Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 16: Nhan Nhan muốn xoa thì xoa




Ông Lẫm Nhiên cuối cùng vẫn là có được phê chuẩn của Tư Hướng Nhan, chính thức trở thành vệ sĩ thân cận của cô. Chức vị này, tên như ý nghĩa, chính là phải cả ngày 24 tiếng canh giữ ở bên cạnh Tư Hướng Nhan, bảo vệ an toàn của cô, ngay cả sinh hoạt thường ngày cuộc sống cũng phải chăm sóc. Về đến nhà, Ông Lẫm Nhiên cười ngốc thu dọn hành lý, chỉ cần nghĩ đến chính mình ngày mai là có thể dọn đến Tư gia ở, mỗi ngày đều thấy được Tư Hướng Nhan, trong lòng liền một trận kích động.
Yêu cái đẹp là thiên tính của nữ nhân, giống như nữ nhân Ông Lẫm Nhiên này thích trang điểm thì càng không ngoại lệ. Trong căn phòng nho nhỏ, ngoại trừ nhà bếp và phòng tắm, mỗi nơi đều là vị trí Ông Lẫm Nhiên bày trí quần áo giày dép. Lấy ra tủ giấy đem hành lý của mình gói xong, Ông Lẫm Nhiên nhìn căn phòng trống rỗng, cuối cùng lấy ra chìa khóa để ở trên bàn, chậm rãi mở ra căn phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ.
Mới tiến vào phòng riêng, liền có từng trận mùi vị xông hương truyền đến, Ông Lẫm Nhiên nhắm mắt lại, vươn tay sờ đến đèn bên vách tường, tiếp đó cả căn phòng đều sáng lên, trên gò má trắng nõn của Ông Lẫm Nhiên nhuộm một tầng ửng hồng, ngay cả thân thể cũng bởi vì kích động mà run lên. Chỉ thấy khắp nơi trên vách tường của căn phòng nhỏ này đều dán các loại báo ngày, giấy báo bất luận lớn nhỏ, bất luận đen trắng hay là màu sắc, nhân vật chính trong đó đều chỉ có một, chính là Tư Hướng Nhan.
Ngoại trừ như thế, ở đỉnh phòng có một đèn treo thủy tinh rủ xuống, phía trên đèn treo không nhiễm một hạt bụi, hiển nhiên là mỗi ngày đều có quét dọn. Mà đèn thủy tinh treo ở trên dây xích, rõ ràng là quần lót nữ màu xanh lam vốn thuộc về Tư Hướng Nhan. Nhìn theo vải vóc non mềm sáng sủa kia, Ông Lẫm Nhiên mê say che lấy mặt, dường như thấy được người trong lòng, nhịp tim gia tốc, nhanh chóng nhảy lên không nhẫn nại được.
Trong căn phòng này tràn đầy khí tức của Tư Hướng Nhan, quả thực giống như là thế ngoại đào nguyên thấm ruột thấm gan, làm người say sưa. Nhìn theo đồ vật bên trong, Ông Lẫm Nhiên quyến luyến không nỡ nhìn mấy cái, cuối cùng lại giống như người đi nhầm vào kho bảo tàng, thận trọng tắt đèn, từng bước một lùi ra ngoài, làm xong tất cả, Ông Lẫm Nhiên ngồi trên sofa uống một ngụm nước, lấy tâm tình bình phục vừa kích động.
"Người giao hàng đến rồi." đỏ ửng trên mặt mới vừa rút đi, trước cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Ông Lẫm Nhiên cau mày, không nhanh không chậm đi mở cửa, thấy xung quanh không có khác thường, mới đem người giao hàng mời vào.
"Cô rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, không hồi tin của tôi, cũng không có nói cho tôi biết tình hình mới nhất. Ông Lẫm Nhiên! Không chịu trách nhiệm cũng phải có mức độ!"
Người giao hàng này đương nhiên sẽ không phải nhân viên phục vụ thật, mà là cộng tác của Ông Lẫm Nhiên, một thành viên của hình sự trinh sát trấn Đồng Hỗ. Hắn vào cửa liền bắt đầu chỉ trích cộng tác không phải, thật không rõ khi cục cảnh sát làm sao sẽ tuyển người như thế đến đảm nhiệm nằm vùng. Đặc biệt không biết, năm đó cục cảnh sát căn bản không ai đồng ý chấp hành loại nhiệm vụ nguy hiểm vạn phần này, mà Ông Lẫm Nhiên là duy nhất chủ động xin.
