vào ngực của mình, nhịp tim đập bất ổn khiến cậu cảm thấy khó thở.
“Khó chịu như thế nào?” Carlos giúp cậu ngồi dậy, dán lỗ tai ở trước ngực cậu lo lắng hỏi:
“Tim đập có chút mau, rất đau sao?”
“Không đau chỉ là rất buồn, khó chịu”
Estes lắc lắc đầu, đôi mắt màu lục phiếm thủy quang tựa như mặt hồ xanh gợn sóng.
“Muốn anh nhu nhu cho em không?”
Carlos đánh giá toàn thân biết cậu không phải sinh bệnh liền yên lòng, trấn an hỏi.
Estes nghĩ nghĩ sau đó gật đầu.
“Ân”
Carlos đem bàn tay to đặt lên ngực Estes chậm rãi xoa xoa.
“Hôm nay muốn đi đâu chơi đây?”
Estes thoải mái híp lại mắt, hai tay nhỏ bé chơi đùa bàn tay kia của Carlos.
“Hôm nay muốn ở nhà”
“Vậy kêu Cattleya tới đây chơi với em được không?”
“Không cần, có Carlos ở cùng em là được rồi. Hôm nay phải tổng vệ sinh !”
Cậu vừa đáng yêu lại sạch sẽ mới không giống lũ trư bẩn hề hề kia đâu.
“Hảo, anh cùng với em. Ăn cơm xong chúng ta bắt đầu dọn từ phòng bếp đi”
Lại nói tiếp, quả thật đã một thời gian dài rồi không có chú ý tới phòng ở, rất nhiều nơi đã bị tro bụi tích dầy, hơn nữa còn có một số món đồ đã bị hư trong khoảng thời gian cực lạnh cũng cần phải hảo hảo chỉnh sửa lại.
“Ân”
tải xuống (2)
Ngày nối ngày trôi qua, thời tiết cũng ấm dần lên mà thú nhân hoạt động cũng càng ngày càng nhiều. Thậm chí còn có thể ngẫu nhiên nhìn thấy vài thú nhân quay chung quanh á thú nhân đi ngang qua sân nhà, hết thảy đều đang nói cho mọi người biết mùa xuân đã tới rồi.
Đây lại là mùa xuân khó chấp nhận nhất của Estes. Mỗi năm khi xuân tới đều là lúc cậu và đồng bạn cùng đi làm cho trăm hoa đua nở, vạn vật hồi sinh, vì toàn bộ Vương Quốc mà phủ thêm sắc xuân, trở thành tiên cảnh xinh đẹp nhất.
Mà ở nơi đây cậu lại không thể vỗ cánh bay một vòng, đem đại địa ngủ say (đất Mẹ) đánh thức. Cậu cũng không thể đem mầm móng rải khắp muôn nơi để chúng nở thành trăm loài hoa hương sắc. Cậu thậm chí còn chẳng thể giúp mấy cây cổ thụ hình dạng kì quái ngoài sân mọc thêm dù chỉ là vài chiếc lá bởi vì toàn bộ Mông Tát không có cây cảnh nào có lá cả a !
Không thể làm cái này, không thể làm cái kia. Mùa xuân mà không được làm gì đối với Estes quả thật là một mùa xuân vừa thống khổ vừa khiến cậu phải nổi điên. Nga, phụ thần tại thượng, cậu – một tiểu tinh linh mùa xuân thật là không xứng chức a !
Cho nên khi Carlos bị tộc trưởng kêu đi nói chuyện thật lâu, sau đó quay về thông báo với cậu ngày kia sẽ tổ chức lễ trưởng thành, cậu chỉ hận không thể nhảy lên hoan hô ngay lập tức.
“Cuối cùng cũng tới rồi! Thật sự là ngày kia sao? Cử hành ở đâu vậy? Lần này khảo nghiệm là gì a?”
Estes đi vòng quanh Carlos, cước bộ nhẹ nhàng tựa như đang khiêu vũ.
