Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 44:




Sở Lăng ngủ mê mệt từ từ tỉnh lại, chậm rãi mở to mắt, phát hiện chính mình đang gối lên tay trái rúc vào trước ngực Alex, tay phải anh đang ôm mình, đùi phải thì vắt ngang qua chân cậu, tay trái mình lại vòng qua thắt lưng anh.
Sở Lăng nhất thời ngẩn ngơ, chính mình không phải lấy tư thế ái muội như vậy ngủ trong lòng anh suốt đêm đi? Nếu bị người khác thấy, hoặc để Alex tỉnh lại phát hiện cảnh tượng này, này… này cũng thực sự quá mức…
Gương mặt Sở Lăng lập tức nóng ran, vội vàng rút bàn tay đang đặt bên hông Alex về, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái nhìn thấy Alex vẫn còn đang ngủ say, khuôn mặt đặc biệt tuấn mỹ chỉ cách chính mình một chút , mày kiếm thon dài đen đậm, hàng lông mi đen dầy che khuất con ngươi xanh bên dưới chiếc mũi cao thẳng là đôi môi mỏng luôn thích hôn trộm cậu.
Sở Lăng qua một hồi lâu mới giật mình phát hiện ra chính mình đang nhìn chằm chằm vào đường cong duyên dáng của đôi môi mỏng kia mà nhớ lại nụ hôn bá đạo nhưng không kém phần ôn nhu nồng nhiệt của Alex, tức khắc đỏ bừng mặt, vội vàng khép mắt lại, cắn chặt môi, nhẹ nhàng đỡ cánh tay phải của anh ra khỏi người mình, muốn ngồi dậy.
Sở Lăng thử vài lần nhưng không thể đứng lên, cậu khó hiểu cúi đầu, thì ra tay áo bên phải của mình đang nằm dưới thân Alex, cậu phải dùng chút lực muốn rút ra, nhưng tay áo rộng thùng thình lại bị kẹp chặt dười thân mình anh, cậu dùng sức thế nào cũng không thể rút ra.
Sở Lăng chật vật không có cách nào xử lý nhìn chằm chằm ống tay áo bị đè lại, cũng không phát hiện khóe môi Alex vừa nhếch lên để lộ một nụ cười tinh nghịch hài hước, chỉ ngơ ngác nghĩ: “Thật sự phải cắt đứt ống tay áo mới có thể đứng lên sao? Thì ra….thì ra đây chính là ý nghĩa của đoạn tụ. Đáng chết, mình cũng không phải tên Hoàng Đế nào đó của nhà Hán, mới không vì không nỡ đánh thức anh ta mà không tiếc đoạn tụ. Nhưng mà…. mình sao lại vì một người nam nhân mà nghĩ tới vấn đề đoạn tụ này, đây quả thực vô cùng châm chọc…”
Sở Lăng đang ngẩn người, trong lúc vô tình con ngươi đen chợt lướt lên, đối diện với một đôi ngươi xanh thẳm như đại dương, lúc này mới phát hiện ra Alex đang mỉm cười nhìn mình, không biết đã nhìn như thế bao lâu rồi.
Sở Lăng không tự chủ được gương mặt bỗng chốc đỏ bừng, cuống quít dời ánh mắt, cắn răng dùng sức rút ống tay áo bị đè lại, lúc này mới nghĩ lại có lẽ Alex đã dậy từ sớm, cố ý đè lên tay áo để khiến mình xấu hổ, quả thực là một tên nhàm chán.
Alex giữ chặt Sở Lăng đang muốn đứng dậy, mỉm cười nói:
“Sớm, Lăng.”
Sở Lăng tránh ánh mắt của Alex, đẩy ra muốn nhanh chóng ngồi dậy.
Alex nghiêng người đặt Sở Lăng dưới thân, khẽ cười nói:
“Lăng, hôn một cái chào buổi sáng được không?”
