Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 22: Cô muốn chết




Thế lực Tư gia khổng lồ, con đường lãm tiền cũng cực lớn, nhưng chủ yếu vẫn là mua bán súng ống quân hỏa. Lần này người Tư Hướng Nhan muốn gặp là nhà cung ứng quân hỏa Ấn độ cùng Tư gia hợp tác hơn mười năm, Địch Lạp Khắc Văn, tên hiệu là Địch Lão. Tướng mạo của Địch Lão vẫn tính là nhã nhặn, không cao, hơi mập, mặc một bộ tây trang màu xám, trên mặt mang theo nụ cười, nhìn qua rất giống thương nhân bình thường. Vào đến biệt thự, Tư Hướng Nhan nhìn một cái thì thấy được Địch Lão ngồi trên sofa, cô ấy ra hiệu Vọng Ca và Ông Lẫm Nhiên phía sau đi lên, cười lên với Địch lão.
"Tư tiểu thư." vừa mới ngồi vào, Tư Hướng Nhan còn chưa nói chuyện, vệ sĩ bên cạnh Địch Lão mở miệng trước một bước. Thấy hắn cung kính giữ lễ tiết với mình, đem cái gương trong tay đưa cho mình, Tư Hướng Nhan hiểu ý, đem cái gương mở ra, để bên trong là một cây súng bằng ngà voi được chế tạo hoàn mỹ, xem ra rất đáng giá, thể tích của cây súng rất nhỏ, một lần có thể bắn hai phát đạn, quý ở chỗ dễ dàng mang theo, và sẽ không bị phát hiện. Dùng loại đồ này dùng làm quà gặp mặt, xác thực là phong cách của Địch lão.
"Lâu như vậy không gặp, Địch Lão vẫn là giống như lúc trước" cầm cây súng đưa cho Vọng Ca, Tư Hướng Nhan cười nói. Tối nay cô không có đặc biệt trang điểm, lại vẫn là sáng ngời động lòng người như vậy. Ngồi ở bên cạnh Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên có chút mê mẫn nhìn nhất cử nhất động của cô, mải mai không thể nói ra sự tán thưởng và đắm chìm của mình.
"Tư tiểu thư, Địch Lão nói biến hóa của người rất lớn, ngược lại là càng ngày càng xinh đẹp rồi, không biết vị tiểu thư ở bên cạnh người là người nào." món ăn ở phía trước, chẳng qua là giới thiệu lẫn nhau, Địch Lão là bạn bè hợp tác nhiều năm của Tư gia, quen biết phụ thân của Tư Hướng Nhan, cũng quen Vọng Ca. Tuy hôm nay thêm một Ông Lẫm Nhiên, lại để Địch Lão chú ý rất lâu.
Gương mặt của Tư Hướng Nhan vốn thì xuất sắc, một bộ lễ phục màu đen cao quý, phối hợp với phấn mắt và viền mắt màu đen, tương phản cực lớn với môi đỏ mọng, khiến nàng nhìn ra tà mị mà không thể xâm phạm. Nhưng mà, thân là người đi theo phía sau cô, Ông Lẫm Nhiên lại mải mai không có che đậy sự nổi bật, trái lại hiện ra một loại cuồng dã xinh đẹp của người phương Đông hiếm khi thể hiện.
Ông Lẫm Nhiên thích đỏ, cũng thích phô trương màu sắc khác. Một bộ váy ngắn rực lửa ôm sát người đem vóc dáng lồi lõm của nàng phác thảo đến bão hòa cực độ, trang dung hoàn hảo phối với trung phân tóc dài màu đen không hề tân trang gì, rõ ràng là kiểu tóc rất bình thường, lại vì gương mặt của nàng mà trở nên hấp dẫn vũ mị (duyên dáng, xinh đẹp). Tư Hướng Nhan từng hoài nghi tại sao loại nữ nhân giống như Ông Lẫm Nhiên đây lựa chọn kiểu tóc trung quy trung củ* như thế (*quá coi trọng quy tắc, ý ở đây chắc nói là kiểu tóc lỗi thời không hợp thời), sau này mới phát hiện, vũ mị của đối phương sớm thì ăn sâu vào trong xương tủy, căn bản không cần kiểu tóc để thể hiện.
