Tuy lúc trước chỉ gặp qua một lần, nhưng ấn tượng của Trầm Lạc và Ông Lẫm Nhiên đối với lẫn nhau cũng không tốt. Ông Lẫm Nhiên dung mạo xinh đẹp, vóc người càng là tốt bậc nhất, cặp mắt phượng hẹp dài kia dường như thời khắc đều đang câu người, ánh mắt cũng tràn đầy mùi vị hormon nữ tính dày đặc. Nếu như là bình thường gặp phải một nữ nhân xuất chúng như vậy, Trầm Lạc tự nhiên sẽ huýt huýt sáo một hơi, nghĩ tất cả biện pháp chiếm được.
Nhưng mà, chính là một nữ nhân như vậy, lại dám ở ngay trước mặt hắn luôn mồm luôn miệng nói muốn làm tình nhân của Tư Hướng Nhan. Từ sau đó, Trầm Lạc đều sẽ nghĩ tới Ông Lẫm Nhiên, không cách nào dằn xuống đem nàng và Tư Hướng Nhan gắn liền với nhau. Sau đó nghĩ đến lúc nàng nhìn Tư Hướng Nhan dục vọng quá khát vọng, chỉ sợ là nam nhân sẽ không vui.
"Ngươi tới làm cái gì?" Thấy Ông Lẫm Nhiên đi xuống xe, tiến vào cửa lớn của Tư gia, còn không đợi Tư Hướng Nhan mở miệng, Trầm Lạc liền cướp đề tài câu chuyện. Hắn cho rằng mình là bạn trai của Tư Hướng Nhan, ở Tư gia thì có vị trí nhất định. Không biết, sau khi khi hắn mở miệng, sắc mặt của Tư Hướng Nhan đã từ bình thường chuyển thành bất mãn.
"Đại tỷ, em đến rồi." Ông Lẫm Nhiên đem Trầm Lạc coi là không khí, xuống xe cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái, liền đi thẳng tới trước mặt Tư Hướng Nhan. Nhìn quen nàng mặc mấy quần áo gợi cảm kia, mà hôm nay Ông Lẫm Nhiên lại ăn mặc đặc biệt đoan trang. Áo sơ mi cao bồi màu lam nhạt đơn giản, bên trong phối hợp áo trắng đơn giản, nàng đem vạt áo áo sơ mi thắt ở eo thon quá mức nhỏ, lộ ra mông vểnh lên. Quần bò dưới thân đem chân dài của nàng có vẻ càng thêm thẳng tắp tinh tế, hơn nữa đôi giày cao gót màu đen kia, để nàng nhìn lên giống như người mẫu ra ngoài mua sắm, ăn mặc tùy tùy tiện tiện cũng có thể được nàng mặc ra ý vị và điểm sáng.
"Ừm." Hai người giống như hẹn xong, tất cả đều đem Trầm Lạc coi là người trong suốt đối xử. Thấy Tư Hướng Nhan không để ý tới chính mình cũng thôi đi, hắn đã quen thuộc từ lâu bị bạn gái cường đại của chính hắn phớt lờ. Nhưng khi nhìn đến Ông Lẫm Nhiên thân là thuộc hạ cũng dám phớt lờ hắn, Trầm Lạc thân là công tử nhà giàu, tự nhiên lên tính khí. Hắn bất mãn đứng lên, che ở trước mặt Ông Lẫm Nhiên, một bộ dáng vẻ không chịu bỏ qua
"Ta đang hỏi ngươi tại sao muốn qua đây, lẽ nào đây chính là thái độ ngươi đối xử chủ?" Trầm Lạc bất mãn chất vấn, gương mặt đẹp trai trở nên có chút dữ tợn.
"Ta là người của Nhan Nhan, cũng chỉ nhận một mình chị ấy làm đại tỷ. Còn về chủ là đồ vật gì, thật ngại quá, ta còn thực sự không hiểu đâu."
Ông Lẫm Nhiên ngoại trừ sẽ nhượng bộ đối với Tư Hướng Nhan, thời gian còn lại đều là đá cứng không dễ trêu. Thấy Trầm Lạc một bộ dáng vẻ hùng hổ dọa người, Ông Lẫm Nhiên hoàn toàn không đem hắn để ở trong mắt. Nàng đã sớm nhìn ra Tư Hướng Nhan căn bản không thích tên tiểu bạch kiểm này, cái gọi là bạn bè trai gái cũng chỉ là làm dáng một chút. Nghĩ đến bộ dạng Nhan Nhan vừa rồi từ chối Trầm Lạc hôn môi cô, Ông Lẫm Nhiên thực sự là yêu chết rồi, hận không thể hiện tại thì quỳ xuống đến ôm chân Nhan Nhan để cô khinh bỉ nhìn chính mình.
