Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 36: Em rốt cuộc nên bắt chị làm sao mới tốt




Có lẽ là vì ở quán bar bị nước lạnh dội quá lâu, Ông Lẫm Nhiên lần này sốt cao đến vừa nhanh vừa dữ, dù cho tiêm thuốc hạ sốt, nhiệt độ cơ thể lại vẫn là lúc cao lúc thấp, loanh quanh giữa 39 đến 40 độ. Không yên tâm tình trạng của nàng, Tư Hướng Nhan tự nhiên sẽ không trở về phòng nghỉ ngơi, mà là cả đêm ở trong phòng Ông Lẫm Nhiên, giúp nàng dùng khăn tay lao mặt, dùng tăm bông thường xuyên giúp nàng thấm ướt cánh môi.
Làm những hành động này hoàn toàn có thể coi là chu đáo, lại bận rộn cả một đêm. Tư Hướng Nhan lúc này mới chợt nhận ra, biểu hiện của mình lúc này hẳn là không giống mình lúc trước. Nhiều năm qua, Tư Hướng Nhan luôn đều kêu ngạo mà cao cao tại thượng, cô có thực lực có nhan sắc có các loại bốc đồng cốt yếu, mà mấy nam nhân kia thích cô theo đuổi cô cũng là xem cô như hạt minh châu để trên tay.
Mỗi ngày nghe được mấy nam nhân kia nói với mình hoa ngôn xảo ngữ giả vờ quan tâm, Tư Hướng Nhan trên mặt cười, trong lòng lại khinh miệt. Cô coi họ là công cụ tiêu khiển thời gian và món đồ chơi, chán rồi thì đổi, cũng sẽ không làm cái loại chuyện giống như bạn gái chăm sóc bạn trai. Nhưng mà, lúc này thấy Ông Lẫm Nhiên yếu ớt nằm trên giường, nàng sắc mặt nhợt nhạt, vì quá khó chịu mà nhíu chặt đầu chân mày.
Càng là nhìn, trong lòng Tư Hướng Nhan thì càng là khổ sở và áy náy. Chuyện hôm nay xác thực cô làm sai rồi, nếu như cô thật sự muốn đẩy Ông Lẫm Nhiên ra, đuổi nàng đi, từ chối nàng, hoặc là trực tiếp giết nàng càng thêm dứt khoát, mà Tư Hướng Nhan cũng tin, ở trong lòng Ông Lẫm Nhiên, nàng thà hy vọng mình đích thân ra tay loại trừ nàng, cũng tốt hơn trăm lần so với đem nàng đưa cho nam nhân khác như bây giờ.
Ở trong lòng thở dài một hơi, Tư Hướng Nhan dựa đầu ở mép giường, yên lặng suy nghĩ tiếp theo cô nên làm sao, lại nên thế nào để Ông Lẫm Nhiên có thể dễ chịu một chút. Cơ thể kiệt quệ ở thời điểm này cảm thấy được mệt nhoài, cô ấy suy nghĩ một chút, liền như vậy ngủ đi.
"Ngô.." Tư Hướng Nhan lần này vừa ngủ liền đến trời sáng, chỉ là, Ông Lẫm Nhiên lại tỉnh lại trước cô ấy một bước. Động một chút cơ thể toàn thân đều dâng lên cơ thể cứng nhắc, Ông Lẫm Nhiên mở mắt ra trong chớp mắt liền cảm giác được trong phòng tồn tại một người khác. Mùi hương trên người cô vẫn là quen thuộc dễ ngửi như vậy, mà lúc này cô ấy không cao cao tại thượng như ngày thường, mà là có chút chật vật nằm úp trên giường yên ổn ngủ.​
Tuy cổ họng khát khô có chút phát đau, nhưng Ông Lẫm Nhiên lại không muốn làm ra động tịnh lớn gì mà đánh thức Tư Hướng Nhan. Nàng cúi đầu, đạm tĩnh (đạm bạc và yên tĩnh) nhìn bên mặt cười ra của đối phương rất đẹp, nhưng nụ cười lại rất miễn cưỡng. Không cách không thừa nhận, sáng sớm thức dậy thấy được Tư Hướng Nhan ở đây, Ông Lẫm Nhiên trong lòng ấm áp. Nhưng mà khi nghĩ đến nguyên nhân cô ấy ở đây, tâm trạng vui mừng nhảy nhót đó lập tức lạnh như băng giống như bị xối một thùng nước lạnh.
Hết thảy của đêm qua còn rành rành trước mắt, Ông Lẫm Nhiên không dám tưởng tượng nếu như mình khi đó không lấy cái chết ép buộc, nàng sẽ gặp phải cái gì. Mà liên hệ đến tất cả đều là Tư Hướng Nhan đồng ý, buồng tim lại dâng lên sự chua xót quen thuộc. Phần đau đó để Ông Lẫm Nhiên trực tiếp không dậy nổi, ở trên giường đau khổ cuộn tròn thành một đoàn, cũng làm tỉnh Tư Hướng Nhan mất ngủ.