"Cô ấy là người chi hệ (thuộc kiểu thân cận) của Tư gia." đối với câu hỏi của Địch Lão, Tư Hướng Nhan tùy ý bịa một câu nói dối, đồng thời cũng là nói cho Lão Địch biết, Ông Lẫm Nhiên là người có thể tin tưởng. Quả nhiên, sau khi nghe qua lời mình nói, Địch Lão vốn là ánh mắt cảnh giác biến mất không thấy, mà thay vào đó là tán thưởng
"Tư tiểu thư, Địch Lão nói Tư gia không thẹn là gia tộc lớn, không chỉ có đương gia Tư tiểu thư người đây xuất sắc, còn có Ông tiểu thư giúp đỡ. Ông ấy lần này chỉ là muốn gặp cô một lần, cùng người thương thảo một chút phương hướng hợp tác sau này. Không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn, thật sự là chuyến đi này không tệ." Vì mấy người ở hiện trường đều không hiểu ngôn ngữ Ấn Độ, thì chỉ có thể nhìn đến Địch Lão và phiên dịch đang nói cái gì, sau đó do phiên dịch nói cho họ nghe.
Tư Hướng Nhan uống hồng trà trước mặt, không nhanh không chậm cùng Địch Lão trò chuyện, Ông Lẫm Nhiên ở một bên nghe, chỉ cảm thấy nhàm chán lại không có hứng thú, trái lại chuyên tâm quan sát đến Tư Hướng Nhan. Bất luận làm chuyện gì, Tư Hướng Nhan đều cho người ta một loại cảm giác mạnh mẽ kiên cường. Cô nhanh chóng lại có trật tự, nhưng đáng tin cậy để người ta yên tâm. Ông Lẫm Nhiên suy nghĩ, tuy bây giờ mình và Tư Hướng Nhan vẫn chỉ là quan hệ đại tỷ và thuộc hạ, nhưng không qua bao lâu, Nhan Nhan nhất định sẽ thích mình, như vậy bất luận là hôn tay của chị ấy hay là hôn mặt của chị ấy, mình cũng sẽ không bị chị ấy chê bỏ rồi.
Bản lĩnh lớn nhất của Ông Lẫm Nhiên là tùy lúc tùy nơi đều sẽ nghĩ đến cuộc sống tươi đẹp sau khi nàng và Tư Hướng Nhan sống chung với nhau, hoàn toàn lờ đi lúc này họ là đang làm cái gì. Nhưng mà tiếng còi cảnh sát bén nhọn chói tay lại gọi sức chú ý của nàng trở về. Phản ứng đầu tiên của Ông Lẫm Nhiên là sau lưng lạnh cả người, tối hôm nay cuộc gặp mặt này, người biết thì chỉ có mình và Vọng Ca, còn có thuộc hạ đột ngột gọi đến của Tư gia một chút chuyện cũng không biết. Bản thân đã cho cảnh sát tin tức giả, đem họ đưa ra bến tàu, làm sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Đột nhiên xảy ra tình hình để Địch Lão nhíu chặt chân mày, đồng thời không vui còn có Vọng Ca và Tư Hướng Nhan. Nghe tiếng hú của còi xe cảnh sát càng ngày càng gần, Tư Hướng Nhan không vội vàng hấp tấp, trên mặt cũng hoàn toàn không thấy sợ hãi, mà là lộ vẻ xin lỗi và cáo từ Địch Lão, xoay người đi đến mở xe ra.
