Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 105: Người của ta, ai cũng cướp không được




Thời điểm khi hai người ở chung một chỗ, Ông Lẫm Nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ có chút tâm tình tiêu cực. Nàng luôn cảm thấy Tư Hướng Nhan không hoàn toàn thuộc về mình, để nàng không có biện pháp triệt để an tâm toàn diện chiếm hữu. Ngăn cách của hai người kỳ thực luôn luôn đều có, nhưng Ông Lẫm Nhiên không muốn nói, Tư Hướng Nhan cũng bởi vì quá nhiều nguyên nhân chưa từng mở miệng, mới sẽ có một loạt sự việc sau đó.
Giờ này phút này, vị trí của hai bên tựa hồ đến đổi cho nhau. Ông Lẫm Nhiên đã từng truy đuổi trở thành người chủ đạo, mà Tư Hướng Nhan lại trở thành cái yếu thế kia. Thấy cô quỳ ngồi ở trên chân mình, từ từ cởi đi áo choàng tắm trên người. Da thịt của cô vẫn là nhẵn nhụi bóng loáng chính mình quen thuộc như vậy, cho dù thêm mấy đạo vết sẹo màu hồng nhạt, lại hoàn toàn sẽ không mảy mai ảnh hưởng mỹ cảm.
Xương quai xanh của cô lòi ra sắc bén, ngọn núi giống hai tòa nhà ngang, đứng lặng ở phía dưới bờ vai. Bộ ngực bởi vì nguyên cớ gặp lạnh hoặc động tình, đã cao cao vươn đầu lên, đỉnh núi khác như mai đỏ nở trong tuyết, kiều diễm ướt át dụ người luyến ái. Ông Lẫm Nhiên có thể cảm thấy được nhịp tim của mình đang gấp rút tăng tóc, đặc biệt là cảm thấy Tư Hướng Nhan đang dùng thân thể cọ lấy chính mình, ở bên tai mình phát ra thở khẽ rất xúc động.
Ở trong thời gian quen biết lâu như vậy, Ông Lẫm Nhiên thấy qua cô mạnh mẽ vang dội, thấy qua cô vô thố khẩn trương, cũng thấy qua cô nặng tình ôn nhu, lại rất ít thấy được Tư Hướng Nhan mê hoặc câu người như vậy. Lúc này cô thì giống như vuốt mèo nho nhỏ, không ngừng trêu chọc lấy trái tim ngứa ngáy của mình, để Ông Lẫm Nhiên muốn lạc đi dự tính ban đầu của mình, xém chút thì đem nữ nhân trước mắt để nàng nhớ hơn nữa năm ăn sạch lau sạch (ăn người ta mà không chịu trách nhiệm).
"Nhiên, không cần chị sao?" Thấy con mắt mê li của Ông Lẫm Nhiên từ từ phục hồi thanh tỉnh, Tư Hướng Nhan không dự định bỏ cuộc, cô nắm lấy tay của nàng, do dự chốc lát, vẫn là trực tiếp đặt đến giữa chân riêng tư nhất của mình. Sau khi làm xong chuyện này sắc mặt của Tư Hướng Nhan thường năm không đổi đúng là ẩn ẩn dâng lên màu đỏ, ngay cả cổ và thân thể cũng hồng hồng lên theo, giống như bánh viên gạo nếp bị bóp đỏ. Thấy dáng vẻ của cô vô thố lại xấu hổ, Ông Lẫm Nhiên chỉ cảm thấy Tư Hướng Nhan hiện tại cực kì đáng yêu rồi, cũng không làm bất cứ động tác nào, xem bước tiếp theo cô phải làm thế nào.
"Em.." Quả nhiên, sau khi phát hiện ý xấu của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan bối rối không tiếp lời thế nào, cô dứt khoác chủ động ôm lấy Ông Lẫm Nhiên, mở miệng ngậm lấy vành tai của nàng. Theo thân mật như vậy, Ông Lẫm Nhiên cảm thấy thân thể của mình cũng có chút nóng ran, mà vị trí nơi ngón tay của nàng.. đã ẩm ướt hơn mấy phần so với lúc trước, mềm mại đến không gì tả nổi.
