Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 96:




“Jason, kỳ thật cậu không cần thiết phải từ chức, chờ tôi một thời gian, tôi sẽ giúp cậu giải thích rõ ràng với cấp trên.”
“Tướng quân, cám ơn, bất quá không cần như vậy, tôi đã quyết định rời khỏi quân đội.”
“Jason, nếu cậu cần thời gian nghĩ ngơi, tôi có thể cho cậu nghĩ phép dài hạn, nhưng cậu đâu cần nhất thiết phải từ chức?”
“Tướng quân, cám ơn ý tốt của ông, nhưng quả thực không cần thiết, tôi nghĩ… mình thực sự muốn thoát khỏi cuộc sống này, tôi cảm thấy mình không thích hợp với công việc này, tôi thật sự cảm giác mệt mỏi quá.”
“Này… Jason, cậu có tính toán gì cho sau này chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa có, nhưng tôi định trở về Đài Loan một chuyến.”
“Ai, được rồi, cậu nhóc, hy vọng sau này chúng ta còn cơ hội gặp lại nhau.”
“Gặp lại sau, tướng quân.”
“Gặp lại sau, Jason.”
Sở Lăng, Andy và đám Kay cùng nhau vào bar uống rượu.
Dưới áp lực từ cấp trên và sự kiên trì của Sở Lăng, tướng quân rốt cuộc cũng phải chấp nhận đơn từ chức của cậu, hôm nay Sở Lăng đã chính thức rời khỏi đội hải quân lục chiến, đám người Andy cảm thấy rất bất bình, nhưng không có biện pháp nào, lúc này cùng nhau ngồi uống rượu nhưng cũng rầu rĩ không vui.
Trong lòng Sở Lăng vô cùng buồn bực, không ngừng rót rượu uống, trong đầu không ngừng nhớ tới khoảnh khắc chia tay với Alex, nhớ tới vết thương không ngừng rĩ máu, nhớ tới đôi lam mâu tràn ngập tuyệt vọng….
Sở Lăng cầm ly rượu ngơ ngẩn đến xuất thần——đã hai ngày rồi, Alex….Alex chắc hẵn đã thoát khỏi nguy hiểm? Thân thể anh rất khỏe mạnh, hơn nữa tài chính của Hắc Diễm rất to lớn, nhất định Ray sẽ sắp xếp bệnh viện và bác sĩ tốt nhất, anh chắc chắn sẽ không có việc gì…. nhất định sẽ bình an qua khỏi…. Nhưng mà, cậu quả thực rất muốn biết tình hình của Alex…. muốn biết anh có phải thực sự bình an hay không, tuyệt đối không hề có ý tứ gì khác…. tuyệt đối không phải đang nhớ anh….cũng không còn yêu anh nữa….. không đúng, không đúng…..
Tony cướp lấy ly rượu hắn lại đưa lên môi, nói:
“Jason, cậu không nên uống nữa.”
Sở Lăng cười khổ một chút:
“Dù sao bắt đầu từ ngày mai, tôi cũng không cần phải dậy sớm, không cần tham gia huấn luyện, uống nhiều một chút có sao đâu…”
Kay nói:
“Jason, đừng uống nữa, cậu như thế sao lái xe về nhà được?”
Sở Lăng có chút ngà ngà say, mơ màng nói:
“Đừng lo…. không sao hết….”
Andy nhíu nhíu mày, nói:
“Quên đi, để tôi lái xe đưa cậu ta về!?”
Harry cũng lên tiếng:
“Thế cũng tốt, để cậu ta lái xe trong tình trạng này càng làm mọi người lo lắng. Ai, tất cả mọi chuyện đều do tên Alex chết tiệt kia, tất cả tiền đồ tốt đẹp của Jason đều bị phá nát hết.”
Andy đỡ Sở Lăng dậy, nói tiếp:
“Bây giờ tôi đưa cậu ta về, mọi người cũng nên về sớm một chút đi.”
Nhóm người lười biếng hướng Andy khoát tay: “Được rồi, mau đưa Jason về đi.”
“Trên đường cẩn thận.”
Andy vừa lái xe, vừa quay đầu lại nhìn Sở Lăng mệt mỏi tựa lưng nhắm mắt lại, lắc đầu than nhỏ.
New York về đêm vẫn vô cùng ồn ào náo nhiệt, Andy vững vàng lái xe lướt qua những con phố tấp nập, đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài tiếc nuối của Sở Lăng:
“Alex….”
Andy bất ngờ thắng gấp, quay đầu nhìn về phía Sở Lăng.
Sở Lăng đã ngà say hết sáu bảy phần, xe bất ngờ phanh lại khiến cậu hơi chúi người về trước, nhưng có thắt an toàn giữ lại, kéo cậu giật trở về trên ghế, hơi giãy dụa một tý, cũng không mở mắt ra.
Andy nhìn Sở Lăng chằm chằm, gương mặt điển trai trong nhất thời không có biểu hiện nào, nhưng trong đôi mắt xanh đã bắt đầu lóe lên tia lửa giận.
Một lúc lâu sau, Andy vẫn không nói tiếng nào, quay lại khởi động xe.
Rốt cuộc cũng tới ngôi nhà của Sở Lăng ở Manhattan, do cha dượng để lại cho cậu.
Andy ngừng xe, mở cửa xe nói:
“Jason, về tới nhà rồi.”
Sở Lăng mơ hồ “ân” một tiếng, nhưng không hề động đậy gì.
Andy đành phải giúp cậu cởi dây an toàn, đỡ cậu xuống xe, dùng chân đá cửa xe lại, nửa nâng nữa kéo cậu đi vào sân nhà, bước lên cầu thang, móc chìa khóa trong túi Sở Lăng, mở cửa đưa cậu vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.