"Đại tỷ, cảnh sát dường như sớm thì biết chuyện chúng ta gặp mặt hôm nay, phái đến không ít may phục." đồng thời đi về phía chiếc xe, Long Vọng mặt âm u nói. Địch Lão bên ngoài có tiếng, sớm chính là đối tượng chú ý của cảnh sát, mà Tư gia càng là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của cảnh sát. Gặp mặt lần này tuy cái gì cũng không có, lại sẽ mang đến cho Tư Hướng Nhan phiền phức không nhỏ, nói thế nào cũng không thể bị cảnh sát phát hiện manh mối.
"Con mẹ nó! Mấy con chó này vẫn thật sự là thích cắn người không buông!" thấy cảnh sát càng đến càng gần, Long Vọng thấp tiếng mắng, đồng thời cùng lúc, thuộc hạ của Tư gia đã cùng cảnh sát giao hỏa (nổ súng). Tư Hướng Nhan từ đầu đến cuối không nói lời nào, cô gương mặt lạnh lùng yên lặng tiêu sái, Ông Lẫm Nhiên ở sát bên cạnh cô, mọi lúc bảo hộ an toàn của cô. Nhưng mà, trong lúc nhanh chóng lên xe, Ông Lẫm Nhiên vừa mở cửa xe ra, lại bị Tư Hướng Nhan đưa tay ra ngăn lại. Nhiệt độ của bàn tay đó rất lạnh rất lạnh, để trong lòng Ông Lẫm Nhiên tê rần, rất muốn thay Tư Hướng Nhan đem tay bịt ấm.
"Đại tỷ?" Ông Lẫm Nhiên nghi hoặc nhìn về phía Tư Hướng Nhan, vẻ mặt khó hiểu.
"Cô tốt nhất cho tôi một giải thích hợp lý, nếu không ngã xuống ở đây chính là cô." Tư Hướng Nhan nói xong, móc ra ¤¤ trong túi, trực tiếp nhắm ngay đầu của Ông Lẫm Nhiên.
"Thì ra đại tỷ là đang hoài nghi em bán đứng chị, xác thực, người biết cuộc gặp mặt tối nay chỉ có em và Vọng Ca, Vọng ca ở bên cạnh chị nhiều năm như vậy, chị tin anh ấy là nên, nhưng em cũng có lý do tuyệt đối sẽ không bán đứng chị." tuy bị súng chỉ ngay đầu, Nhưng Ông Lẫm Nhiên không có nữa phần sợ hãi. Nàng nhìn Tư Hướng Nhan, cười đến cực kì tươi đẹp. Nàng không để ý mình bị hoài nghi, thậm chí cảm thấy Tư Hướng Nhan cho dù dùng súng chỉ vào mình cũng rất đẹp. Thấy đối phương từ từ bỏ súng xuống, xoay người lên xe, Ông Lẫm Nhiên không có lên, mà đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo chiếc xe của cô chậm rãi rời đi.
"Ông tỷ, cảnh sát đến quá nhiều người, chúng ta vẫn là mau lên xe thôi!" xe của Tư Hướng Nhan rời khỏi không lâu, rất nhanh thì có thuộc hạ chạy đến báo cáo tình huống với Ông Lẫm Nhiên. Nhìn thấy phía xa một mảng lớn đèn xe đỏ xanh thay thế nhau, nghe thấy tiếng súng bên tai không dứt, Ông Lẫm Nhiên thở dài một hơi, từ trong túi móc ra một điếu thuốc từ tốn hút lấy. Đồng thời lúc này, nàng nhanh chóng vung tay, dùng sức đánh ở trên mặt của tiểu đệ bên cạnh.
"Cậu nghe rõ cho tôi, lời nói chạy trốn tôi không muốn từ trong miệng của cậu nghe được lần thứ hai. Trận này đêm nay, bất luận thế nào cũng phải chống đỡ tiếp. Tôi không cho phép có một chiếc xe cảnh sát nào đuổi được đến xe của đại tỷ, hiểu không?" thanh âm lời nói của Ông Lẫm Nhiên không lớn, lại để tiểu đệ bên cạnh dọa đến toàn thân đều phát run, hắn che lấy mặt liên tục gật đầu, lại móc súng ra mang theo gương mặt ngoan kính (kiên quyết, mạnh mẽ) chạy trở về.