Không đợi Sở Lăng lên tiếng đã cúi đầu hôn lên môi cậu, đồng thời nhẹ nhàng tóm lấy hai tay đang muốn vùng vẫy.
Sở Lăng chỉ cảm thấy đầu lưỡi ấm áp của Alex cường ngạnh xông vào trong miệng mình, kinh hoảng muốn quay đầu né tránh, đôi môi anh lại thêm dùng sức mút vào, tim của cậu bắt đầu không thể khống chế đập dồn dập, đầu óc choáng váng, tay chân như muốn nhũn ra, căn bản là không còn sức lực vùng vẫy, hoặc là…không muốn vùng vẫy?
Alex triền miên hôn sâu Sở Lăng, tham lam mút vào đôi môi ngọt ngào, mãi đến khi Sở Lăng bị anh hôn đến hít thở không thông mới lưu luyến buông ra, môi vẫn dán bên môi cậu mỉm cười nói nhỏ:
“Lăng, em đỏ mặt nhìn thật đáng yêu.”
Sở Lăng cảm giác được dục vọng Alex đặt trên bụng mình ngày càng cứng rắn nóng rực hơn, cậu không khỏi cứng đờ người, theo bản năng lập tức muốn giãy dụa thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này.
Alex lập tức rên rỉ một tiếng, dùng sức đè lại Sở Lăng đang cố gắng giãy dụa, cắn răng cười khổ nói:
“Lăng, không ai nói cho em biết không được vùng vẫy lộn xộn dưới thân nam nhân sao?”
Sở Lăng vừa thẹn vừa giận, không cần nghĩ ngợi liền bật ra lời chống đối:
“Đương nhiên không có, có ai lại biến thái như anh chứ.”
Alex chẳng những không sinh khí, ngược lại còn khẽ cười:
“Lăng, em rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với tôi, cho dù là mắng chửi hay cãi nhau, cũng dễ chịu hơn nhiều so với em luôn lạnh băng không hề để ý tới tôi.”
“Anh…”
Sở Lăng không biết nên nói gì mới tốt, giận dỗi quay đầu sang hướng khác.
Alex nhìn biểu tình cậu vừa tức giận vừa xấu hổ, liên tục nuốt nước miếng, cúi đầu hôn lên cần cổ trắng nõn, cười khổ khẽ thở dài:
“Tôi nghĩ nên nhanh chóng đi tắm nước lạnh mới tốt được một chút.”
Lại cúi đầu dán lên lỗ tai Sở Lăng thấp giọng nói:
“Lăng, em thật biết cách làm tôi phát cuồng.”
Buông cậu ra nhanh chóng ngồi dậy bước vào phòng tắm.
Sở Lăng cắn chặt môi, căn bản không dám quay đầu lại nhìn Alex, đối với sự mềm lòng của chính mình cảm thấy vô cùng do dự, sợ hãi, cậu có thể hiểu rõ được trái tim mình rốt cuộc không thể lạnh lùng vô tình như lúc ban đầu, Alex không chỉ bắt lấy người, hơn nữa đang từng chút từng chút xâm chiếm trái tim vốn đang đóng băng của cậu.
Nhưng đáng buồn lại càng đáng sợ hơn, cậu rõ ràng hiểu tất cả mọi thứ, lại cố tình không ngăn cản hay phản kháng, chỉ trơ mắt nhìn nó phát sinh đến không thể cứu vãn, thấy Alex dùng ôn nhu làm vũ khí không lúc nào buông lỏng mà đuổi bắt cậu, dùng tình yêu cháy bỏng dệt thành tấm lưới tình gắt gao buộc chặt, sau đó mang theo nụ cười thắng lợi từng bước một đi vào trái tim mình, mà chính mình như con mồi sớm đã không còn lối thoát, chỉ có phí công vùng vẫy, kết quả tuyệt vọng chờ đợi sự xâm lược đã đoán từ trước…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.