Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 92:




Thân là thủ lĩnh của tổ chức hắc đạo Hắc Diễm mạnh nhất trên thế giới, lãnh đạo hàng vạn thuộc hạ tinh anh, bình thường rời khỏi cửa luôn dẫn theo một đám đông vệ sĩ xếp hàng kéo dài cả 100m, cho dù lái máy bay riêng ra ngoài, phía sau cũng an bài phi cơ hộ tống đàng hoàng, dù sao người trên thế giới muốn giết Alex nhiều đếm không xuể, sao anh lại liều lĩnh như vậy? Chẳng những không sắp xếp phi cơ hộ tống, chỉ dắt theo vài vệ sĩ, hành động này cũng quá mức tùy tiện, với kẻ địch lúc nào cũng theo sát hành tung của anh, bây giờ đúng là thời cơ có một không hai để ám sát.
Alex đưa mắt nhìn Sở Lăng, hơi thở dài một chút, không trả lời.
Ray ngồi bên cạnh thở dài:
“Jason, cậu còn không hiểu sao? Anh ta biết đây là khoảng thời gian cuối cùng được ở bên cạnh cậu, vì thế mới không muốn dắt nhiều người theo. Thiết, quả thực là đem tính mạng mình ra đùa giỡn.”
Sở Lăng trong lòng thất kinh, không khỏi ngẩng đầu nhìn Alex, chính mình lại đón nhận ánh mắt đau buồn chua xót của anh, trái tim hắn đột ngột vùng dậy, lại nhớ tới khoảnh khắc nguy cấp trong không trung vừa nãy, Alex thà chết cũng không chịu buông tay cậu ra, hơn nữa không hề lo sợ nói với cậu:
‘Vậy thì cùng chết đi.’
Sở Lăng bỗng nhiên quay đầu né tránh ánh mắt chăm chú của Alex, đáy lòng không ngừng cuồng loạn gào thét:
‘Alex….tôi nên làm gì với anh đây? Tôi nên làm sao với anh bây giờ?’
Sở Lăng chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình, Ray và Alex cùng nhau bàn bạc xem làm sao đối phó với cục diện bất lợi trước mắt.
Sắc trời dần tối đen, nếu địch nhân vẫn tiếp tục tấn công từ trên không mà không đổ bộ, muốn tìm được bọn họ không phải chuyện dễ dàng, mà xem ra hình như bọn họ chỉ phái phi cơ công kích, nên không đem theo nhiều lính chiến đấu trên mặt đất, huống hồ địch nhân có lẽ cũng không ngờ tới bọn họ khẩn cấp đáp xuống quần đảo Azores, vì thế tạm thời không còn nguy hiểm.
Ray nói:
“Xem ra chúng ta chỉ có thể chờ đợi. Người ở phân nhánh Boston mặc dù đã nhận được lệnh nhưng ít ra cũng tới sáng mai mới có thể tới được nơi này.”
Alex nói:
“Quần đảo này có cách xa trung tâm thành phố không?”
Ray nói:
“Trên không quan sát thấy cũng không xa lắm, ước chừng khoảng mấy chục km. Alex, hiện tại tình huống còn chưa rõ ràng, chúng ta không thể xuất hiện được, tốt nhất cứ chờ ở đây, chỉ cần sống sót qua đêm nay sẽ không còn chuyện gì.”
Alex do dự nhìn cổ tay sưng đỏ của Sở Lăng: “Nhưng Lăng bị thương….”
Sở Lăng lạnh nhạt nói:
“Tôi không sao, không cần lo lắng.”
Alex đau xót nhìn hắn, không nói thêm gì nữa.
Sắc trời ngày càng tối đen, rốt cuộc cũng thành một mảnh tối đen, Arthur dắt theo một vài tên vệ sĩ canh gác ở bốn phía.
Sở Lăng ngồi bên cạnh Alex, dần dần cảm thấy mệt mỏi không thể chịu nỗi, thân thể cậu vừa mới bình phục, khó tránh được có chút yếu ớt, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Một cánh tay kéo cậu vào bờ vai ấm áp của anh, ngay sau đó cậu đã tựa vào lồng ngực rắn chắc.
Sở Lăng không khỏi cứng đờ, vừa do dự muốn giãy lại không, hơi thở quen thuộc của Alex đã lướt qua lỗ tai cậu, âm thanh trầm thấp vang lên:
“Lăng, tôi biết em rất mệt, lúc này đừng bướng bỉnh nữa được không? Coi như tôi xin em, để tôi ôm em nghĩ ngơi một lúc đi.”
Sở Lăng khẽ cắn cắn môi trong bóng đêm, rốt cuộc không tiếp tục khước từ nữa, ngoan ngoãn dựa vào lòng Alex, nhờ bóng đêm che phủ để cậu phóng túng một chút đi, ngày mai sau khi thoát hiểm, ấm áp mê người này sẽ không thuộc về cậu nữa.
Sở Lăng nghĩ như vậy, bất giác càng rúc sâu vào lòng Alex, cọ cọ tìm được một vị trí thoải mái nhắm hai mắt lại, trong khi mơ mơ màng màng hình như nghe thấy tiếng cười trầm thấp sủng nịch của Alex, càng ôm chặt cậu hơn nữa.
Sở Lăng bắt đầu bình ổn, chỉ cần nằm trong ngực Alex lúc nào cậu cũng có cảm giác đặc biệt thoải mái và yên tâm, ách….nếu không tính tới thời điểm xâm phạm cậu….ai, quên đi, dù sao mọi việc cũng qua rồi, nếu cậu đã không thể hận anh, bọn họ cũng sắp rời xa thì cũng không nên nhớ tới việc này nữa.
Sở Lăng mơ màng nghĩ, dựa vào lồng ngực ấm áp của Alex dần dần chìm vào mộng đẹp.
Ray dựa vào một gốc đại thụ, vươn vai, mở mắt, rừng cây đã muốn sáng bừng, rốt cuộc cũng sáng.
Ray đảo mắt về phía gốc đại thụ Alex đang tựa vào, trong lòng Alex là Sở Lăng vẫn còn đang ngủ say, trên người Sở Lăng còn có áo khoát tây trang của Alex, nhìn ánh mắt Alex vô cùng tỉnh táo hẳn là đã tỉnh từ sớm.
Ray chợt nghĩ, dậy sớm? Nói anh ta căn bản cả đêm không chợp mắt có vẻ có khả năng hơn.
Ray mở miệng nói:
“Alex….”
“Suỵt…”
Alex cũng không ngẩng đầu lên ý bảo Ray đừng lên tiếng, dễ dàng nhận ra không muốn đánh thức Sở Lăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.