Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 14: Dấu tay của Nhan Nhan rất đẹp




"A.. Ngô a.." Ngâm khẽ không chút nào đè nén vang vọng ở trong gian phòng, làm cho không khí của cả phòng đều trở nên ám muội mà không thể cho ai biết. Ở trước hôm nay, Ông Lẫm Nhiên chưa hề biết thân thể của chính mình có thể nhạy cảm như vậy, cư nhiên đến mức độ chỉ là tùy tiện đụng vào thì cơ hồ lên đỉnh. Có thể thấy được, tay của chính mình và tay của Tư Hướng Nhan, cuối cùng là không giống.
Mặc dù Tư Hướng Nhan ngủ đi, lại cũng có chứa một ít ý thức của chính mình, cảm nhận được cô không thoải mái, còn đang phản kháng muốn đem tay rút đi, Ông Lẫm Nhiên bị dáng vẻ khả ái của cô chọc cười, nhẹ nhàng nằm sấp ở trên người Tư Hướng Nhan, hôn khóe miệng của cô. Đồng thời dùng bụng ngón tay xoa lấy ngón tay của cô, tới lui xoa lấy viên hồng mẫn cảm giữa chân tâm.
Lúc trước vô số ban đêm, Ông Lẫm Nhiên thường thường ảo tưởng Tư Hướng Nhan, vuốt ve lấy nơi đó có được khoái cảm và giải phóng của thân thể. Mà giờ phút này, Tư Hướng Nhan thì ở dưới thân nàng, tay của cô cũng đang ở giữa chân của mình. Thỏa mãn và sung sướng cùng kéo tới, để Ông Lẫm Nhiên hạnh phúc muốn chết đi. Nàng không ngừng vặn vẹo lấy vòng eo, để bụng dưới ma sát với phần bụng của Ông Lẫm Nhiên, tăng thêm tốc độ và lực đạo trên tay.
"A.. Không được.. Quá nhanh" Vừa mới thay đổi tiết tấu, Ông Lẫm Nhiên lại không thể không một lần nữa chậm lại. Nàng có thể cảm giác được rõ ràng, nụ hoa bên trong đóa hoa kia đã đến thời khắc chín mùi, bất cứ lúc nào chuẩn bị nở rộ. Vốn dĩ chỉ là một viên nho nhỏ, lại theo tiếp xúc của Tư Hướng Nhan trở nên càng ngày càng sưng to lên, cũng đạt đến mẫn cảm.
Tùy ý đụng vào một cái, bụng dưới thì sẽ kịch liệt co giật, khoái ý tê dại kia theo tâm xẹt qua xương cột sống, lại truyền đến đại não, để lý trí của nàng trống rỗng. Mà những phản ứng này, chính mình vẻn vẹn chỉ là bị Tư Hướng Nhan sờ soạng một chút mà thôi. Thân thể của chính mình đến cùng có bao nhiêu mẫn cảm, nhiều không cách nào chống cự vuốt ve của Tư Hướng Nhan đây? Ông Lẫm Nhiên nghĩ như vậy, có chút hài lòng bật cười. Nếu chỉ là thích một người, tuyệt sẽ không đến trình độ như thế này. Cảm tình của chính mình đối với Nhan Nhan, thì đã ở trong lúc bất tri bất giác sâu dầy như vậy sao?
"Nhan Nhan, để em hôn chị một cái, chỉ một chốc lát." Nhìn theo môi hồng hơi mím của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên nhẹ giọng nói qua, trì hoãn tốc độ, lấy tư thái tín đồ thành kín nhất hôn lên. Thời gian qua đi lâu như vậy, lần nữa hôn lên hai cánh môi này, đã sớm không còn cảm giác đã từng ngây ngô, mà là tràn đầy câu hoặc và * rừng rực.
Mặc dù trong lòng gấp đến muốn chết, nhưng Ông Lẫm Nhiên lại không muốn quấy nhiễu người ngủ. Nàng lấy lực đạo ôn nhu nhất liếm lấy cánh môi của Tư Hướng Nhan, thưởng thức mùi của cô, lại dùng đầu lưỡi khơi lên khe môi của cô, từng chút từng chút liếm lấy răng của cô. Khi Tư Hướng Nhan vô ý thức mở ra đôi môi, Ông Lẫm Nhiên hài lòng cười lên, có chút thụ sủng nhược kinh đem cái lưỡi thăm dò vào đến trong cổ họng tràn ngập hơi thở ngọt ngào.