Thấy mấy thuộc hạ kia vẫn đang liều mạng, Ông Lẫm Nhiên hút một hơi thuốc lớn, đem khói thuốc nhả ra. Cuộc gặp mặt tối nay là tin tức lộ ra mới sẽ dẫn đến nhiều cảnh sát như vậy, nếu đã như thế, cô ấy cho tin tức giả cũng rất có thể sớm thì bị cảnh sát nhìn thấu. Họ nghi ngờ tin tức của mình đưa, cả lấy thân phận của mình cũng hoài nghi, mấy chuyện tốt này chắc chắn là đồng nghiệp kia của cô ấy làm. Nghĩ đến Tư Hướng Nhan lúc gần đi nhìn cũng không nhìn mình một cái, Ông Lẫm Nhiên cười khổ đem điếu thuốc ném ở trên đất.
Cho đến sau này, bản thân làm những chuyện này, vẫn thật sự là thất bại đó.
"Phương Ca, thế nào? Tìm được Tư đại tỷ chưa?" nhìn thấy biệt thự phía trước đã được bao vây, Đổng Lộ vui vẻ hỏi, hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy điều đến đại đội hình trinh (giống như đội hình sự), không ngờ vừa đến thì gặp được cục diện này. Nữ cảnh sát 25, lòng chính nghĩa đủ mười phần, cái gì cũng thích ra mặt trước, cộng thêm bạn trai là đội trưởng đội hình trinh, thì càng là một cổ nhiệt huyết trong não.
"Tiểu Lộ, anh từng nói bao nhiêu lần rồi, thời điểm này phải chú ý bảo hộ bản thân, đừng bị đạn lạc làm bị thương. Lần hành động tối nay là tập kích bất ngờ, trước khi xuất phát hoàn toàn không nhận được tin tức, tình báo cũng là vừa đưa manh mối. Em nghe nè, chút nữa hành động phải đi phía sau anh, đừng chạy lung tung."
"Được được được, Phương đội trưởng."
"Đội hai, đội ba, nhân vật mục tiêu chủ yếu đã rút khỏi, toàn tốc truy kích! Trừ nhân viên đội một ở đây cùng tôi xử trí!" Phương Hạo hướng về phía bộ đàm nói xong, ngay sau đó truyền đến tiếng vang của xe khởi động và tiếng súng. Quay đầu lại, phát hiện Đổng Lộ lúc nảy còn ngồi xổm ở bên cạnh mình sớm thì không thấy bóng dáng, nhất định là lên xe đuổi theo người rồi.
"Ông tỷ, cảnh sát đuổi đến rồi!" thân là trợ thủ đắc lực mới xuất hiện của Tư Hướng Nhan, sau khi Tư Hướng Nhan rời khỏi, Ông Lẫm Nhiên cũng trở thành người chỉ đạo, ngoại trừ chết ra, người của Tư gia hôm nay mang đến cũng đang ở trên mấy chiếc xe này. Nghe thấy tiếng còi cảnh sát phía sau, Ông Lẫm Nhiên nhíu chặt chân mày, đem chân ga đạp đến cùng, nhanh chóng phóng đi hướng đường núi.
Cuộc gặp mặt ở biệt thự tối nay ở trên núi, vốn là nơi ẩn nấp, mà đường núi cũng rất dốc. Ông Lẫm Nhiên biết Tư Hướng Nhan đã đi xa, hơi có chút yên tâm, bản thân nàng lại rõ ràng cũng không thể bị cảnh sát bắt được, nếu không tuyệt đối là một phiền phức. Nhanh chóng thay đổi tay lái, đem điếu thuốc trong miệng cắn chặt. Ông Lẫm Nhiên không có nghiện thuốc lá, cũng không thích hút thuốc, lại ở trong thời điểm khẩn trương đối với thuốc lá có sự chấp nhất kì lạ, dường như hút thuốc thì có thể giúp nàng ngưng tụ sức chú ý.