"Cô tỉnh rồi, cảm thấy thế nào." Bị động tĩnh của Ông Lẫm Nhiên làm tỉnh, Tư Hướng Nhan ngẩng đầu lên liền thấy nàng có chút đau khổ che lấy ngực, nhắm mắt đem đầu chôn ở phía dưới cánh tay. Tư Hướng Nhan không đoán được sẽ xuất hiện tình hình này, hơn nữa cô cũng không biết chỗ khác của Ông Lẫm Nhiên có bị thương, lúc này, thấy được bộ dạng khó chịu của nàng như vậy, phản ứng đầu tiên chính là đi kêu bác sĩ, lại bị đối phương kéo lấy cổ tay.
"Không cần." Giọng nói của Ông Lẫm Nhiên rất khàn, ngay cả lòng bàn tay cũng lạnh như băng. Thấy nàng có chút dùng sức muốn lấy nước trên bàn, Tư Hướng Nhan vội vàng đỡ nàng lên, lại rót ít nước nóng và ít nước lạnh trộn lại với nhau, chậm rãi đút nàng. Trong quá trình uống nước, Tư Hướng Nhan phát hiện Ông Lẫm Nhiên luôn không chịu mở mắt, Sau khi uống xong yên ổn nằm ở trên giường, cả nhìn cũng không nhìn mình.
Tình hình như thế có bao nhiêu bối rối, Tư Hướng Nhan đi cũng không phải, ở lại cũng không xong. Trong lúc cô không biết làm sao, Ông Lẫm Nhiên chợt mở mắt ra, quay đầu nhìn mình. Con ngươi màu nâu của nàng mang theo mấy tia kháng cự, càng nhiều hơn là thất vọng. Bị nàng dùng ánh mắt như vậy nhìn, Tư Hướng Nhan chợt cảm thấy cơ thể rất nặng, mà phần trọng lượng đó, bắt nguồn là thương tiếc đối với Ông Lẫm Nhiên.
"Chị có thể để em một mình ở một chút không?" Ông Lẫm Nhiên mở miệng, lại là truyền đạt lệnh đuổi khách. Nghe được lời của nàng, Tư Hướng Nhan khẽ chau mày, có chút do dự. Lúc này thực sự không nên để Ông Lẫm Nhiên bị bệnh ở trong phòng một mình, càng huống hồ gì tình trạng của nàng không chỉ là phát sốt, còn rất có thể có bệnh chứng khác. Nghĩ đến tối qua bác sĩ để lại cho mình thuốc mỡ, Tư Hướng Nhan nghĩ một chút, vẫn là lấy ra, đặt ở bên giường.
"Tối qua có bác sĩ tiêm thuốc cho cô, thuốc này là dùng cho lần đầu tiên của nữ nhân, nếu như cô không thoải mái, có thể bôi một chút." Tư Hướng Nhan không biết chính mình sẽ cùng từ (không cách tìm được từ ngữ thích hợp), suy nghĩa rất lâu mới nghĩ ra cách nói uyển chuyển như thế, nhưng cô lại phát hiện, sau khi mình nói xong câu này, Ông Lẫm Nhiên toàn thân phát run, tiếp đó quay đầu qua nhìn mình không nói lời nào.
Con ngươi của nàng mang theo thất vọng nặng hơn vừa rồi, giống như là ngàn ngôn vạn ngữ muốn nói với mình, chung quy lại giấu ở trong lòng. Ánh mắt quá mức này để người ta đau lòng, mà khóe miệng Ông Lẫm Nhiên cứng rắn kéo ra nụ cười cũng càng để người ta thêm chua xót. Tư Hướng Nhan lúc này mới hiểu, bất luận mình nói uyển chuyển bao nhiêu, cô vẫn là rãi muối ở trên miệng vết thương của Ông Lẫm Nhiên.
"Tư Hướng Nhan." Trãi qua rất lâu, căn phòng trầm mặc có được thanh âm. Tư Hướng Nhan nhớ được, đây là sau khi gặp được Ông Lẫm Nhiên, nàng lần đầu tiên kêu mình. Hai con ngươi của nàng mang theo vầng sáng pha lê nhợt nhạt, đó là bộ dạng sau khi nước mắt tích lũy, nhưng Ông Lẫm Nhiên vẫn đang chịu đựng không để nước mắt tràn ra hốc mắt, thậm chí nhịn đến cả cơ thể cũng bất đầu phát run.