"Ta là bạn trai của Hướng Nhan, tự nhiên cũng là chủ của ngươi, hiện tại ngữ khí của ngươi lẽ nào chính là thái độ ngươi đối xử chủ?" Nghe Ông Lẫm Nhiên gọi Tư Hướng Nhan thân mật như vậy, Trầm Lạc càng thêm bất mãn, hắn cố ý kéo qua bờ vai của Tư Hướng Nhan, đem cô ôm lấy, căn bản không phát hiện, sau khi khi hắn làm động tác này, Tư Hướng Nhan vốn là gương mặt xem cuộc vui trong nháy mắt chuyển biến màu tro.
"Bỏ tay của ngươi ra."
"Bỏ tay của ngươi ra."
Trăm miệng một lời, ngữ khí đều là bất mãn. Thấy Tư Hướng Nhan từ trên vị trí đứng lên, không nhìn Trầm Lạc cũng không nhìn chính mình, quay người liền đi đến trong phòng. Ông Lẫm Nhiên trừng gã bỉ ổi chán ghét chọc cho Nhan Nhan nhà mình tức giận, vội vàng đi theo. Thấy nàng đi qua, Trầm Lạc cũng vội đuổi theo, kết quả Ông Lẫm Nhiên lại được vệ sĩ trước cửa Tư gia cho qua, mà hắn vẫn cứ bị ngăn ở ngoài cửa.
"Tránh ra! Các ngươi dựa vào cái gì ngăn ta! Các ngươi có biết ta là ai hay không!"
"Xin lỗi, Trầm tiên sinh, không có sự cho phép của đại tiểu thư, chúng tôi không cách nào để người vào."
"Dựa vào cái gì nữ nhân kia có thể đi vào?" Trầm Lạc dùng sức cắn chặt hàm răng, hung hăng trừng bóng lưng của Ông Lẫm Nhiên, hận không thể đem nàng ngàn đao bầm thây.
"Ông tỷ là vệ sĩ cận thân của đại tiểu thư, tự nhiên ở trong phạm vi cho đi."
Nghe ngữ khí của vệ sĩ chính thức, Trầm Lạc nắm chặt nắm đấm, cảm giác như là đã trúng một quyền lại không thể nói ra, chỉ có thể đem máu và khổ nuốt về bụng. Cuối cùng, hắn liếc nhìn Tư Hướng Nhan và Ông Lẫm Nhiên không thấy bóng người, tức giận rời khỏi Tư gia, gọi điện thoại tìm nữ minh tinh hắn gần đây mới cám dỗ được. Chẳng qua là nữ nhân mà thôi, Trầm Lạc hắn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, Tư Hướng Nhan, ta sớm muộn muốn ngươi trở thành người của ta.
Trở về phòng của chính mình, Tư Hướng Nhan có chút căm ghét cởi đi áo khoác bị Trầm Lạc chạm qua, chuẩn bị đến phòng tắm tắm rửa. Chỉ là, cô vừa có ý định này, cửa phòng liền bị người nhẹ nhàng gõ vang. Ở Tư gia người đều biết, biệt thự Tư gia có ba tầng, tầng thứ nhất là chỗ ở của người làm và vệ sĩ, mà tầng thứ hai và tầng thứ ba thì là lĩnh vực tư nhân của Tư Hướng Nhan. Không có sự cho phép của cô, ai cũng không thể tùy ý quấy rối hoặc tiến vào.
Nghe tiếng gõ cửa kia, Tư Hướng Nhan ngay lập tức thì đoán được người tới là ai, nghĩ tới đây là lần thứ hai Ông Lẫm Nhiên xông vào gian phòng của chính mình. Cô mặt lạnh mở cửa, nhìn thẳng người trước cửa.
"Đại tỷ đang đang tức giận sao?" Sắc mặt Tư Hướng Nhan tối tăm để Ông Lẫm Nhiên trong lòng run lên, nàng cẩn thận từng li từng tí một hỏi, tầm mắt lại không chịu từ trên người đối phương dời đi. Cởi đi áo khoác, Tư Hướng Nhan giờ khắc này cũng chỉ mặc một bộ áo thun màu đen bó sát người. Bờ vai của cô trắng nõn mượt mà, xương quai xanh cũng là bại lộ ở địa phương mình có thể thấy. Vải vóc đàn hồi bao bọc lấy nửa người trên tinh tế mà cân xứng của cô. Bụng dưới bằng phẳng, vòng eo một cái tay là có thể ôm chầm đến, còn có bộ ngực bị áo ngực bao quanh lấy, đứng thẳng như vậy, tròn trịa no đủ như vậy.
