Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 29:




Alex tức giận quét ánh mắt về phía đám vệ sĩ, đám người kia vừa nhìn thấy ánh mắt khiếp người của anh lập tức cúi đầu trong lòng nơm nớp lo sợ. Trước đây bọn họ từng nghe nói Boss bị Sở Lăng tát một cái, nhưng cũng không dám tin là sự thật, tuy không hiểu được đoạn nói chuyện bằng tiếng Trung kia nhưng tất cả mọi người đều nhận ra vị Boss lãnh khốc mặc dù lần đầu tiên bị đánh nhưng không hề có nửa điểm trách cứ, xem ra cơn giận này mún dập tắt chỉ có thể trút sang kẻ khác, mà dĩ nhiên kẻ xui xẻo đó không ai khác ngoài bọn họ.
Alex lạnh lùng nói: “Arthur, các anh coi mệnh lệnh của tôi là gió thoảng bên tai sao? Tôi bảo các anh phải bảo hộ Sở Lăng chu đáo, các anh lại trơ mắt đứng nhìn em ấy bị hai con đàn bà ngu xuẩn kia nói sằng bậy, chẳng lẽ thuộc hạ dưới tay tôi đều là một lũ ngu ngốc không có chút não nào hay sao?”
Arthur chỉ có thể cúi đầu: “Boss, thực xin lỗi.”
Alex cố đè ép lửa giận trong lòng: “Nếu còn xảy ra chuyện tương tự, hoặc còn để tôi nghe thấy có ai dám liều lĩnh lăng nhục em ấy nửa câu, các anh liền tự động cút đi, rõ chưa?”
Arthur cùng đám vệ sĩ đồng thanh trả lời: “Rõ.”
Alex nhìn lướt qua đám vệ sĩ đang cúi đầu, lạnh lùng nói: “Arthur, anh đổi người canh gác trong đại sảnh, về phần đám ngu ngốc này thì cút ra canh gác ngoài trang viên cho tôi, tối hôm nay cũng không được phép ngủ.”
“Vâng.” Arthur đáp ứng, dắt đám vệ sĩ xui xẻo đi xuống.
Nhìn Arthur cùng đám thuộc hạ rời khỏi đại sảnh, Ray liếc mắt sang nhìn Alex vẫn còn vô cùng tức giận, thầm nghĩ chính mình cũng nên cẩn thận một chút, không nên chọc giận anh. Còn về phần Sở Lăng… ai, anh bội phục cậu sát đất, xem ra anh phải nhớ kỹ một chút, bất luận thời điểm nào, xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không được đụng chạm đến Sở Lăng.
Đến khi trong đại sảnh chỉ còn lại hai người bọn họ, biểu tình của Alex mới dịu đi một chút, khó chịu duỗi tay xoa xoa phần bụng vẫn còn đau nhức, thở nhẹ ra cười khổ: “Ray, anh cũng thấy quyền thuật của Sở Lăng cực kỳ đẹp phải không?”
Ray bất đắc dĩ ngước nhìn trần nhà: “Ừ, bất quá sức chịu đựng của anh cũng rất tốt.”
Thật sự bó tay với alex, bị người ta đánh đến như vậy còn chú ý đến động tác của người ta có bao nhiêu xinh đẹp, đối với thương tích bản thân lại không thèm quan tâm đến, xem ra tình yêu của Alex dành cho Sở Lăng đã thấm vào đến tận xương tủy, mà khoảng thời gian Alex quen biết Sở Lăng còn không đến 48 giờ.
Sở Lăng đứng thẳng nhìn ra ngoài cửa sổ, con ngươi xinh đẹp trống rỗng, hai tay vẫn còn nắm chặt, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Quả thực cậu cảm thấy vô cùng tức giận, đây là lần đầu tiên bị người khác lăng nhục làm cậu tức giận đến muốn phát cuồng, chính là…thật sự trong đáy lòng cậu, ngoại trừ phẫn nộ còn có một tia chua xót mơ hồ? Nghĩ đến hai người từng là tình nhân của Alex độc ác nhạo báng mình, trong lòng liền chua xót đến đau nhức, cậu chưa bao giờ có cảm giác khó hiểu quái dị thế này, cậu không rõ điều này biểu hiện cho cái gì, cũng không muốn hiểu, chỉ biết bản thân ngoại trừ phẫn nộ, trong ngực còn có loại cảm giác rầu rĩ không vui khiến cậu rất khó chịu, đây…không phải là đau lòng đi?
Kỳ quái, vì sao cậu lại cảm thấy đau lòng? Tên khốn kia có gì đáng giá để cậu phải đau lòng cơ chứ? Alex có bao nhiêu tình nhân cũng là chuyện của anh ta, bọn họ vĩnh viễn là địch nhân chỉ hận không thể tự tay giết chết anh, sao có thể vì tên chết tiệt đáng rơi vào mười tám tầng địa ngục kia mà đau lòng.
Sở Lăng bướng bỉnh không muốn suy nghĩ về vấn đề rắc rối này nữa, hiện tại cậu nên nghĩ cách chạy trốn, cậu phải mau chóng rời khỏi nơi này, không hẳn chỉ vì bản thân bị rơi vào tay đối thủ mà không cam lòng, mà quan trọng nhất là mỗi lần nhớ đến ánh mắt xanh biếc kia liền cảm thấy bất an, nhớ đến tình cảm ôn nhu thâm tình ẩn sâu trong con người ngang ngược bá đạo bản năng lại kích động muốn chạy trốn, đến một nơi thật xa, tốt nhất là không bao giờ gặp lại người này nữa.
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, sau đó âm thanh ôn nhu của Alex vang lên phía sau hắn: “Lăng.”
Sở Lăng vẫn đứng im không nhúc nhích.
Alex nhẹ nhàng ôm lấy Sở Lăng từ phía sau, khẽ thở dài: “Lăng, đừng tức giận nữa, tôi đã đuổi bọn họ đi, tôi cam đoan từ đây về sau sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa, tôi tuyệt đối không cho phép kẻ nào bất kính với em, tin tưởng tôi, được không?”
Sở Lăng nâng tay kéo Alex, giãy người thoát khỏi cái ôm ấp áp, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ là một tên tù binh mà thôi, có tư cách gì yêu cầu người khác phải tôn kính.”
Alex nhíu mày: “Lăng, em không phải tù binh.”
Sở Lăng cúi đầu bất ngờ nở một nụ cười lạnh: “Thế tôi là gì, đồ chơi của anh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.