Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 107:




Trong bữa ăn sáng, Alex đề nghị Sở Lăng cùng anh tham dự một buổi tiệc của một nhân vật nổi tiếng.
Sở Lăng cúi đầu ăn món cháo thịt nạc vịt muối yêu thích nhất, một bên không để ý nói:
“Không, tôi không hứng thú với mấy chuyện xã giao như vậy.”
Alex cũng biết Sở Lăng không thích giao thiệp nhiều:
“Nếu không phải bộ trưởng bộ quốc phòng cũng tham dự, hơn nữa còn gọi điện mời tôi nhất định phải qua một chút, tôi cũng không muốn đi.”
Ray cười nói:
“Đúng vậy, so với lão già kia sao vui vẻ bằng đối mặt với Jason a.”
Sở Lăng nhăn mày, ngẩng đầu liếc Ray một cái:
“Alex, tôi nhớ anh nói làm ăn với Phi châu không tệ, còn định tìm một quốc gia bên đó lập phân nhánh phải không?”
Alex nói:
“Đúng vậy, em thấy sao?”
Sở Lăng nói:
“Tôi thấy chủ ý này tốt lắm. Anh thấy Êtiôpia thế nào? Ngoài ra nếu thành lập một phân nhánh mới cần phái một người tín nhiệm qua đó quản lý mới được, ngoài Ray ra không còn ai thích hợp.”
Alex cười cười nhìn về phía Ray đã bắt đầu suy sụp, nói:
“Có thể cân nhắc.”
Ray không khỏi bi thương kêu lên:
“Alex, không cần a. Jason, tôi chỉ đùa một chút thôi không cần chỉnh tôi như vậy đi?”
Thượng đế a, Ray tuyệt đối không muốn bị phái đi tới cái nơi hoang dã ấy, anh chỉ thích mỹ thực và cuộc sống ở thành phố lớn, cái nơi hoang tàn đó chỉ sợ anh không trụ nỗi ba ngày.
Sở Lăng không nhịn được bật cười to, không như những nụ cười nhàn nhạt bình thường, khiến Alex nhất thời hoa mắt nhìn đến choáng váng.
Sở Lăng đối với bộ dáng háo sắc nhìn đến si ngốc đã thành thói quen cứ xem như không thấy, dù sao cũng đã ăn xong bữa sáng, liền buông đũa rời khỏi phòng ăn, không hề để ý tới người đang ngây ngẩn kia.
Ray thấy bóng dáng Sở Lăng đã rời khỏi nhà ăn, cười nói:
“Alex, đừng nhìn nữa, nước miếng chảy ra kìa.”
Alex thu hồi ánh mắt, liếc nhìn Ray, mày kiếm khẽ nhếch, nói:
“Anh không phải muốn đi công tác qua Êtiôpia chứ?”
Ray cười cố đè thấp âm thanh:
“Trừ phi anh không muốn tôi giúp nữa, hoặc là muốn thay đổi chủ ý, thật sự muốn cùng Jason tiếp tục như vậy, cả đời làm người yêu tinh thần.”
Alex có chút không tự tin nói:
“Vậy anh nói xem có biện pháp nào tốt?”
Ray cười:
“Xem ra anh vẫn chưa từ bỏ hi vọng?”
Alex nói:
“Kỳ thật cứ như bây giờ cũng không có gì không tốt.”
Ray kinh ngạc nhíu mi, Alex lại nói tiếp:
“Bất quá nếu có thể có được em ấy thì càng tốt.”
Ray không khỏi bật cười mỉa mai:
“Tôi còn tưởng anh quyết tâm muốn thành thánh nhân, thì ra bản tính vẫn không hề thay đổi.”
Alex có chút mất hứng thú nói:
“Anh rốt cuộc có biện pháp nào không?”
Ray mỉm cười:
“Tôi đột nhiên nghĩ ra một cách rất đáng thử một lần….”
Ray nói xong không khỏi thầm đắc ý trong lòng:
‘Jason, bây giờ tới phiên tôi báo thù.’

Sở Lăng đẩy cửa vào thư phòng Alex, thấy Ray đang đứng trước bàn quay lưng về phía hắn sắp xếp văn kiện, liền hỏi:
“Ray, rốt cuộc là tiệc gì mà phải lưu lại trễ như vậy?”
Ray không để ý nói:
“Alex còn chưa về sao?”
Sở Lăng nói:
“Tôi vừa mới gọi, Alex bảo buổi tiệc vẫn chưa kết thúc.”
Ray nói:
“Không thể nào? Một tiếng trước tôi có gọi cho bộ trưởng quốc phòng nghe ông ta bảo Alex đã sớm ly khai với Sophie.”
Sở Lăng nghe vậy không khỏi sửng sốt.
Ray vừa nói xong chợt cảm thấy không đúng, vội vàng xoay người lại, có chút xấu hổ nói:
“Ách….Jason, có lẽ….có lẽ ông bộ trưởng nhìn nhầm, tiệc đông như vậy, sao có thể nhìn rõ được.”
Sở Lăng không biểu hiện gì nhìn Ray một chút, xoay người rời khỏi phòng.
Tối đó, Alex dắt một mỹ nữ tóc vàng vô cùng thanh lịch đi vào đại sảnh.
Sở Lăng đang bước xuống lầu đột nhiên dừng lại, đứng trên cầu thang nhìn Alex đang hôn một mỹ nữ tóc vàng dưới đại sảnh, hơn nữa còn là một nụ hôn sâu, mỹ nữ tóc vàng kia quả thực cũng sắp xụi lơ ngã vào lòng Alex…
Đúng vậy, ai có thể kháng cự được sức hấp dẫn của Alex? Sở Lăng đối với kỹ năng hôn môi của Alex hiểu rất rõ, mỗi ngày luôn chìm đắm trong nụ hôn của anh không biết bao nhiêu lần, nhưng không bao giờ tưởng tượng được đôi môi mỏng khiêu gợi kia cũng có thể hôn người khác, còn dùng phương thức như đối xử với cậu….
Sở Lăng nhất thời không thể phản ứng, liền ngơ ngác đứng trên cầu thang nhìn, trong lòng nhanh chóng trầm xuống.
Phía sau đột ngột vang lên tiếng của Ray:
“Alex.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.