"Chuyện tối qua, là lỗi của tôi." Tư Hướng Nhan từ khi sinh tới giờ lần đầu tiên nghiêm túc xin lỗi như thế, thấy cô ấy mặt đầy áy náy và thương tâm vốn không nên có. Ông Lẫm Nhiên cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác, sau đó lại càng thêm tuyệt vọng cười ra. Là như vậy a, nàng nên sớm thì nghĩ đến. Tư Hướng Nhan nếu đã ở tối qua đi quán bar đón mình, chính là đột ngột thay đổi sinh ý (làm ăn). Nhưng cho dù như thế, Ông Lẫm Nhiên vẫn là không cách cởi bỏ khúc mắt của mình. Càng huống hồ, bây giờ tất cả Tư Hướng Nhan đối với mình, đều là xuất phát tư áy náy của cô ấy đối với mình chứ?
"Tư Hướng Nhan, chị có cảm thấy, em đã đê tiện đến trình độ chị tùy tiện nói một câu xin lỗi, thì có thể dễ dàng vãng hồi không? Em a, không để ý chị đối đãi em thế nào, hoặc là suy nghĩ em cần dùng thời gian bao lâu mới có thể để chị thích em. Em chỉ là hy vọng, cùng lúc chị lợi dụng em cũng nhớ được cái tốt của em, đừng chỉ là đem em coi là rác rưởi dùng qua thì quăng đi."
"Tình yêu em đối với chị có lẽ đối với chị mà nói không đáng nhắc đến, chị có thể không cần, cũng có thể đem em giết đi để duy trì tôn nghiêm của chị. Nhưng em thật sự không cách chấp nhận, chị đem tình yêu của em là trò đùa, đem cơ thể của em làm lợi thế để lợi dụng."
Ông Lẫm Nhiên nói xong, từ từ nhắm mắt lại, nước mắt thuận theo khoe mắt chảy xuống, nhỏ ở trên gối phát ra tiếng vang rầu rĩ. Âm thanh đó thì giống như chuông báo động, không ngừng reo ở trong lòng của Ông Lẫm Nhiên. Nàng một mặt nói cho mình biết, từ bỏ đi, từ bỏ Tư Hướng Nhan, làm lại Ông Lẫm Nhiên trước kia. Nhưng mà.. trong đầu nghĩ như vậy, lòng lại cắn xé không chịu buông bỏ phần tình yêu đó.
"Ông Lẫm Nhiên, tôi không có coi cô là trò đùa. Nếu như cô nhất định cho rằng như vậy, tôi không có gì có thể nói." Tuy trong lòng thương tâm Ông Lẫm Nhiên, nhưng Tư Hướng Nhan lại không cho phép nhân cách của mình bị phủ quyết. Ông Lẫm Nhiên căn bản không biết, khi mình ra quyết định đó, trong lòng có bao nhiêu thấp thỏm và bất an.
Bắt đầu từ sáng sớm ngày đó, cô thì luôn uống rượu, luôn muốn dựa vào rượu cồn gây tê chính mình, để cô quên đi cái gọi là tình cảm, trở về làm Tư Hướng Nhan không cần tình yêu chỉ cần quyền lợi kia. Nhưng cô thất bại rồi, dẫu cho dùng nhiều phương pháp thế nào, cô cũng không cách phủ nhận một sự thật. Đó chính là, cô tựa hồ thật sự thích Ông Lẫm Nhiên, bắt đầu để ý cảm nhận của nàng, khổ sở và vui vẻ, hỉ bi ưu thương của nàng
"Đừng nói nữa." Nghe qua lời của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên trào phúng khơi lên khóe miệng, đem cơ thể dịch sang một bên. Tư Hướng Nhan thấy nàng không muốn nói nữa, chỉ đành đứng dậy đẩy cửa rời khỏi, cùng với tiếng đóng cửa vang lên, Ông Lẫm Nhiên dùng sức nắm chặt lọ thuốc mỡ Tư Hướng Nhan cho mình, hung hăng ném lên cánh cửa.
Tư Hướng Nhan có kêu ngạo của cô ấy, cô ấy không cho phép mình nói cô ấy không đúng, dù cho lúc này cũng không nguyện nói nữa câu nhận lỗi để an ủi mình. Ông Lẫm Nhiên dùng tay che lấy hai mắt, ngón tay không ngừng run rẫy. Cho dù sớm thì đoán được bước đường theo đuổi Tư Hướng Nhan sẽ rất chật vật lại không ngờ được sẽ làm trái tim đau khổ đến thế này.
Ông Lẫm Nhiên nàng ấy có thể vì Tư Hướng Nhan trả giá tất cả, lại không thể để điểm tôn nghiêm cuối cùng kia của nhân loại đều đánh mất. Nàng cần là Tư Huớng Nhan thật lòng yêu thương, mà không phải vật phụ thuộc vì áy náy mà sản sinh.
"Nhan Nhan, em rốt cuộc nên bắt chị làm sao mới tốt, em mệt rồi, thật sự mệt rồi."
Hết chương 36

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.