“Là săn bắn cho nên lần này sẽ cử hành ở một vùng đất trống cách rừng rậm khoảng vài km. Đã có người qua đó chuẩn bị lễ đài rồi, đến lúc đó thú nhân của vài bộ lạc quanh đây cũng sẽ tới tụ tập ở đó”
Thú nhân trong các bộ lạc cũng không nhiều – ai bảo đa phần thú nhân đều thích sống một mình a – hơn nữa tế ti lại càng ít. vì vậy để cho lễ trưởng thành càng thêm long trọng, bình thường đều là vài bộ lạc gần kề cùng nhau tổ chức lễ trưởng thành, cũng tiện cho tế ti vì họ làm thí nghiệm.
Estes vừa nghe xong liền chạy về phòng ngủ bắt đầu lục tung lên.
“Em đang làm gì vậy?”
Đi theo phía sau, Carlos nhìn cậu đem tất cả mọi thứ lấy ra không khỏi nghi hoặc hỏi.
“Thu thập đồ đạc a! Chúng ta cũng sắp đi rồi đương nhiên phải đem mọi thứ đóng gói mang theo chứ”
Estes vừa thu thập vừa nói:
“Không phải anh nói lễ trưởng thành tổ chức ở gần rừng rậm sao? Em đã nghĩ rồi, chúng ta tham gia lễ trưởng thành sau đó không cần quay lại đây nữa, cứ thế trực tiếp quay về rừng rậm luôn đi, được không? Đã lâu rồi không gặp mọi người, em thực nhớ họ a !”
Mọi người ở đây chính là chỉ tộc cổ thụ, bầy sói và một số vị dân cư sống trong khu rừng rồi.
“Cứ như vậy liền rời đi? Vậy bạn mới của em thì sao? Em bỏ được sao?”
Carlso bị hành động nhanh như chớp của cậu làm cho đau đầu, nhưng cũng chỉ tiến lên giúp cậu thu dọn đồ đạc.
“Vẫn thấy luyến tiếc a, nhưng sau này có thời gian chúng ta lại quay về thăm y là được”
Estes hiển nhiên đã lên kế hoạch từ lâu rồi, cậu quay đầu lại hỏi Carlos:
“Đến lúc đó anh vẫn theo em trở về đúng không?”
“Ân, mặc kệ thế nào anh cũng sẽ cùng em”
Carlos trả lời mà không cần đắn đo suy nghĩ .
Tinh linh trên vai dã thú
Tác giả: Du Du Tiên
Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi

Estes làm ầm ĩ khắp nơi, gần như thu dọn tất cả đồ đạc trong phòng. Nếu không phải bọn họ vẫn còn phải ở đây thêm hai ngày nữa thì có lẽ ngay cả giường cũng bị cậu dọn đi rồi.
“Không phải em đã có giường rồi sao? Còn lấy cái này làm gì nữa?”
Carlos cũng không hiểu nổi sự nhiệt tình của Estes, dù sao ở trong rừng rậm bọn họ cũng không thể duy trì hình người được ( Estes có thể nhưng Carlos không biết) mấy thứ đồ này có mang theo cũng chả dùng được vào việc gì.
“Đương nhiên là mang theo để ngủ a. Cái ổ sói kia của anh cũng chỉ ở trên đất trải thêm một lớp da thú, không thoải mái chút nào”
Estes đã sớm thấy ổ sói của Carlos không vừa mắt , không thoáng mát lại tối tăm tuyệt không phù hợp với yêu cầu thẩm mỹ và điều kiện sinh sống của cậu . Cậu chưa từng nói gì bởi vì lúc ấy cậu vẫn chưa có lá gan cùng Carlos oán giận mà thôi.
Carlos nhãn tình sáng lên , ôm lấy Estes.
“Như thế nào? Vậy là em đồng ý cùng anh ngủ sao?”
Có lẽ cái loại trái cây hóa lớn nhỏ kia rất nhanh sẽ phát huy tác dụng a =’>
Estes mặt đỏ bừng, cậu vẫn chưa hiểu được những hành vi thân mật thái quá này của Carlos là đại biểu cho điều gì, nhưng ngẫu nhiên nhìn thấy một số thứ ở trên TV lại khiến cho cậu cái hiểu cái không. Cho nên trừ bỏ lần trước bị lừa lên giường ra cậu luôn đối với sự thân cận của Carlos cảm thấy e ngại và không được tự nhiên.