"Ân.. ân ngô.." Tiếp hôn với Tư Hướng Nhan thật sự rất mỹ diệu, liếm lấy mỗi một tất địa phương trong miệng cô, Ông Lẫm Nhiên nhắm hai mắt lại, cảm thụ lấy phần thân mật này, đồng thời một lần nữa động lên ngón tay, lần thứ hai xoa lên quả hồng cực kỳ mẫn cảm nơi kia. Thân thể bị cả người Tư Hướng Nhan vây quanh, Ông Lẫm Nhiên yêu thảm cái cảm giác này, hô hấp trở nên càng ngày càng gấp rút.
Tay của Tư Hướng Nhan bảo dưỡng rất tốt, hoàn toàn không có cảm giác thô ráp của cầm súng. Được bụng ngón tay hơi nóng mềm mại của cô xoa lấy nơi đó, lần này Ông Lẫm Nhiên không có ở giữa đường dừng lại, mà là khát vọng triệt để phóng thích. Dần dần, tốc độ càng lúc càng nhanh, nàng cũng càng ngày càng không cách nào đè nén tiếng rên trong trong cổ họng, cuối cùng càn rỡ kêu ra.
"Cảm giác mình.. đến rồi.. ân.. Chị xoa em rất thoải mái.. đừng dừng lại." Ông Lẫm Nhiên vừa nói, đem bụng dưới kề sát trên phần bụng của Tư Hướng Nhan, cái mông vặn vẹo sớm đã bị dịch nhiệt của thân thể làm ướt. Thời khắc đó khi thân thể triệt để nở rộ, nàng một lần nữa hôn lên bờ môi của Tư Hướng Nhan, thân thể không ngừng run rẩy, lại không có sức chống đỡ.
** lần này tới mãnh liệt mà nhanh chóng, là vui sướng Ông Lẫm Nhiên chưa bao giờ lĩnh hội qua. Qua một hồi lâu nàng mới từ trong dư vị bình phục lại, lại không nỡ buông tha tay của Tư Hướng Nhan, vẫn cứ đem nó đặt ở giữa chân của chính mình, nhẹ nhàng vuốt ve. Thân thể vừa rồi cao triều còn mẫn cảm, tùy tiện vừa sờ, Ông Lẫm Nhiên lại cảm giác tới nữa rồi.
Nhìn mặt ngủ của Tư Hướng Nhan, nàng tà ác nghĩ đến, nếu như cứ như vậy đem thân thể cho Nhan Nhan, chắc cũng là một chuyện vui sướng chứ? Không biết Nhan Nhan lúc nào mới có thể thích nàng, lúc nào mới có thể muốn thân thể của nàng. Ông Lẫm Nhiên cảm thấy chính mình thật sự đợi không quá lâu, cảm giác mỗi một lần tự sướng đều chỉ có thể ở bên ngoài xoa, thật sự rất dục cầu bất mãn. Nàng khát vọng thân thể của chính mình được Tư Hướng Nhan tiến vào xuyên xỏ, khát vọng Tư Hướng Nhan từ trên cao nhìn xuống nhìn lấy chính mình, đem mình từng lần muốn đến phát điên.
Chỉ đáng tiếc, không biết phải đợi bao lâu họ mới có thể tiến triển đến bước này. Cũng có thể, bất luận chính mình làm sao nổ lực, nữ nhân này cũng sẽ không yêu nàng.
"Nhan Nhan, nếu như em có thể thấy được một tia hi vọng, em thì thì sẽ không làm như thế. Nhưng mà em đối với chính mình không có tự tin, cũng không có kiên trì chờ thêm mấy chục năm. Em đem thân thể của em cho chị, cho dù chị không biết, em cũng muốn cho chị." Ông Lẫm Nhiên vừa nói, nụ cười trên mặt dần dần ẩn đi, nàng thò đầu qua, dùng cái trán cọ nhẹ lấy gò má của Tư Hướng Nhan, lưu luyến khắp nơi mặt trên không nở. Qua rất lâu, giống như cuối cùng quyết định cái gì, Ông Lẫm Nhiên chống lấy thân thể, đem hai ngón tay của Tư Hướng Nhan nắm lấy, đặt ở dưới thân chính mình.
"Nhan Nhan, muốn em." Cầm lấy tay của Tư Hướng Nhan có chút run rẩy, mà thân thể của Ông Lẫm Nhiên cũng là đang run lên không ngừng. Sự chú ý của nàng toàn bộ đặt ở trên hai ngón tay của Tư Hướng Nhan, cho nên nàng cũng không biết, vào lúc này, người bị nàng quấy rầy rất lâu lại hơi nhíu lên lông mày, đã có dấu hiệu tỉnh lại.
