Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 7:




Alex dường như không muốn tiếp tục nói nữa: “Bọn em đi ra ngoài trước.”
Hai cô gái ngoan ngoãn nghe lời y đi ra cửa, một cô nàng quay đầu lại mỉm cười: “Alex, đêm nay anh có đến tìm em không?”
Alex không muốn hứa hẹn nhíu mày, cũng không lên tiếng trả lời, hai cô nàng cũng quen với tính tình lạnh lùng của anh, mỉm cười duyên dáng rời đi.
Alex nói: “Ray, các anh cũng đi ra ngoài.”
Ray đáp ứng, sau đó cũng với bốn tên vệ sĩ rời khỏi phòng, anh đi sau cùng, vừa định xoay người đóng cửa thì Alex đột ngột nói: “Ray.”
Ray đứng ở cửa ra vào, ngẩng đầu lên.
Alex tiếp tục: “Không có lệnh của tôi, bất luận là ai cũng không được phép đến gần tầng lầu này.”
“Vâng.”Ray trả lời sau đó nhanh chóng khép cửa phòng lại.
Alex ngồi xuống chiếc ghế đặt ở trước giường, rốt cục cũng có thể yên tỉnh nhìn ngắm con người khiến anh đặc biệt nhớ mong này. Từ khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh hắn trên màn hình, anh không tài nào quên được đôi mắt xinh đẹp câu hồn kia, sở dĩ anh không tiếc bất cứ cái giá nào để bắt được người này có lẽ vì muốn tìm hiểu xem đôi mắt khiến kẻ khác mê đắm kia mê hoặc nhân tâm như thế nào.
Đến bước đường này, Sở Lăng đã sớm không để ý đến sống chết, lạnh lùng quay đầu đi không thèm nhìn Alex.
Một trận im lặng kéo dài trong phòng, con ngươi xanh biếc của Alex chăm chú nhìn Sở Lăng thật lâu.
Alex thấy Sở Lăng rốt cuộc cũng quay đầu lại, nhẹ nhàng mỉm cười, ôn hòa nói: “Cặp mắt đen của em cực kỳ mê người.”
Sở Lăng hốt hoảng một chút, không hiểu những lời của Alex có ý tứ gì, người này không phải đang suy nghĩ làm sao để moi tim mình ra sao? Hay đã thay đổi chủ ý muốn móc hai mắt mình ra trước?
Ánh mắt của Alex dời xuống môi Sở Lăng, đôi môi màu phấn hồng quyến rũ nỗi bật trên làn da trắng khó có thể diễn tả được nó kích thích anh đến cỡ nào, cho dù có là một họa sĩ tài giỏi tới đâu đi nữa cũng không thể pha được màu sắc này, tựa như…quả dâu tây đông lạnh? Không, không đúng, giống như…cây anh đào? Đúng vậy, chính là cây anh đào, mặc dù anh chỉ qua Nhật Bản một lần, nhìn thấy chỉ một lần duy nhất nhưng lại có ấn tượng rất sâu sắc, chính xác chỉ có loài anh đào xinh đẹp mới có thể đem so sánh với đôi môi phấn hồng cực kỳ mê người của em.Ân…chờ một chút, anh nhất định phải thưởng thức một phen.
Alex nghĩ như vậy, tiếu ý trên khóe môi hiện ra ngày càng đậm,âm thanh trầm thấp của anh lại vang lên: “Môi của em cũng rất mê người.”
A? Sở Lăng ngày càng khó hiểu, con ngươi đen tuyền cũng hiện rõ vẻ mờ mịt, người đàn ông này rốt cuộc đang nói cái gì? Rõ ràng là tiếng Pháp, tại sao cậu nghe không hiểu? Tiếng Pháp cùng tiếng Anh của cậu rất tốt a?
Bàn tay Alex nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen rối loạn nhưng lại toát ra một vẻ cực kỳ hấp dẫn, nhìn Sở Lăng vì mê muội mà khẽ mở đôi môi, không nhịn được cúi người xuống hôn lên đôi môi anh đào xinh đẹp.
Sở Lăng không hề phòng bị, còn chưa có phản ứng gì, đầu lưỡi của Alex đã tiến vào, cạy mở hàm răng đang khép hờ, thuận lợi xông vào khoang miệng ấm áp, cuốn lấy đầu lưỡi cậu, dùng sức mút vào.
Đầu óc Sở Lăng lờ mờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mãi đến khi đầu lưỡi bị Alex mạnh mẽ hút vào đến phát đau, cậu mới tỉnh táo lại, lập tức dùng sức cắn thật mạnh.
Alex rời khỏi đôi môi Sở Lăng, ngẩng đầu lên, đầu lưỡi cùng môi dưới đều bị Sở Lăng cắn nát, chảy ra tơ máu, nhưng anh chỉ mỉm cười liếm đầu lưỡi hai cái, nhẹ nhàng nói: “Mùi vị quả nhiên rất hợp với sở thích của tôi.”
Con ngươi đen của Sở Lăng đột nhiên dâng lên vẻ hoảng sợ cùng tức giận, buột miệng nói ra: “Anh…anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Alex nhìn hắn bật cười: “Em rốt cuộc cũng lên tiếng, âm thanh thật giống tưởng tượng của tôi, rất êm tai.”
“Anh…” Sở Lăng không biết phải nói cái gì mới đúng, lẽ nào…lẽ nào Alex là người đồng tính? Không, tuyệt đối không có khả năng này, tư liệu đã ghi rất rõ ràng, Alex thích những cô nàng tóc vàng xinh đẹp, hầu như khắp nơi trên thế giới đều có tình nhân của người này, bất kể đi đâu đi nơi nào làm ăn cũng có vài người tình nhân, hai cô gái tóc vàng lúc nãy không phải là người tình của Alex sao? Như vậy… chắn chắn là đang trả thù, trêu chọc cậu?
Sở Lăng cố gắng quên đi hơi thở của Alex còn lưu lại trên môi mình, lạnh lùng nói: “Anh muốn giết tôi thì mau ra tay, không cần kéo dài thời gian.”
Alex khẽ nhíu mày, cười cười: “Chưa thấy ai muốn chết như em. Bất quá, tôi có nói muốn giết em sao.”
Chân mày Sở Lăng nhăn lại: “Anh không phải muốn moi tim tôi ra sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.