Bất quá Estes cũng chưa từng tránh né sự thân cận của hắn là được rồi.
“Em sẽ mang theo hai cái giường trở về !”
“Lấy một cái là được rồi, anh cảm thấy cái ổ sói của anh cũng không chứa nổi hai cái đâu” nghĩ cũng đừng nghĩ mang hai cái .
” Lấy cái giường ở phòng bố mẹ anh nhé, vừa lớn vừa thoải mái”
“Mới không thèm cùng anh ngủ !”
Estes giãy khỏi vòng tay Carlos, bắt đầu đi thu dọn quần áo, vật dụng Carlso sắm sửa cho cậu .
“Anh và em ngủ chung cũng tốt mà !”
Hắn cảm thấy Estes càng ngày càng đáng yêu khiến hắn nhịn không được muốn trêu chọc không ngừng, hơn nữa còn làm không biết mệt, đương nhiên không cần trêu tới mức phát hỏa là được , nghĩ vậy hắn lại đổi đề tài:
“Còn muốn mang gì đi không? Chúng ta có thể đi ra ngoài mua”
Tiền gửi ngân hàng của hắn vẫn còn một ít, nếu Estes đã có sẵn cái túi không gian thần kỳ có thể chứa rất nhiều thứ thì đương nhiên muốn sắm sửa nhiều một chút.
Estes vừa nghe quả nhiên lực chú ý bị dời đi, cậu bắt đầu cẩn thận đếm bằng đầu ngón tay xem còn thiếu những thứ gì. Thật sự là có rất nhiều thứ cậu muốn mang theo mà ở trong nhà lại không có .
“Hảo, chúng ta đi siêu thị đi !”
Estes xoay người lôi kéo Carlos hướng về phía cửa.
” Đi ngay bây giờ ?”
Carlos nhìn nhìn sắc trời, bây giờ đã gần tới giờ cơm chiều rồi.
“Ngày mai đi không được sao?”
“Ngày mai đi mà không mua được thì làm sao? Hiện tại phải đi ngay !”
Estes vài bước đã đi xuống tầng, dừng lại trước cửa, với lấy khăn quàng và mũ treo ở sau cửa đội vào, thuận tay lấy luôn khăn quàng của Carlos đưa cho hắn.
Carlos cúi người để Estes giúp hắn quàng khăn lên cổ.
“Chờ anh qua Aggreko mượn xe đã”
Vì để có thể tự lái xe quay về rừng rậm, mấy ngày nay Carlos luôn tranh thủ thời gian Estes ngủ trưa để đi tìm Aggreko học lái xe , hiện tại cũng thành thạo không ít.
Bất quá là hắn không có bằng lái xe mà thôi.
“Không cần, chúng ta đi bộ cũng được”
Estes giúp hắn chỉnh lại khăn quàng cổ sau đó cười đến tít mắt lại.
Siêu thị cũng không xa nhà bọn họ, nhưng lấy tốc độ của á thú nhân chậm rãi đi cũng mất khoảng 10′. Carlos nghĩ nghĩ sau đó cũng thuận theo ý của Estes, đi bộ nhiều một chút đối với thân thể cũng có lợi. Nhiệt độ bên ngoài so với hôm trước lại tăng lên mấy độ, Estes mặc áo khoác giữ ấm thật dày hoàn toàn không thấy lạnh, thậm chí còn cảm thấy có chút nóng.
Carlos nắm lấy tay Estes, bàn tay to bao phủ lấy bàn tay nhỏ, hai bóng dáng kề sát bên nhau đi về phía siêu thị.
Estes tâm tình rất tốt, bước đi mang theo nhịp điệu, bàn tay nắm tay Carlos đung đưa qua lại, miệng ngân nga khúc ca của tinh linh. Carlos mặc dù nghe không hiểu nhưng vẫn vô cùng yêu thích loại nhạc điệu đáng yêu mà không mất đi tao nhã này.
“Sao tâm tình lại tốt như vậy?”
“Ân, a, bởi vì sắp được trở về a. Em đã chờ lâu thật lâu rồi a~”
Estes dang rộng hai tay biểu đạt bản thân đã chờ một quãng thời gian dài như thế nào.