"Không có gì phụ hay không phụ trách, chỉ là bên kia nhìn chăm chú quá chặt, tôi muốn cho anh tin tức cũng không có thời gian rãnh."
"Được, lần này cho dù cô không có lơ là. Tôi nghe nói cô đã đánh vào bên trong, trở thành cận vệ của Tư Hướng Nhan. Bất luận dùng cách gì, đem máy nghe lén này đặt ở trên người cô ấy, thời khắc chú ý hành động của Tư gia, có bất kỳ manh mối nào, lập tức phát tới tín hiệu cho tôi."
"Nga."
Nghe nam nhân nói liên miên, Ông Lẫm Nhiên thiếu kiên nhẫn gật gật đầu. Thấy nàng đem máy nghe lén thu xong, nam nhân do dự một chút, đem hàng giao bỏ xuống thì đi ra ngoài. Nhìn cơm rang vạn năm bất biến bên trong, Ông Lẫm Nhiên ghét bỏ đem nó ném vào trong thùng rác, lấy ra bóp tiền đặt trước tivi đờ ra.
Hình dạng của bóp tiền này rất cũ kỹ, thậm chí ngay cả da phía ngoài cũng đã rơi đi, trong bóp tiền không có vật phẩm quan trọng gì, chỉ để một bức hình hai tấc nho nhỏ. Nhìn đứa trẻ đầu cua lưu lại bên trong, khuôn mặt tươi mát, nhìn qua chỉ có sáu, bảy tuổi, Ông Lẫm Nhiên không tự giác câu lên khóe môi, nhẹ nhàng vuốt ve lấy bức ảnh.
"Cuối cùng.. Đợi được chị rồi."
Thu thập xong đồ vật, Ông Lẫm Nhiên không có suy nghĩ yêu lung tung kia, mà là ngủ rất sớm, bởi vì ngày mai nàng không chỉ có phải dọn nhà, còn phải đi gặp một người rất quan trọng. Chạy xe đến hướng bệnh viện Vọng Ca phân cho chính mình, mặc dù đã tới rất nhiều lần, lại vẫn là không quá thích ứng mùi nước khử trùng gay mũi. Ở trước bàn đăng ký xong xuôi, Ông Lẫm Nhiên đi vào phòng bệnh quen thuộc, sau khi nhìn thấy nữ nhân ngồi bên trong, nở nụ cười lên.
"Mẹ, đang suy nghĩ gì." Tên của nữ nhân tên là Ông Vân, là mẫu thân của Ông Lẫm Nhiên. Từ lúc còn rất nhỏ, Ông Lẫm Nhiên thì không biết phụ thân của nàng là ai, hai mẹ con cũng luôn sống ngày rất cực khổ, cho đến Ông Lẫm Nhiên vào Tư gia, điều kiện mới có chuyển tốt, cũng mới đem Ông Vân đón đến bệnh viện này an dưỡng. Có lẽ là khi còn trẻ quá mức vất vả, Ông Vân qua tuổi 50 thì mắc bệnh ung thư gan, tuy không phải thời kì cuối, lại cũng cần phải bó lớn tiền đi an dưỡng, mỗi một lần thấy được mẫu thân, Ông Lẫm Nhiên thì cảm thấy chuyện chính mình làm còn rất nhiều
"Nhớ ngươi a." Thấy Ông Lẫm Nhiên đến rồi, Ông Vân có vẻ rất vui vẻ, bà ấy sờ sờ đầu của Ông Lẫm Nhiên, thấy được nàng mua trái cây, ngoài miệng không nói gì, trong lòng lại đang oán giận lãng phí.
"Đương nhiên rồi, con đây xinh đẹp như vậy, mẹ nhớ con là nên, hôm nay muốn ăn trái cây hình thỏ không?" Từ trong rổ trái cây lấy ra một quả táo, Ông Lẫm Nhiên cười, thấy Ông Vân gật đầu, nàng quay người đi tới phòng rửa tay. Chỉ là, rửa một chút, nàng nghe được bên ngoài có động tĩnh, mới đi ra ngoài thì thấy được Ông Vân đã đem rổ trái cây đánh ở trên đất, nhìn giường chiếu đờ ra.
"Mẹ, làm sao vậy?"
"Hôm nay là thời gian làm việc chứ."