Trong giấc mộng, Tư Hướng Nhan cảm thấy thân thể rất nặng rất nóng, dường như bị đồ vật gì đè lên, để cô không cách nào thở dốc. Ngay sau đó, thân thể bị chạm đến, ướt át của giửa chân là rõ ràng như vậy. Tư Hướng Nhan mơ hồ cảm thấy, có thể là mình là mơ chuyện tình dục, mới có phản ứng như vậy.
Nghĩ đến người đàn ông kia của buổi đấu giá hôm nay, lại nghĩ đến người đã rời đi. Tư Hướng Nhan bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài, chính mình rõ ràng đã quên đi đoạn chuyện kia rồi, tại sao còn có thể ở trong đêm mơ tới chuyện xấu hổ này, sản sinh phản ứng sinh lý không cần thiết. Nghĩ tới đây, Tư Hướng Nhan bài xích muốn kết thúc cái giấc mộng này, cô mở hai mắt ra, lại phát hiện cảm giác ngột ngạt của thân thể vẫn còn, một giây sau thì triệt để khôi phục ý thức tỉnh táo.
Trước tầm mắt là thân thể của nữ nhân xích lỏa mà hoàn mỹ vô khuyết, ngực so với mình còn muốn đầy đặn đứng thẳng, tóc dài màu đen mà nhu thuận, bụng dưới mang theo đường cong rõ ràng của người cá. Không nghi ngờ chút nào, nữ nhân giờ khắc này đang ngồi ở trên người mình, chính là Ông Lẫm Nhiên. Trên mặt nàng mang theo ửng hồng của*, hai mắt mê ly nhìn thân thể của chính mình, đồng thời, nàng đang cầm lấy tay của chính mình, hướng về vị trí bí ẩn nhất giữa hai chân nàng tìm kiếm
Nơi bí ẩn của nữ tính kia mang theo ánh sáng ánh sáng lập loè của ánh trăng chiếu rọi xuống, bộ lông màu đen và nhị hoa phấn nộn bên trong đều mang theo chất lỏng óng ánh long lanh. Trong nháy mắt, Tư Hướng Nhan triệt để tỉnh rượu, lúc này mới nghĩ rõ ràng, cái gì mộng xuân đều là giả, căn bản chính là Ông Lẫm Nhiên thừa dịp chính mình say rượu mê man đang làm loại chuyện vô liêm sỉ này. Lửa giận trong lòng đến cực hạn, làm cho Tư Hướng Nhan không hề nghĩ ngợi nhanh chóng đưa tay đem Ông Lẫm Nhiên đẩy ra. Người sau hiển nhiên không nghĩ tới chỉ biết gây rối, lập tức ngã ngồi đến trên đất, vô cùng chật vật.
"Cô rất to gan" Ướt át giữa chân để Tư Hướng Nhan cảm thấy lúng túng không ngớt, mà để cô chán ghét nhất không gì bằng ướt át dinh dính trên bàn tay. Cô đứng trên mặt đất, nhìn Ông Lẫm Nhiên ngồi ở chỗ đó, hận không thể lấy khẩu súng bắn chết nàng. Không biết làm sao súng bị cô bỏ trong trong túi áo gió, mà quần áo cời ở dưới lầu. Quả nhiên, uống rượu sẽ làm lỡ chuyện, cư nhiên để cô say đến bị Ông Lẫm Nhiên sỉ nhục đến mức độ này mà hồn nhiên không biết.
Ông Lẫm Nhiên không nghĩ tới Tư Hướng Nhan sẽ bỗng nhiên tỉnh lại, còn thấy được tất cả chính mình làm. Dục hỏa dấy lên giữa chân còn đang kéo dài tăng trưởng, đặc biệt là ở sau khi Tư Hướng Nhan tỉnh lại, mà trở nên càng thêm khát vọng. Ông Lẫm Nhiên kẹp chặt hai chân, tội nghiệp nhìn Tư Hướng Nhan. Ân, dáng vẻ Nhan Nhan tức giận, cũng là cực kỳ đẹp rồi.
"Nhan Nhan, xin lỗi, em chỉ là quá yêu chị, mới sẽ không kìm lòng được, em.." Ông Lẫm Nhiên còn chưa nói dứt lời, một đạo bóng đen lóe qua, đầu của nàng đã bị đánh lệch đến một bên khác. Vuốt lấy mặt nóng lên, còn có khóe miệng bị đánh rách, Ông Lẫm Nhiên ngẩng đầu nhìn tầm mắt lạnh lẽo của Tư Hướng Nhan, trong lòng có chút ê ẩm, nàng bò lên, quỳ ở trước mặt Tư Hướng Nhan.
