Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 89:




Hai người bắt đầu dùng cơm, Alex nói:
“Nếu hành trình thuận lợi, tới nữa đêm sẽ tới Mỹ, chỉ một lát nữa thôi em có thể về nhà.”
Sở Lăng cầm nĩa dừng một chút—— nhà? Cậu không xem căn phòng lạnh lẽo ở New York là nhà, lúc trước hơn phân nữa thời gian cậu đều cùng chiến hữu liên tục chiến đấu ở các khu vực ở các quốc gia khác, sau khi về nước lại tiếp tục ở trong trại huấn luyện trong căn cứ, căn phòng kia cũng không thường về lắm, lâu lắm rồi dường như cậu cũng quên đi cái khái niệm gọi là nhà.
Sở Lăng chậm rãi ngẩng đầu lên, Alex đang nhìn cậu, thương tiếc và đau lòng tràn ngập đôi lam mâu, giống như đã sớm nhìn ra sự cô đơn tịch mịch trong lòng, trong cuộc sống cậu.
Sở Lăng đột nhiên hoàn toàn hiểu được trong ánh mắt ôn nhu và thâm tình của Alex, trong phút chốc sâu sắc cảm nhận được thì ra chỉ có anh hiểu được tâm tư mình, chưa có ai hiểu mình như anh.
Sở Lăng buông dao nĩa xuống, trầm mặc một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng mở miệng hỏi:
“Vì sao lại quyết định thả tôi đi?”
Alex im lặng thở dài một hơi, nghiêm túc nhìn hắn:
“Bởi vì tôi yêu em, cho nên tôi nguyện ý cho em có tất cả những gì em muốn, bao gồm cả thứ tự do em khao khát nhất.”
Sở Lăng chậm rãi khép mắt lại, không dám tiếp xúc với ánh mắt của anh nữa.
Cậu hận anh như vậy, cũng yêu anh như vậy, đến cuối cùng, khi cậu không thể tiếp tục hận anh mà quay sang tự oán ghét chính mình, cậu mới dần dần hiểu ra, có lẽ…. cậu từ đầu căn bản chưa bao giờ hận anh. Mà bây giờ, sự việc đã tới nước này cũng không cần nói thêm gì nữa.
Sở Lăng khẽ thở dài…. quên đi, tình yêu và hận thù cứ như vậy mà biến mất đi——rời khỏi anh, sau đó dùng cả đời này để nhớ tới anh.
Alex nói:
“Lăng…”
Đột nhiên một âm thanh lớn vang lên, ánh sáng đỏ rực lóe lên ngoài cửa sổ, thân máy bay chấn động mạnh, ly chén trên bàn đều rớt xuống sàn vỡ nát.
Mọi người trong khoang máy bay còn chưa kịp phản ứng bất ngờ bị một lực thất mạnh hất ngã khỏi chỗ ngồi, Alex và Sở Lăng đồng thời cũng ngả theo chiều máy bay nghiêng, đập vào vách máy bay.
Alex lớn tiếng kêu lên:
“Ray, có chuyện gì?”
Ray ngồi trên khoang điều khiển cũng lớn giọng hét lên: “Chúng ta bị công kích!”
Alex nắm lấy tay Sở Lăng, kéo đi nhanh tới khoang điều khiển, hỏi: “Ray, là ai làm? Không quân bản địa sao?”
Ray cố gắng điều khiển phi cơ đã bắt đầu hỏng hóc vừa kêu lên: “Là một phi cơ không rõ thân phận, nhưng tuyệt đối không phải không quân, bọn họ không bao giờ tập kích mà không cảnh cáo trước, huống chi chúng ta đã xin phép cục quản lý hàng không quốc tế rồi.”
Alex nói:
“Tình huống máy bay hiện tại thế nào?”
Ray nói:
“Động cơ cánh trái không hoạt động, hệ thống tự động điểu khiển bị tổn hại, hơn nữa bình xăng hình như cũng có vấn đề. A, chiếc phi cơ kia đang đuổi theo chúng ta.”
Alex nhanh chóng ngồi xuống ghế phụ lái bắt đầu kiểm tra:
“Vị trí hiện tại của chúng ta?”
Ray trả lời:
“Khoảng cách tới quần đảo gần nhất ước chừng 100km.”
Alex hỏi:
“Có vũ khí phản kích không?”
Ray vừa vội vừa giận:
“Không có. Đây là máy bay riêng, không phải máy bay chiến đấu. Con mẹ nó, sớm biết như thế tôi đã dùng máy bay chiến đấu.”
Alex nói:
“Chi nhánh gần nhất của chúng ta cách đây bao xa? Mau chóng thông báo phái viện trợ tới.”
Raynói: “Chúng ta đang trên bầu trời phía bắc Đại Tây Dương, gần nhất là quần đảo Azores, nhưng chúng ta không có cứ điểm ở nơi này. Chi nhánh Hắc Diễm gần đây nhất là ở bờ biển phía đông nước Mỹ thuộc thành phố New York và Boston, nhưng cách đây hơn 2000km.”
Ray vừa nói vừa cố liên lạc lại một lần nữa, đột nhiên kêu lên:
“Không xong, hệ thống truyền tin hỏng rồi.”
Alex không khỏi thấp giọng nguyền rủa:
“Đáng chết!”
Nhanh chóng đứng dậy nói:
“Ray, cố gắng điều khiển máy bay, cấp tốc chuyển hướng tới quần đảo gần nhất.”
Alex xoay người trở lại khoang ngồi, nôn nóng tìm kiếm laptop tùy thân, vừa rồi trải qua cơn chấn động không biết đã rơi xuống đâu.
Sở Lăng bổng nhiên kéo chiếc laptop có chút vỡ dưới một ghế ngồi ra, nói: “Alex, anh tìm cái này sao?”
Alex vội vàng cầm lấy:
“Cám ơn Lăng.”
Thân máy bay đột ngột chấn động, hai người đều mất thăng bằng ngã sang bên cạnh, máy tính trong tay Alex cũng bị văng ra.
Tiếng hét kinh hãi còn chưa kịp phát ra, Sở Lăng đã thả người đạp chân phải vào ghế ngồi lấy trớn nhảy lên, chụp lấy chiếc máy tính sắp văng vào vách khoang ngồi rồi đáp xuống.
Trong khoang máy bay chật hẹp, công phu nhẹ nhàng khéo léo của Sở Lăng càng thêm hữu dụng, ít ra người mạnh mẽ như Alex rất khó làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.