Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 4:




Ray nhanh chóng nhặt lên khẩu súng ngắn, khẽ lắc cánh tay đau nhức do bị cửa xe va vào, tức giận lạnh lùng nói: “Mày nghĩ có thể chạy thoát sao? Còn không mau buông súng xuống!”
Sở Lăng đột ngột xoay người, hướng họng súng về phía Ray, Ray lập tức nhanh chóng nhảy sang một bên, tiếng súng vang lên, một tên vệ sĩ phía sau Ray lúc nãy trúng đạn ngã xuống.
Đồng thời tay trái rút từ trong ngực ra thêm một khẩu súng, hai tay không chút do dự liên tục bóp cò, đám vệ sĩ một số ồ ạt xông về phía Sở Lăng, một số cuộn người né tránh loạt tấn công ác liệt của cậu, nhưng từ đầu đến cuối không có người nào giơ súng bắn trả.
Ray rủa thầm một tiếng: “Con mẹ nó!” Alex ra lệnh không cho phép bọn anh đả thương người, phải bắt sống, nhưng đối với một cường địch đã trãi qua nghiêm khắc huấn luyện có thân thủ cùng kĩ năng bắn súng tuyệt hảo như thế này mà nói, muốn bắt sống, so với giết còn khó khăn hơn.
Ray nhanh chóng nhảy về phía sau Sở Lăng, cánh tay trái vươn tới tóm lấy yết hầu cậu, nhưng Sở Lăng phản ứng cực nhanh, bay lên đá vào đầu vai Ray, nhưng thân thủ Ray cũng nhanh nhẹn không kém, ngay khoảnh khắc giày sắp chạm chóp mũi vội vàng buông tay nhún người nhảy lùi về phía sau thoát được nguy hiểm gang tấc.
Sở Lăng tiếp tục bóp cò súng thì phát hiện đã hết đạn, Ray cùng bọn vệ sĩ nãy giờ đang chờ đến lúc này, lập tức lao về phía cậu.
Sở Lăng xoay người nhảy lên, xinh đẹp lộn một vòng phóng lên nóc chiếc xe bên cạnh, áo khoát đen theo động tác tuyệt mỹ của cậu mà bay lên khiến cho tất cả mọi người ở đó đều ngẩn ngơ, quả thật không hiểu làm sao mà cậu làm được, lẽ nào đây chính là điều kỳ diệu của võ công Trung Hoa thần bí.
Trong lúc Sở Lăng còn lơ lửng trong không trung thì hai tay khéo léo lấy ra hai băng đạn, khi cậu nhẹ nhàng đáp xuống mui xe thì hai tay cũng đón được hai băng đạn mới từ trong tay áo rơi xuống.
Ray vừa nhìn thấy Sở Lăng nữa ngồi nữa quỳ trên nóc xe cấp tốc thay băng đạn, lập tức quát to: “Nhanh bắt lấy nó.” Lập tức có sáu, bảy người xông lên.
Sở Lăng đứng lên, chân đá liên hoàn, mấy tên vệ sĩ leo lên mui xe đều bị đá ra ngã xuống đất, sau đó đứng trên cao nhìn xuống, hai khẩu súng hướng về phía bọn vệ sĩ lần thứ hai bóp cò không chút lưu tình, bọn vệ sĩ chỉ có thể né tránh, liên tục có người trúng đạn, quang cảnh vô cùng hỗn loạn.
Ray cũng bị ép thối lui về phía sau liên tục, đối mặt với tình cảnh này khiến anh tức giận muốn bùng nổ, hơn mười người không bắt được một người, với anh mà nói đây đúng là một sự xúc phạm, Ray đoạt lấy một khẩu súng trên tay một tên vệ sĩ giơ lên, âm thanh Alex đột ngột phát ra từ trong máy bộ đàm: “Ray, tôi lập lại lần nữa, tôi muốn anh không tổn hại một sợi lông cọng tóc nào bắt người này đem về cho tôi.”
Ray vừa tránh né vừa tức giận gào lên: “Alex, anh cũng đã thấy tình hình bây giờ, nếu muốn bắt mà không làm người này bị thương căn bản là không có khả năng.”
Alex đang ngồi trên một chiếc xe hơi đậu gần đó, chăm chú nhìn tình cảnh bên này qua kính viễn vọng, lẩm bẩm: “Đúng vậy, tôi đương nhiên thấy được, thân thủ vô cùng xinh đẹp.”
Ray tức giận nhưng lại không thể làm gì được, chỉ có thể giơ súng lên hướng về chiếc xe Sở Lăng đang đứng mà phát tiết, mãnh liệt bóp cò, một làn đạn bắn xuyên qua để lại một loạt dâu vết trên thân xe, cửa thủy tinh cũng lần lượt bị bắn vỡ nát.
Cơ thể Sở Lăng ngửa về phía sau, lộn mèo một vòng, đáp xuống đất, vừa tiếp tục nổ súng vừa chạy ra khỏi vòng vây, cậu lẻ loi một mình dĩ nhiên là không thể chống chọi lại với nhiều địch nhân như thế, phải nắm bắt thời cơ nhanh chóng rút lui mới tốt.
Sở Lăng chạy như bay phía trước, Ray thì mang theo đám người đuổi sát phía sau. Sở Lăng vừa chạy vừa quay đầu lại xem chừng, nhưng trong lòng cậu thực sự cảm thấy nghi ngờ, tại sao đối phương không bắn trả để mình có thể trốn khỏi vòng vây, rõ ràng chiếm thế thượng phong nhưng lại trơ mắt nhìn mình bỏ trốn, mà hiện tại đang truy đuổi cũng không nổ súng, thật là không hiểu nỗi bọn người này rốt cuộc đang làm gì, Alex vô tình lãnh khốc, Ray thông minh tháo vát vì sao lại làm ra những chuyện như thế này?
Sở Lăng ném khẩu súng hết đạn xuống đất, sau đó rút lưỡi kiếm ra, lúc này cậu đã chạy tới bãi cỏ trong rừng, đường cái cách đó cũng không xa.
Sở Lăng đột nhiên dừng lại, cậu thấy một đoàn xe đen đậu trên đường cái, dĩ nhiên phía trước xe còn có một đám vệ sĩ giơ súng sẵn sàng chiến đấu, liếc nhìn một cái tuyệt đối không dưới mười người, quay đầu nhìn ra phía sau, Ray cũng đã dẫn người đuổi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.