Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 106:




Ray không khỏi cười kháng nghị:
“Này, anh không cần không phân phải trái như vậy đi? Cần phải ức hiếp cấp dưới kiêm bạn thân như vậy sao?”
Alex miễn cưỡng nói:
“Như vậy thì sao.”
Ray lắc đầu cười:
“Quen biết anh đúng là chuyện xui xẻo nhất đời này.”
Alex trừng mắt liếc Ray một cái:
“Nếu anh còn cười nữa, tôi sẽ khiến cho anh càng xui xẻo hơn.”
Ray bất đắc dĩ giơ hai tay lên đầu hàng:
“Được rồi, tôi đồng ý. Thiết, thật là, sao mạng tôi lại khổ vậy chứ.”
Alex không thèm quan tâm tới lời than thở của Ray, nhanh chóng ngồi thẳng dậy:
“Anh có cách nào không?”
Ray nói:
“Tạm thời chưa có. Alex, Jason bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu tiếp nhận anh thôi, tôi khuyên anh nên tỏ ra có thành ý một chút, dù sao cũng phải chờ cậu ta hoàn toàn tín nhiệm anh đã, không hề còn cảnh giác mới có thể tiến hành bước tiếp theo được.”
Alex nhíu mày kiếm, rầu rĩ nói:
“Trước tiên cũng đành như vậy đã.”

Sở Lăng trải qua trận sóng gió sinh tử này, rốt cuộc cũng bắt đầu cân nhắc lại mối quan hệ của mình với Alex một lần nữa.
Cậu không thể không thừa nhận những lời Ray nói rất có đạo lý, thật lòng yêu nhau không phải một tội lỗi, hơn nữa còn có cảm giác thống khổ trong khoảnh khắc sinh ly tử biệt, không bằng cứ bỏ qua băng khoăn lo lắng, thử tiếp nhận tình cảm này.
Nếu cậu đã sớm hiểu rõ lòng mình, cũng hiểu được tình yêu của Alex là thật tâm, thì sao không cho cả hai một cơ hội? Nếu cậu nguyện ý để Alex lấp đầy đáy lòng vốn luôn vắng lặng của mình, đồng thời để ôn nhu của anh xoa dịu sự cô đơn của của cậu, vậy tiếp nhận anh đi.
Sau khi thông suốt tất cả những thứ này, Sở Lăng bắt đầu cảm thấy những gút mắc mình luôn bận tâm lo lắng đã chậm rãi mở ra, đối với đoạn tình cảm hoàn toàn mới lạ này nên vô cùng nôn nóng muốn nếm thử.
Mắc kệ trước đây Alex có làm sai chuyện gì, những lúc anh ôn nhu chăm sóc cho cậu cũng đã để lại những ấn tượng sâu sắc, còn có loại cảm giác được ôn nhu che chở chưa bao giờ được trải nghiệm.
Cậu sống lưu lạc ở ngoại quốc như vậy chưa bao giờ thực sự có một thứ gì của mình, vì thế khi nếm thử hương vị tình yêu ngọt ngào say lòng người tự nhiên cũng bắt đầu khao khát anh có thể thay đổi cuộc sống của mình sau này——tin tưởng Alex thật lòng yêu mình, cũng tin tưởng anh sẽ không bao giờ làm tổn thương mình nữa.
Alex vô cùng sung sướng cảm nhận được những sự thay đổi rõ rệt của Sở Lăng, cậu không còn lạnh lùng xa cách như trước, đôi tinh mâu xinh đẹp thường đuổi theo anh, trong lúc đôi tinh mâu lưu chuyển thường để lộ ra tình ý, khiến anh kinh ngạc nhìn đến ngẩn người, chỉ hận không thể lập tức ôm lấy hôn cậu thật sâu, đương nhiên bình thường nghĩ như vậy anh sẽ lập tức hành động, chỉ cần không làm càn trước mặt đông người, Sở Lăng cũng không cự tuyệt.
Sở Lăng không đi săn, nhưng lại rất thích cưỡi ngựa, Alex thường bồi cậu phóng ngựa truy đuổi nhau vào sâu trong rừng, thường hay ra ngoài dạo chơi, khiến cho Ray luôn oán hận vì đã vứt hết công việc lại cho anh, hại anh ngày nào cũng bận bịu đến thở không ra hơi.
Cuối cùng Alex quyết định cắt đi một nữa các vụ buôn bán, như vậy anh sẽ có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh người yêu, dù sao anh từ sớm cũng không cần kiếm thêm tiền nữa, anh muốn cùng người mình yêu trải qua trăm cay nghìn đắng mới theo đuổi được cùng nhau hưởng thụ thế giới ngọt ngào của hai người.
Sở Lăng từ nhỏ đã luôn bận bịu…đọc sách, tập võ, sau khi gia nhập hải quân lục chiến càng bận rộn hơn… huấn luyện, đi chấp hành nhiệm vụ khắp nơi trên thế giới, cơ hồ chưa bao giờ có thời gian dành cho riêng mình, càng chưa bao giờ được trải qua những ngày tháng thoải mái như vậy, không phải ẩn trong bóng tối nguy hiểm, không còn phải giết người, hoàn toàn kéo xuống sự cảnh giác, thoải mái hít thở.
Chỉ cần vừa nhấc đầu lập tức có thể nhìn thấy đôi lam mâu ôn nhu của Alex, chỉ cần mệt mỏi một chút sẽ có một vòng tay vô cùng ấm áp chờ đón, cậu đã hoàn toàn sa vào trong hạnh phúc chưa bao giờ có, cậu thực sự cảm giác rất vui vẻ.
Alex cũng bị sự vui vẻ của Sở Lăng truyền sang, mỗi khi đem tình nhân không hề lạnh lùng ôm vào lòng, ngón tay luồn vào mái tóc đen nhánh hưởng thụ cảm giác mềm mại trơn bóng, nhìn đôi tinh mâu xinh đẹp lấp lánh, hôn lên cánh môi phấn nộn như hoa anh đào, trái tim và cả cơ thể anh như đang chìm đắm trong mùa xuân vĩnh cữu, tiền tài và quyền lực chưa bao giờ cho anh có cảm giác này.
Những lúc này Alex luôn có một suy nghĩ: chỉ cần mãi mãi ở bên cạnh Sở Lăng như vậy, có thể giống như vầy ôm cậu, nhìn cậu ngây thơ mỉm cười vô cùng mê người, cho dù phải cấm dục cả đời, anh cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Ách…..bất quá, nếu có một ngày anh không cần ngủ trong phòng sách, không cần nửa đêm nhớ cậu tới mức phải chạy vào phòng tắm xối nước lạnh, nhất định sẽ càng hạnh phúc hơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.