Chiếc xe bị đạn bắn đến phát ra tiếng vang, mà tiếng còi cảnh sát như lửa xém chân mày càng là sắc bén chói tai. Nhìn đường cong phía trước càng ngày càng hẹp, Ông Lẫm Nhiên không có thả chậm tốc độ xe, trái lại đạp hết chân ga, từng con đường cong xinh đẹp lóe qua. Chỉ là, chiếc xe phía sau hiển nhiên không có kỹ thuật của Ông Lẫm Nhiên, mới vừa đem tốc độ xe thả chậm, xe cảnh sát phía sau thì đuổi theo.
Thủ hạ hôm nay đến đa số là người chưa từng trãi qua nhiệm vụ lớn, gan nhỏ, thân thủ cũng không được, bị xe cảnh sát đuổi lên trong chớp mắt thì hoảng loạn tay chân, dưới tình thế cấp bách thì đạp thắng xe. Không chỉ là Ông Lẫm Nhiên, ngay cả xe cảnh sát phía sau cũng không ngờ được có người bị nước vào não bổng nhiên dừng xe, theo đó lốp xe và đường núi ma sát, xe mất đi thăng bằng trượt ở chính giữa đường núi, cùng với hai chiếc xe cảnh sát căn bản không kịp dừng lại, trực tiếp đụng lên.
Mồ hôi lạnh thuận theo thái dương chảy xuống, Ông Lẫm Nhiên mắt thấy ba chiếc xe vì tác động mà rơi xuống, chỉ cảm thấy trái tim nhảy cực nhanh, dường như muốn phá thân mà ra. Cô ấy dựa ở trên lưng ghế hô hấp khó khăn, nhanh chóng ra hiệu cho thuộc hạ phía sau, một đội xe giảm tốc vọt xuống đường núi, hướng đến biệt thự của Tư gia chạy đi.
Trên đường, không có xe cảnh sát đuổi đến, Ông Lẫm Nhiên nhíu chặt chân mày, lại từ đầu đến cuối đối với cảnh đó còn chưa hoàn hồn. Thuốc lá hút một điếu lại một điếu, hơi sương màu xám quanh quẩn trong xe, buồn bực có chút thở không ra hơi. Cho đến khi chiếc xe dừng ở trước cửa biệt thự Tư gia, Ông Lẫm Nhiên mới giống như được cứu, lần nữa khơi lên nụ cười, đẩy cửa đi vào.
Nhưng mà, vừa mới vào căn phòng, Ông Lẫm Nhiên thậm chí còn chưa kịp nói cái gì, hai cánh tay thì bị người dùng sức chế trụ, hướng phía sau bẻ đi. Nhìn thấy Tư Hướng Nhan một mặt lạnh nhạt đứng ở trước mặt mình, đem cái máy nghe lén quăng ở trước mặt mình. Ông Lẫm Nhiên mở miệng muốn nói cái gì, cổ lại bị Tư Hướng Nhan bóp lấy, cảm giác ngạt thở để nàng không thể không phí sức hô hấp.
"Cô muốn chết."
Hết chương 22
Tác giả có lời muốn nói
Khụ khụ, loại hiện trường này viết xong quả thực tan vỡ, người ta không am hiểu nhất chính là viết loại quá độ này. Kết quả là, đồng đội ngu như heo bán Nhiên Nhiên rồi! Nhiên Nhiên lập tức liền phải có nếm mùi đau khổ, chương sau cao năng chút, không phải nhân viên chiến đấu xin mời nhanh chóng rút đi. Mễ Na Tang, người ta trở về rồi, bắt đầu ngày ngày cập nhật thôi, cầu rãi hoa và lưu hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.