"Đúng vậy a." Ông Lẫm Nhiên không hiểu Ông Vân làm sao bỗng nhiên hỏi như vậy, còn không kịp đợi nàng trả lời, trên mặt liền trúng một cái bạt tay. Lực đạo này tuy không lớn bằng Tư Hướng Nhan, lại vẫn là đau buốt.
"Ta cũng nói rồi, để ngươi cố gắng làm việc, tại sao ngươi không nghe lời! Hôm nay là thời gian làm việc, ngươi làm cảnh sát không có ở trên cương vị canh gác, chạy tới chỗ ta làm gì! Vừa rồi ta còn nói với người của bệnh viện, con gái của ta là cảnh sát, tên nghe tới thì vang dội, kết quả ta mới vừa nói xong, ngươi bây giờ thì trốn làm với ta!"
"Ách.."
Nhìn dáng vẻ tức giận của Ông Vân, Ông Lẫm Nhiên thực không biết nên nói cái gì cho phải. Xác thực, nàng là cảnh sát, lại không phải cảnh sát. Sau khi Ông Vân mắc bệnh ung thư gan, không chỉ là thân thể, ngay cả tinh thần cũng biến thành có chút hỗn loạn. Thần trí bà ấy không rõ, một chút cảm thấy chính mình là là cảnh sát, một chút lại cảm thấy chính mình là lão bản của công ty lớn, nhìn theo Ông Vân một bộ dạng chỉ tiếc mài sắt không nên kim, Ông Lẫm Nhiên không ngừng mà dỗ dành bà ấy, lúc này mới đem mẹ già dỗ dành đến vui vẻ, ăn trái cây hình thỏ nàng gọt.
Làm chắc tất cả những thứ này, Ông Lẫm Nhiên cuối cùng cũng coi như có thể đem hành lý của mình chuyển đến Tư gia, bắt đầu tiếp theo cùng Tư Hướng Nhan sinh hoạt chung. Nghĩ đến mỗi ngày đều có thể thấy được Nhan Nhan, cùng Nhan Nhan hô hấp lấy cùng một không khí trong nhà, Ông Lẫm Nhiên thì đặc biệt hưng phấn. Chỉ là, xe mới chạy đến Tư gia, nàng thì thấy được Tư Hướng Nhan đang ngồi ở trong hoa viên của biệt thự, mà bên người cô ngồi lấy chính là bạn trai trên danh nghĩa cô, tên cái gì Trầm Lạc.
Thấy nam nhân kia như chó Nhật nhìn theo Tư Hướng Nhan, muốn hôn môi Nhan Nhan lại bị Nhan Nhan dùng một ngón tay đẩy ra. Ông Lẫm Nhiên đầy mắt hưng phấn nhìn theo, chỉ cảm thấy Tư Hướng Nhan hôm nay cực kỳ xinh đẹp. Chị ấy mang theo mắt kính màu đen to lớn, hưởng thụ trái cây nam nhân đưa tới, đem tất cả đều cho rằng chuyện đương nhiên, thậm chí ngay cả một cái hôn keo kiệt cho đối phương. Nhìn hình ảnh như vậy, Ông Lẫm Nhiên tự động tự phát đem Trầm Lạc lờ đi, tưởng tượng giờ khắc này người quỳ gối bên người Tư Hướng Nhan đút cho cô ăn trái cây là chính mình.
Ừm, quả nhiên vẫn là tình cảnh mình và Nhan Nhan chung một chỗ hài hòa hơn. Nam nhân có gì tốt, vừa già vừa xấu lại thối. Chính mình sẽ không như thế, thân thể mềm, bộ ngực lớn, Nhan Nhan muốn xoa thì xoa, muốn bóp cũng có thể bóp. Mình có thể ở thời điểm Nhan Nhan muốn hầu hạ Nhan Nhan, cũng có thể dâng ra thân thể của chính mình để Nhan tùy ý phát tiết, không chỉ có như vậy, nàng còn có thể sinh con cho Nhan Nhan, làm người yêu và áo bông nhỏ của Nhan Nhan, làm băng vệ sinh mỗi tháng cô đều phải dùng đến. Càng nghĩ Ông Lẫm Nhiên lại càng phát giác bản thân nàng chính là người yêu chuyên thuộc của Tư Hướng Nhan, quả thực chính là nữ nhân vì Tư Hướng Nhan mà sinh.
"Mình tốt như vậy, Nhan Nhan làm sao còn không muốn mình chứ. Bị lạnh nhạt như vậy nữa, hoa của người ta thuộc về Nhan Nhan thì muốn khô héo rồi đó."
Hết chương 16

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.