"Ngươi muốn chính mình đi hay là ta tìm người đem ngươi đuổi ra ngoài." Phát hiện tầm mắt không có quy tắc của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan tuy cảm giác vóc người của mình không có địa phương không thể phô ra, nhưng * trong mắt Ông Lẫm Nhiên thực quá mức, làm cho cô cực kỳ không thoải mái.
"Người ta vừa mới đem hành lý đưa đến, đại tỷ thì muốn đuổi em đi sao? Em đã làm sai điều gì, chị có có thể đánh em mắng em, nhưng em sẽ không đi."
Ông Lẫm Nhiên cười nói, trên mặt bày ra vô tội, ngữ khí lại là chân thành. Tư Hướng Nhan đánh giá nàng hồi lâu, bỏ đi ý nghĩ tắm rửa, mà là thay đổi một bộ quần áo chuẩn bị đi ra ngoài. Đêm nay Trầm Lạc hẹn cô đi ra ngoài ăn cơm, tuy người đã bị tức giận bỏ đi, nhưng bữa bữa tối này chính mình vẫn là nên đến hẹn, đem quan hệ của hai người triệt để chấm dứt.
"Đại tỷ đi đâu?" Thấy Tư Hướng Nhan thay đổi quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, Ông Lẫm Nhiên muốn đưa tay đi kéo cô, cuối cùng lại ở dưới bài xích rõ ràng của đối phương thu tay về.
"Cô chỉ là vệ sĩ." ý dưới lời nói, Ông Lẫm Nhiên không có tư cách hỏi đến nơi đi của cô.
"Chính là bởi vì em là vệ sĩ của chị, mới nên thời khắc theo bên chị a. Chị muốn đi đâu? Là cùng nam nhân kia hẹn hò?" Thấy Tư Hướng Nhan luôn đi còn không để ý chính mình, tính tình Ông Lẫm Nhiên không nhẫn nại được, bỗng nhiên đưa tay kéo cô, đem cánh tay của Tư Hướng Nhan kéo vào trong lòng. "Buông tay." Bị Ông Lẫm Nhiên tới gần như thế, tuy không buồn nôn như Trầm Lạc, lại vẫn là để Tư Hướng Nhan buồn bực. Cô rất lâu không có cùng người tiếp xúc quá thân mật, càng đáng ghét Ông Lẫm Nhiên tùy tùy tiện tiện nhích lại gần mình.
"Nhan Nhan đến cùng không thích em chỗ nào đây? Con người em xinh đẹp, vóc người cũng tốt. Em biết làm cơm, biết quét dọn phòng, cũng có thể bảo vệ chị. Chị muốn em có thể hầu hạ chị, chị muốn phát tiết cũng có thể hung hăng muốn em. Em chỗ nào không bằng mấy nam nhân kia? Nhan Nhan chị cũng không nhìn thấy cái tốt của em sao?"
Ông Lẫm Nhiên thao thao bất tuyệt nói một chuỗi lớn ưu điểm của bản thân nàng, Tư Hướng Nhan nghe xong cảm thấy không nói gì lại buồn cười. Cho dù nàng nói là thật lại có thể thế nào? Tư Hướng Nhan chưa bao giờ cảm giác mình thích nữ nhân, cũng bởi vì cô sẽ không yêu người nói năng tùy tiện như Ông Lẫm Nhiên như vậy. Không sai, bất luận Ông Lẫm Nhiên là nam hay nữ, cũng không phải loại hình mình thích.
"Tôi không thích cô, bây giờ không thích, sau này cũng sẽ không." Tư Hướng Nhan vừa nói, cũng không quay đầu lại vặn ra tay của Ông Lẫm Nhiên, vẫn đi về phía trước. Nhìn bóng lưng của cô, Ông Lẫm Nhiên có chút xuất thần, cuối cùng lại là bật cười. Nàng bước nhanh theo sau, ở trước khi Tư Hướng Nhan sắp ra ngoài ôm lấy cô, nhẹ nhàng ở trên lưng cô hạ xuống một nụ hôn.
"Nhan Nhan đừng đem lời nói đến chết như vậy, em sẽ nỗ lực cho chị thích em, để chị yêu em giống như em yêu chị. Trên đời này không còn ai sẽ yêu chị hơn em nữa, em yêu chị yêu đến chị cười một cái với em, em thì sẽ cao triều."
Hết chương 17
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thực, Nhiên Nhiên tuy bề ngoài rất phóng đãng, bên trong lại cũng là một mỹ nữ năm tháng yên tĩnh, thâm tình chuyên nhất.