"Tư Hướng Nhan, nếu như chị làm như vậy chỉ là vì cầu xin em tha thứ, chị không cần.."
"Nhiên, tôi tận lực làm xong việc trở về rồi, thế nào, vết thương chân của có phải lại tái phát.. các người đang làm cái gì?" Trang Kỷ Nghiên vốn dĩ là ngày mai mới có thể trở về, nhưng vì sớm chút thấy được Ông Lẫm Nhiên, cũng là sợ loại trời mưa này bệnh cũ của nàng sẽ tái phát, cho nên cô ấy đặc biệt tăng nhanh tốc độ trên tay xử lý tốt chuyện ở bên ngoài, muốn tối nay trở về cho Ông Lẫm Nhiên một niềm vui bất ngờ, lại không ngờ đối phương trái lại cho cô ấy kinh hãi càng lớn.
Thấy hai người trên sofa quấn lấy nhau, một kia càng là toàn thân ** nằm ở trong lòng Ông Lẫm Nhiên. Lần đầu tiên hiện trường nhìn đến xuân sắc như vậy, sắc mặt của Trang Kỷ Nghiên đen không xong. Lúc trước Ông Lẫm Nhiên hồ nháo thế nào nữa, nhưng Trang Kỷ Nghiên biết, nàng chỉ là muốn mượn mấy người xa lạ này để tìm một chút không gian thoải mái, lại sẽ không phát triển đến bước lên giường. Nhưng hiện tại chính mình mới đi một ngày, Ông Lẫm Nhiên làm ra loại chuyện này, thực sự để Trang Kỷ Nghiên có chút khổ sở.
"Ngươi là người nào." So với kinh ngạc của Trang Kỷ Nghiên, Tư Hướng Nhan trái lại càng thêm lãnh định. Cô đều đâu vào đấy mặc vào quần áo trên sofa Ông Lẫm Nhiên chuẩn bị cho cô, quay đầu nhìn thẳng Trang Kỷ Nghiên. Hai người bốn mắt nhìn nhau, khí tràng của Tư Hướng Nhan trong chớp mắt liền thay đổi dáng vẻ, thẹn thùng trên mặt cũng biến mất không thấy theo. Nhìn nhau nữa ngày, Trang Kỷ Nghiên thì cảm thấy được cảm giác ngột ngạt từ cô cho. Uy nghiêm và tàn bạo như vậy, tuyệt không phải nữ nhân bình thường có thể có được.
Mà thời điểm này, Trang Kỷ Nghiên cũng mắt sắc bén thấy được, trên tay Tư Hướng Nhan đeo lấy chiếc nhẫn kia, chính là nhẫn cặp giống y chang với Ông Lẫm Nhiên. Nhìn thử biểu hiện của Ông Lẫm Nhiên lúc này cố ý giả vờ lãnh đạm, rồi nhìn xem bộ dạng và khí chất xuất chúng của nữ nhân trước mặt. Trang Kỷ Nghiên đã đoán được, con người này, chắc chính là người trong miệng của Ông Lẫm Nhiên.. Nhan.
"Tôi chính là bạn phòng của Ông Lẫm Nhiên, đương nhiên cũng là bạn bè rất tốt." Trang Kỷ Nghiên vừa nói, đem hành lý đặt ở bên trên sofa, đồng thời ôm lấy Ông Lẫm Nhiên, dáng vẻ giả vờ rất thân. Thấy được hành động của họ, Tư Hướng Nhan khiêu khiêu chân mày, liếc thấy dáng vẻ của Ông Lẫm Nhiên có chút ngẩng người, quay đầu đối kháng với Trang Kỷ Nghiên.
