Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 91:




Sở Lăng nhìn thấy mình và Alex đã lao xuống vượt qua cả Arthur và những người khác nhảy xuống trước, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, Arthur mặc dù thấy được tình cảnh bên này nhưng cũng không thể tiến tới cứu được.
Sở Lăng càng lo lắng hơn kêu lớn:
“Alex, nếu anh không tay, cả hai chúng ta đều chết!”
Alex từ phía trên nhìn hắn, bên môi hiện lên một nụ cười ôn nhu:
“Vậy cùng chết đi.”
Sở Lăng nhìn thấy Alex thong thả mỉm cười như vậy, nhất thời á khẩu không trả lời được, đôi lam mâu quen thuộc lóe sáng hút hồn, rành mạch nói với cậu—— anh cam tâm tình nguyện muốn cùng cậu đồng sinh cộng tử.
Trái tim Sở Lăng lại bắt đầu cảm nhận được thứ tình cảm đau khổ mệt mỏi, nhưng cậu không còn thời gian dư thừa để lo nghĩ nhiều nữa, ngọ nguậy vươn cánh tay cầm lưỡi kiếm đặt lên cánh tay đang bị Alex nắm chặt.
Alex kinh hoảng hét lên:
“Không! Lăng, đừng.”
Sở Lăng nhìn đôi lam mâu đang vô cùng kích động, nhẹ nhàng lắc đầu, ảm đạm nói:
“Alex, tôi sẽ không để anh chết, sinh mạng của anh quan trọng hơn.”
Alex hét lớn:
“Lăng, nếu em dám chết trước mặt tôi, tôi thành quỷ cũng không buông tha em! Cho dù phải đuổi theo tới địa ngục, tôi cũng nhất định tìm được em!”
Sở Lăng cầm chặt lưỡi kiếm đang định cắt đứt tay mình, nghe thấy lời uy hiếp của Alex không khỏi do dự, Alex luôn nói là làm, cậu không thể bỏ mặc lời nói của anh, nhưng mà…..tình cảnh này, nếu trễ hơn nữa, hai người thực sự sẽ cùng đi tới chỗ chết.
Bên tai bỗng nhiên nghe thấy tiếng Ray hét to:
“Jason, ném dao, bắt lấy tay tôi.”
Sở Lăng và Alex động loạt ngẩng đầu, thì ra Ray mạo hiểm xếp dù lại, gia tăng tốc độ rớt xuống bên cạnh hai người mới mở dù ra một lần nữa, vừa lảo đảo cố tiến tới gần, vừa đưa tay về phía Sở Lăng.
Alex kêu lên:
“Lăng, mau đưa tay cho Ray.”
Sở Lăng cắn chặt răng, cuối cùng buông thả lưỡi kiếm, vươn tay về phía Ray.
Người trên không trung rất khó điều khiển được động tác của mình, Alex và Sở Lăng đang ở dưới thấp, Ray lại ở phía trên cao hơn, Ray cố gắng di chuyển tiến gần tới hai người, liên tục hụt mấy lần mới có thể bắt được cổ tay của Sở Lăng, sức nặng trên người Alex cũng giảm bớt một nữa, tốc độ cũng lập tức giảm lại.
Mọi người lần lượt đáp xuống mặt núi đá lỏm chỏm, nơi này là phía đông của quần đảo Azores, địa thế hiểm trở, rừng núi rậm rạp, không có người lui tới.
Mọi người đều tự vứt dù qua một bên hợp lại một chỗ, đột nhiên nghe thấy tiếng phi cơ gầm rú, chiếc phi cơ đánh lén tạm thời tránh đi khi máy bay nổ mạnh, bay đi một vòng đã quay lại, phát hiện những cánh dù trắng trên mặt đất, lập tức lao xuống, một loạt đạn bắn lên vách đá.
Ray kêu lên:
“Mau chạy vào rừng cây.”
Alex nhanh chóng kéo Sở Lăng cùng đoàn người chạy vào rừng cây gần đó, máy bay đang vẫn đang truy kích phía sau, tiếng đạn “sưu sưu sưu” không ngừng bắn phá phía sau, bụi đá bay loạn xạ.
Khó khăn lắm mới lọt vào rừng cây, “oanh” một tiếng, một quả bom nổ cách bọn họ không xa, lực ảnh hưởng cực lớn làm đám người ngã nhào, một ít cây cối cũng bị bốc lửa.
Alex phủi đám bụi đá trên đầu, đứng lên kéo Sở Lăng dậy vội vàng hỏi:
“Lăng, em có bị thương không?”
Sở Lăng thở hổn hển nói:
“Không có.”
Ray và đám người Arthur cũng lom khom bò dậy, Ray nói:
“Tiếp tục chạy, nhanh lên.”
Alex kéo Sở Lăng tiếp tục cùng mọi người trốn sâu vào trong rừng cây, mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng máy bay gầm rú mới dừng lại, tất cả đều mệt mỏi thở hồng hộc.
Nghĩ ngơi một lát, Arthur và đám vệ sĩ bắt đầu đi xung quanh xem xét địa hình, Alex kéo nhẹ Sở Lăng và Ray cùng ngồi xuống một gốc đại thụ nghỉ ngơi, lúc này mới có thể miễn cưỡng thở ra.
Ray oán hận nói:
“Alex, tôi đã nói anh nên đem theo nhìu người mà anh lại không chịu, bây giờ thì tốt rồi, tổng cộng tám người, trừ bỏ súng lục thì không còn vũ khí nào khác, sao đối phó với kẻ thù đây?
Alex không trả lời, ngồi bên cạnh Sở Lăng, giúp cậu xoa bóp cổ tay bị trật khớp.
Sở Lăng không được tự nhiên rút tay về, nhịn không được lên tiếng hỏi:
“Alex, sao anh chỉ dẫn theo vài người như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.