Ngay từ lúc cậu đến đây đã luôn muốn ly khai dù cho hiện tại ấn tượng về nơi này cũng không còn là một thành phố lạnh như băng cùng trống rỗng lúc ban đầu nữa.
“Tiểu tinh linh nên sống ở trong rừng rậm. Nếu không có cây cối em sẽ rất khó chịu. Nơi ấy mới là thiên đường của chúng ta”
Cho nên nhân loại từng hủy diệt vô số cánh rừng mới có thể bị tất cả các chủng tộc có trí tuệ trong Vương Quốc Đồng Thoại chán ghét , mà thú nhân có một nửa huyết thống của nhân loại thực ra cũng không được yêu thích lắm.
“Này, Carlos cũng nghĩ vậy đúng không?”
Carlos nhìn vào đôi mắt màu xanh đang vô cùng nghiêm túc nhìn hắn, lộ ra một chút tươi cười đồng thuận :
“Em nói đúng, nơi đó mới là thiên địa ( chỗ) của chúng ta”
Cho dù mảnh thiên địa kia chỉ có nhược nhục cường thực (kẻ yếu là thức ăn của kẻ mạnh) , thích giả sinh tồn (kẻ mạnh là kẻ sống sót) hoàn toàn không có chút an toàn và thoải mái nào như ở đây.
Nhưng đó mới là chỗ của bọn họ.
Từ trước tới nay và mãi mãi về sau.
Trên đường đi về từ siêu thị bọn họ lại gặp được một thú nhân không thể ngờ được.
Hoặc là chỉ có Estes bị bất ngờ.
Từ rất xa bọn họ đã nhìn thấy một vị lão thú nhân đứng ở trước cửa nhà Aggreko. Estes chưa từng gặp qua vị này nhưng qua sự tương tự nơi ngũ quan của ông ấy và Aggreko thì cậu vẫn có thể dễ dàng đoán ra thân phận của ông.
“Lão sư”
Carlos nhìn thấy đối phương liền tiến lên vài bước chào hỏi.
Gabi, phụ thân của Aggreko lão thú nhân mà Estes từng vụng trộm đánh giá qua.
Đây là lần gặp chính thức đầu tiên của cậu và lão thú nhân chỉ nghe danh mà chưa thấy mặt này. Lúc trước cậu cũng chỉ là vụng trộm đánh giá ông ấy từ túi tiền của Carlos mà đối phương cũng bởi vì trong nhà Carlos nhiều hơn một vị “Á thú nhân” nên không qua chơi, nếu có việc cũng chỉ giao cho Aggreko tới nhắn mà thôi.
Khi nhìn thấy Estes, trong nháy mắt lão thú nhân có một khắc kinh diễm nhưng ông rất nhanh hồi phục lại tinh thần giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thần sắc bình thản mà hòa ái nhìn Estes nhưng miệng lại hỏi Carlos :
“Đây là á thú nhân nhà ngươi sao?”
” Đúng vậy, em ấy là Estes “
” Nhĩ hảo lão sư của Carlos”
Estes không biết phải xưng hô với ông thế nào đành phải chào như vậy.
“Một á thú nhân tốt, Carlos , mắt nhìn người của ngươi thực không sai” lão sư vỗ vỗ vai hắn tán dương.
“Ân, lão sư đang chờ ta sao?”
Carlos hỏi, hắn biết lão thú nhân kể từ khi bạn lữ của ông qua đời thì cũng không ra ngoài vào mùa đông nữa. Mà ông hiện tại đứng ở đây rõ ràng đã rất lâu rồi hiển nhiên mười phần là đang chờ mình .
“Chẳng lẽ có đại sự gì sao?”
“Vốn là có, nhưng giờ thì không sao nữa rồi” ông lại nhìn mắt Estes, ha ha cười nói.
Ông vốn định qua gặp á thú nhân của Carlos , hiện tại đã gặp rồi thì đương nhiên không còn việc gì nữa.
Ông vẫn luôn tò mò không biết á thú nhân mà Carlos đem về sẽ là dạng người gì nhưng bởi vì một số nguyên nhân mà cũng chưa từng gặp qua. Giờ lại thấy chỉ còn hai ngày nữa là sẽ tổ chức lễ trưởng thành rồi. Sau đó Carlos phỏng chừng sẽ ly khai cho nên hôm nay ông mới cố tình đứng ở nơi này chờ bọn họ.