"Em ấy là người yêu của ta, cũng là người ta tuyệt sẽ không từ bỏ. Nếu Trang tiểu thư trở về, ta thì không làm phiền. Nhưng mà, người của ta, ai cũng cướp không được." Tư Hướng Nhan vừa nói, đi lên mấy bước, cũng bất chấp Ông Lẫm Nhiên có phải hay không được Trang Kỷ Nghiên ôm lấy, liền cúi đầu hôn lấy cánh môi của nàng. "Cố gắng nghỉ ngơi" bỏ lại câu nói này, Tư Hướng Nhan xoay người ra khỏi căn nhà, ở sau khi cô rời khỏi, Ông Lẫm Nhiên chỉ cảm thấy cánh môi được Tư Hướng Nhan hôn qua nóng bỏng phát tê, để nàng nhịn không nổi đưa ra đầu lưỡi liếm một cái, lại khiến cho mùi vị của Tư Hướng Nhan tràn đầy trong miệng, thơm ngát vô cùng.
"Thế nào? Em còn muốn hồi vị một chút?" Đem động tác nhỏ của Ông Lẫm Nhiên thu ở trong mắt, tuy trong lòng rất bế tắc, nhưng Trang Kỷ Nghiên cũng vẫn là thay Ông Lẫm Nhiên vui vẻ. Cô ấy biết khoảng thời gian sau này, tuy trên bề ngoài Ông Lẫm Nhiên giả vờ không để ý, mỗi ngày ở quán bar quyến rũ nữ nhân khác, nhưng người nàng chờ đợi, cuối cùng chỉ có một.
"Đúng vậy a, em muốn về phòng từ từ hồi vị" tuy nhìn ra khi Tư Hướng Nhan đi tâm tình cũng không phải rất tốt, nhưng Ông Lẫm Nhiên cũng có chút cảm ơn Trang Kỷ Nghiên đúng lúc vô tình cắt đứt. Nếu như không phải cô ấy trở lại, chính mình có lẽ thật sự chịu không nổi dụ hoặc mà muốn Tư Hướng Nhan, như vậy.. kiên cường của chính mình không khỏi cũng quá rẻ rồi. Nói Ông Lẫm Nhiên bây giờ là ngang bướng cũng được kiêu ngạo cũng được, nàng thật sự không muốn cũng không dám nhanh như vậy tha thứ cho Tư Hướng Nhan.
"Đợi đã." Thấy Ông Lẫm Nhiên vội vã muốn đi, Trang Kỷ Nghiên nhẹ nhàng kéo lấy nàng, theo đó mang vào trong lòng. Cái ôm này không hề có áp bách và *đã từng, trái lại là mang theo từng trận ấm áp. Ông Lẫm Nhiên không muốn giãy giụa, mà nội tâm nàng cũng khát khao một cái ôm vững chắc như vậy. Nàng hơi nhắm mắt lại, đem cơ thể dựa vào trong lòng Trang Kỷ Nghiên.
"Nhiên Nhiên, thực ra tôi rất vui em có thể đợi được người em chờ đợi, chẳng qua luôn cảm thấy trong lòng có chút cảm giác khó chịu. Em là người đầu tiên tôi thích, tôi đã từng suy nghĩ, nếu như tôi không gặp được em, có lẽ cả đời này cũng không biết thích một người là cảm giác gì. Nhưng mà, cũng vì gặp được em, thấy được sự cố chấp của em đối với nữ nhân vừa rồi kia, tôi mới hiểu rõ, tình yêu là dáng vẻ gì."
"Tình cảm của tôi đối với em xa không kịp sự sâu sắc của em đối với cô ấy, tôi cũng tin, giữa người yêu em và em yêu, chỉ sẽ lựa chọn người sau. Nhưng mà tôi vẫn là rất cám ơn em, để tôi hiểu được cảm giác yêu thích. Nói thật ra, vóc dáng người yêu của em vẫn là cực kì không tệ, tướng mạo cũng là thượng đẳng." Trang Kỷ Nghiên có chút thoải mái nói ra, để Ông Lẫm Nhiên cũng cười lên.
"Phải a, chị ấy luôn đều là người không tệ, chỉ là ở phương diện tình cảm đầu óc không quá sáng suốt. Nhưng em nhận định chị ấy rồi, bất luận ai nói chị ấy không tốt, hoặc là bản thân chị ấy làm chuyện gì, em cũng sẽ cảm thấy đáng yêu, còn về thân thể của chị ấy, nếu đại bác sĩ Trang lần sau tùy tiện nhìn lén nữa, em có thể sẽ tức giận đó."
Hết chương 105

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.