Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 42:




Alex thử tìm các đề tài khác nhau để nói chuyện phiếm với Sở Lăng, nhưng Sở Lăng hơn phân nửa dùng im lặng để chống đỡ, Alex hỏi khoảng mười câu cậu mới nhàn nhàn trả lời một câu, chỉ có vậy nhưng Alex lại vô cùng vui vẻ, ít ra Sở Lăng cũng không còn lạnh nhạt với anh như trước đây, anh nhạy cảm cảm nhận được nội tâm của Sở Lăng đã xuất hiện chút biến đổi, tuy rằng không xác định được sự thay đổi này có tốt hay không, nhưng anh vẫn tình nguyện vui vẻ chờ đợi, hi vọng điều này sẽ bắt đầu cho một giai đoạn tốt đẹp.
Alex chìm đắm trong tình yêu, mang vẻ mặt lấy lòng không ngừng nói chuyện phiếm với Sở Lăng, mà Sở Lăng vẫn trầm mặc như bình thường, thỉnh thoảng nói một câu cực kỳ ngắn gọn lạnh nhạt.
Ray nhìn tình cảnh này đã muốn dần dần thành thói quen, chỉ thấy rất thú vị, ông Gore quả thật nhịn không được vừa kinh sợ vừa bùn cười. Trước tới giờ mọi người biết rõ Alex rất lãnh khốc luôn nói chuyện nghiêm túc, cấp dưới có rất nhiều người theo Alex từ rất lâu cũng chưa từng nhìn thấy Alex tươi cười, Gore là người nhìn Alex từ nhỏ tới lớn, nhưng những lần đứa nhỏ này cười trong trí nhớ quả thực chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, ai cũng không thể tưởng tượng được trước mặt Sở Lăng lại có bộ dáng thân thiết vui vẻ như vậy, tuy không hiểu bọn họ nói cái gì, nhưng ánh mắt ôn nhu và tiếng cười nhẹ nhàng cũng đủ khiến cho người khác vô cùng kinh ngạc.
Kết thúc bữa tối, Ray và ông Gore vẫn ngồi lại trong phòng, ngồi bên cạnh ta một lời ngươi một lời nói chuyện phiếm với Sở Lăng, tuy rằng từ đầu đến cuối cậu chưa từng nói một câu nào, bọn họ đối với sự lạnh lùng của cậu cũng không thèm để ý.
Alex rốt cuộc không thể nhịn được nữa lạnh lùng nói:
“Gore, đã trễ rồi, ông cần phải về nhà. Có cần tôi phái người đưa về không?”
Gore cười nói:
“Không, Jason còn chưa khỏe hẳn, tôi tính ở đây chờ đến khi cậu ấy hoàn toàn bình phục.”
Ray cũng cười nói:
“Đúng vậy, Alex, anh cũng hi vọng có bác sĩ giỏi bất cứ lúc nào cũng có thể chăm sóc cho Jason đi?”
Alex nghĩ cũng thấy có lý, bèn nói:
“Vậy anh dắt Gore xuống phòng khách nghĩ ngơi đi, người cao tuổi ngủ muộn không tốt.”
Vừa nói vừa cảnh cáo mà liếc hai người một cái.
Lúc này hai người mới lưu luyến mà đứng lên, Gore tỏ vẻ còn chưa nói chuyện xong, hướng Sở Lăng cười một cái:
“Ngủ ngon, Jason, ngày mai chúng ta tán gẫu tiếp. Nha, đúng rồi, đừng quên uống thuốc.”
Vừa nói vừa cùng Ray đi ra ngoài.
Alex lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thầm cảm thấy bực bội hai cái tên không biết xem sắc mặt anh còn siêu cấp nhàm chán phá hủy hết khoảng thời gian anh và Sở Lăng bên nhau.
Sở Lăng vẫn như trước im lặng nhìn ra cửa sổ.
Alex cầm gói thuốc cùng cốc nước đem lại:
“Lăng, tới giờ uống thuốc rồi.”
Sở Lăng cũng không có phản ứng gì.
Alex khẽ thở dài, đặt gói thuốc và cốc nước lên mặt bàn trước mặt Sở Lăng:
“Lăng, uống thuốc đi, tôi đi tắm trước, chờ tôi tắm xong em vẫn chưa uống, tôi sẽ tự mình dùng miệng uy em, mà tôi chắc chắn rất thích làm vậy.”
Sở Lăng nghe thấy lời uy hiếp ôn nhu của Alex, lông mi dài run rẩy một chút, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Alex lạnh nhạt cười, xoay người vào phòng tắm.
Một lát sau, Alex tắm rửa xong khoát áo ngủ đi ra, đi đến bên cạnh bàn, nhìn thấy gói thuốc và cốc nước trống rỗng không khỏi lộ ra nụ cười thỏa mãn, bàn tay sờ lên trán Sở Lăng một chút, không còn nóng nữa:
“Lăng, thân thể em vẫn chưa khỏe hẳn, nên ngủ sớm một chút.”
Nói xong liền kéo hắn đi về phía giường.
Sở Lăng dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi nắm tay anh, có chút bối rối nhìn Alex, không tự chủ được lui về phía sau.
Alex một phen kéo cậu lại, nói:
“Lăng, ngủ sớm một chút mới tốt cho sức khỏe của em.”
Sở Lăng cắn môi, lại muốn gạt tay Alex ra.
Alex dùng thêm chút lực trên tay kéo cậu lại.
“A….”
Sở Lăng bật ra một tiếng hô nhỏ, đã bị Alex kéo sát vào ngực, nhất thời càng kinh hoảng, vội vàng đưa tay muốn né ra.
Alex liền nâng cằm Sở Lăng lên, chăm chú nhìn con ngươi đen long lanh như được bôi một lớp nước, có chút đau buồn nói:
“Lăng, tôi tuyệt đối không làm em bị thương, đừng sợ tôi như vậy, được không?”
Sở Lăng cố gắng trấn định nhìn lại anh, nhưng Alex vẫn cảm nhận được hai nắm tay đặt trước ngực mình đang run nhè nhẹ biểu hiện trong lòng cậu vô cùng sợ hãi, trong con ngươi bình tỉnh cố giữ vững của cậu vẫn toát ra tia sợ hãi quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.