"Tất cả vừa rồi cô làm, đã đủ để tôi giết cô ngàn vạn lần." Đánh Ông Lẫm Nhiên một cái tát, nhưng tức giận trong lòng Tư Hướng Nhan không tăng hoặc giảm. Nữ nhân này đích thật là có can đảm, lại không biết xấu hổ đến mức độ như vậy. Nghĩ đến thân thể của chính mình ở lúc bất tri bất giác bị nàng làm những chuyện buồn nôn kia, Tư Hướng Nhan thật hận không thể bây giờ thì đi tắm rửa, dù cho rửa đi một lớp da cũng không đáng kể.
"Nếu như Nhan Nhan thật sự tức giận, giết em cũng được. Nhưng em vẫn là muốn nói, chuyện em làm đối với Nhan Nhan không có ác ý gì, yêu một người, làm khó chính mình, em muốn khống chế lại cũng cực kỳ không làm được." Ông Lẫm Nhiên vừa nói, chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt của nàng đóng lại, nước mắt óng ánh nhỏ theo khóe mắt của nàng lướt xuống, nhìn đến lại có mấy phần đáng thương. Nhìn rất lâu, Tư Hướng Nhan suy nghĩ chốc lát, trong lòng đã có dự định.
Hành động của Ông Lẫm Nhiên để cô căm tức, nhưng nếu là vì chuyện như vậy giết nữ nhân này, cũng có vẻ chính mình có chút chuyện bé xé to. Nàng còn có tác dụng, hơn nữa có tác dụng rất lớn. Ông Lẫm Nhiên là một người, có thể bồi dưỡng, mà lời của nàng giờ khắc này nếu như là thật sự, vậy Tư Hướng Nhan thì càng không thể giết nàng. Trên đời này người trung thành nữa, cũng sẽ không so với một người cuồng dại còn trung thành hơn. Tư Hướng Nhan cô dùng người, cần nhất chính là trung thành.
Nghĩ tới đây, mặt của Tư Hướng Nhan vốn là lạnh lẽo cứng ngắc hòa hoãn lại. Cô nửa khom người, nắm lấy cái cổ của Ông Lẫm Nhiên kéo nàng qua. Thấy đối phương mở mắt ra, lưu luyến nhìn mình, đích thật là một cặp mắt không có đang nói dối. Nhìn qua, Tư Hướng Nhan buông lỏng lực đạo trên tay, tràn ngập ý tứ cảnh cáo nhìn Ông Lẫm Nhiên.
"Chuyện như vậy sẽ không có thêm lần thứ hai nữa, cút" Tư Hướng Nhan nói xong, quay người liền đi vào phòng tắm. Nhìn cô rời khỏi, lúc này Ông Lẫm Nhiên mới phát hiện mình tránh được một kiếp. Nàng muốn khóc lại muốn cười, cuối cùng vẫn là lau lấy nước mắt, chống lấy hai chân vô lực đứng lên. Thì ở lúc này, sự chú ý của Ông Lẫm Nhiên dịch đến trên giường, mắt thấy áo lót của Tư Hướng Nhan bị chính mình cởi đi còn an tĩnh nằm ở nơi đó. Ông Lẫm Nhiên nhíu mày, do dự một hồi, lại vẫn là không cách nào vượt qua mê hoặc, thấy Tư Hướng Nhan đã bắt đầu tắm rửa, nàng vội vàng đi tới, đem cái áo lót kia gói lại ở bên trong quần áo của chính mình, đi ra khỏi phòng.
Đương nhiên, Ông Lẫm Nhiên không thể cứ như vậy rời khỏi, chỉ có thể mượn phòng khách lần trước Tư Hướng Nhan để cho nàng. Đóng cửa khóa xuống, Ông Lẫm Nhiên đứng trước gương, nhìn lấy năm cái dấu tay trên gương mặt mình, có chút hài lòng cười lên. Nàng nhìn lấy chiếc gương, chiếu lấy địa phương đồng dạng lại nặng nề đánh một cái, mắt thấy năm dấu ngón tay càng thêm rõ ràng, Ông Lẫm Nhiên si mê nâng gò má của chính mình cười lên.
Dấu tay của Nhan Nhan.. Dấu tay của Nhan Nhan rất đẹp.
Hết chương 14

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.