Không thể không thừa nhận mắt nhìn người của Carlos thực tốt. Một á thú nhân xuất chúng như thế mà ông quen được trước khi gặp An Đức Nhĩ (tên bạn lữ của ông) thì nhất định sẽ động tâm. Thú nhân dựa vào mùi để phân rõ á thú nhân mà mùi hương trên người Estes thì đủ để khiến cho mọi thú nhân phải khuynh đảo.
Hơn nữa cậu còn có bề ngoài kiều tiểu khiến thú nhân sinh lòng yêu thương che chở ( rất lùn =.=)
“Thế nào nhóc con đáng yêu, có muốn bồi lão già này uống ly trà không?” lão thú nhân hỏi Estes.
” Vâng ! ”
Estes bị lời nói của lão thú nhân làm cho vô cùng mơ hồ, liền hoàn toàn trả lời theo bản năng kính già yêu trẻ, không chút suy nghĩ đồng ý lời mời của ông.
Vì thế hành trình vốn là về nhà nấu cơm cứ như thế bị đánh gãy, Estes và Carlos cùng nhau đi theo lão thú nhân vào nhà ông làm khách.
Trà là lá trà xanh, ở trong mắt Estes thì nó thực bình thường nhưng ở đây lại chính là xa xỉ phẩm.
Estes không phẩm trà (thưởng thức) thậm chí còn có chút chán ghét loại đồ uống này , nước trà hơi đắng chát sao có thể so được với mật thủy chứ?
Nhưng khi lão thú nhân rót trà cho cậu , cậu vẫn ngoan ngoãn uống không kêu ca một lời.
Cậu có chút khẩn trương. Tuy lão thú nhân nhìn rất hòa ái nhưng cậu vẫn không thể ngừng sự khẩn trương ở trong lòng , thật giống như lần đầu tiên được nữ vương giao nhiệm vụ truyền thư lại đem thư phá hư sau đó khẩn trương bất an chờ nữ vương xử phạt.
Mà lần đó nữ vương chính là nhẹ giọng trấn an cậu , không có bất cứ xử phạt nào. Vậy lần này thì sao đây?
Bàn tay cầm ly trà của Estes vì quá dùng sức mà trở nên trắng bệch , cậu theo bản năng ngồi nhích lại gần Carlos.
Bên hông đột nhiên xuất hiện một bàn tay , Estes ngẩng đầu, đối phương cho cậu một nụ cười thản nhiên tràn ngập ôn nhu và trân trọng.
Trong nháy mắt cậu không còn cảm thấy bất an nữa , cũng đáp lại đối phương một nụ cười thật tươi.
Lão thú nhân nhìn bọn họ quan tâm đối phương như vậy cũng hiểu được cảm tình của cặp đôi này rất tốt cũng giống như ông và An Đức Nhĩ lúc trước.
Vì thế ông cũng yên tâm hơn.
Mời Estes uống trà chính là muốn xem một chút phẩm tính của á thú nhân này. Ông thực hiểu tính cách của Carlos, lạnh như băng lại không thích nói chuyện. Tính cách hoàn toàn không được á thú nhân yêu thích nếu không lúc trước hắn cũng sẽ không bị mẫu thân chán ghét tới mức kéo theo phụ thân cũng không quan tâm hắn.
Ông luôn lo lắng tính tình Carlos như vậy ở chung với á thú nhân sẽ không tốt cho nên mới muốn gặp thử tiểu á thú nhân này. Mà hiện tại xem ra bọn họ ở chung phi thường hòa hợp.
Như vậy là tốt rồi.
……..Cho dù á thú nhân này có lẽ không phải thật sự là á thú nhân.
Đã rút khỏi vị trí trưởng lão, lão thú nhân mỉm cười nhìn một đôi trước mặt, cúi đầu nhấm nháp một ngụm trà.
Người già rồi, nên hồ đồ một chút không phải sao?
Tinh linh trên vai dã thú
Tác giả: Du Du Tiên
Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.