Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 74:




Thị trưởng Kent và cục trưởng Aino ngồi chết lặng trên ghế, nữa ngày cũng không thể động đậy, nhân viên làm việc trong phòng cũng há hốc mồm nói không ra lời.
Hơn nữa ngày, trợ lý đang vùi đầu vào máy vi tính mới mở miệng nói: “Thị trưởng, tra được Jason Claire một tuần trước dùng dùng thân phận Mỹ quốc nhập cảnh để đi du lịch, thân phận thật sự của cậu ta là… tôi tìm được rồi… là… thiếu úy đội hải quân lục chiến Mỹ? Trời ạ, thị trưởng, cậu ta là một sĩ quan quân đội Mỹ.”
Thị trưởng Kent lẩm bẩm nói: “Cái này có thể gây ra rắc rối lớn cho chúng ta.”
Cục trưởng Aino nhíu mày nói: “Nếu không xử lý đúng cách, có thể dẫn tới một chuộc tranh cãi quốc tế. Nhưng mà…một sĩ quan quân đội Mỹ dùng thân phận bình thường đến Paris làm gì? Thật sự chỉ là khách du lịch sao?”
Thị trưởng Kent nói: “Theo chuyện cậu ta có liên quan tới Alex, làm sao có thể là nghĩ phép được? 80% là tới tiến hành nhiệm vụ bí mật. Theo thông lệ chính phủ Mỹ sẽ không công khai thừa nhận chuyện này, trừ phi Alex quả thật phá hủy đại sứ quán Mỹ. Chúng ta bây giờ không phải nên lo lắng về nước Mỹ mà là Alex.”
Trợ lý nghi hoặc nói: “Ông Alex kia thật sự sẽ làm theo lời uy hiếp phá hủy toàn bộ Paris sao?”
Thị trưởng Kent lo lắng: “Theo tính cách của Alex, nếu không tìm thấy người tên Jason kia, chỉ sợ cậu ta quả thực sẽ làm như vậy.”
Cục trưởng Aino nói: “Nhưng mà cũng như lời ông nói, tìm một người trong một thành phố mấy trăm vạn dân cư thì khác nào mò kim đáy bể, huống chi lại chỉ có một giờ, nếu lúc đó còn chưa tìm được thì chúng ta nên làm cái gì đây?”
Thị trưởng Kent trầm mặc một chốc, chậm rãi ngẩng đầu lên nói: “Chúng ta chỉ có thể xây dựng lại Paris trên đống đổ nát, hơn nữa chuẩn bị đón nhận chiến tranh thế giới lần ba. Đương nhiên, điều kiện trước tiên…. nếu đến lúc đó chúng ta có đủ may mắn để sống sót.”
Tất cả các nhân viên trong phòng đều quay đầu nhìn nhau, trợ lý cẩn thận hỏi lại: “Thị trưởng, có cần thông báo lên tổng thống hay quốc hội, chuẩn bị sơ tán…hoặc khai chiến?”
Thị trưởng Kent mệt mỏi nhu nhu huyệt thái dương: “Với thực lực của tổ chức Hắc Diễm, cho dù tiến hành tấn công quân sự chỉ sợ chúng ta cũng không có phần thắng, nói tới vũ khí tối tân hiện đại sao có thể so lại họ, thậm chí có khả năng bọn họ thực sự có vũ khí hạt nhân.”
Cục trưởng Aino kiềm không được lẩm bẩm nói: “Người Jason Claire này cuối cùng là người như thế nào?”

Alex nôn nóng nói: “Ray, trên xe của chúng ta không phải đều gắn thiết bị GPS sao? Sao lâu như vậy vẫn không tìm thấy Lăng?”
Ray nhìn máy tính đang đặt trên đùi mình, nhíu mày nói: “Alex, chúng ta đã bắt được tín hiệu từ xe của Jason, trên đường cao tốc hướng về nội thành ở phía trước, nhưng có chút kỳ quái…người của chúng ta không tìm thấy. Tôi đã phái người cẩn thận điều tra con đường đó, nhưng đến bây giờ vẫn chưa phát hiện được.”
Alex điều khiển máy bay hướng tới cao tốc Ray vừa nói: “Trên xe Lăng cũng có micro, ngươi thử liên lạc xem?”
Ray nói: “Tôi đã thử qua, không có tín hiệu hồi âm.”
Alex cắn răng thấp giọng nguyền rủa: “Chết tiệt.”
Ray cười khổ nói: “Alex, anh không phải đang nói tôi đi.”
“Đừng nhiều lời, tiếp tục tìm kiếm cho tôi.”
Phi cơ chiến đấu lướt nhanh dọc theo đường cao tốc, nhìn xuống phía dưới khắp nơi đều là xe BMW đen, Alex không khỏi nhíu mày, nhìu xe BMW giống nhau tụ tập một chỗ, anh căn bản không thể phát hiện tung tích của Sở Lăng, lập tức nói: “Lôi, lập tức kêu người trên quốc lộ này rời khỏi, để cảnh sát tiến hành điều tra.”
“Vâng.” Ray trả lời, sau đó nhanh chóng dùng bộ đàm thông báo cho thuộc hạ khẩn trương rút về, đồng thời liên lạc với cục trưởng Aino, yêu cầu tăng cường lực lượng cảnh sát kiểm tra từng chiếc xe trên quốc lộ này.
Alex mở hệ thống GPS trên máy bay, đưa chỉ thị vào quả nhiên trên màn hình xuất hiện tín hiệu xe Sở Lăng, anh nhanh chóng giảm tốc độ bay thấp xuống quốc lộ, nhưng lại không tìm chiếc chiếc xe có tín hiệu trên màn hình, anh quay đầu phi cơ lại cần thận tìm lại một lần, có rất nhiều loại xe đang tiến vào nội thành, nhưng lại không thấy bóng dáng xe Sở Lăng.
Alex vừa tìm kiếm vừa hỏi: “Ray, bên cảnh sát có phát hiện gì không?”
Ray nói: “Vẫn chưa có.”
Alex cũng nhìn thấy xe của Ray đang chạy như bay trên quốc lộ, anh nhìn nhìn biểu tượng tín hiệu trên màn hình, đột nhiên nói: “Ray, truyền tín hiệu GPS xe anh cho tôi.”
Ray theo lời Alex bắt đầu truyền tải tín hiệu xe của mình.
Alex nhanh chóng nhận được tín hiệu của Ray, nói: “Ray, theo tín hiệu, khoảng cách của anh và Lăng không còn xa lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.