Thời gian cùng người yêu ở chung một chỗ luôn là đặc biệt ngọt ngào thư thái, giống như mỗi phút mỗi giây đều ăn kẹo mứt như vậy, giống như cả cơ thể đều là ngọt. Kéo tay của Tư Hướng Nhan lên phi cơ, cabin cực lớn ngoại trừ Long Vọng và một số thuộc hạ ra thì chỉ có hai người họ, ngồi ở bên cạnh Tư Hướng Nhan, vừa mới ngồi xuống Ông Lẫm Nhiên thì đem đầu dựa qua, nàng hận không thể trở thành một con gấu koala, thời khắc đều dính lấy Tư Hướng Nhan.
"Rất mệt?" Thấy Ông Lẫm Nhiên đem mặt chôn ở trên vai mình cọ cọ, Tư Hướng Nhan thuận ray ôm nàng, khẽ cười nhàn nhạt, ngay cả bản thân cô cũng quên mất cô bao lâu chưa thư thả cười qua như vậy nữa.
"Không có, chỉ là nhìn Nhan Nhan, thì sẽ không chế không được muốn thân cận." Hiển nhiên cái ôm của Tư Hướng Nhan để Ông Lẫm Nhiên rất là hưởng thụ, nàng lười biếng dựa ở trong lòng cô, ngửi lấy thanh hương giữa sợi tóc của cô, tựa hồ thật sự có chút mệt nhọc.
"Nếu như em thật sự lúc này cũng rời xa không được tôi, tôi thì cho phép em ỷ lại vào tôi, cho dù tôi đuổi em đi em cũng có thể từ chối." Tư Hướng Nhan nhẹ tiếng nói, đem Ông Lẫm Nhiên ôm đến càng chặt, khi đang nói chuyện, phi cơ cất cánh, hai người không thể không không tách ra thắt chặt dây an toàn lại đem thân cố định, để tránh phát sinh chuyện không cần thiết.
Địch Lão lần này trở về Ấn Độ liền khóa nguồn hàng đối với Tư gia, tuy nói ý đồ rất rõ, nhưng Tư Hướng Nhan biết, lấy giao dịch của Địch Lão và Tư gia, Địch Lão làm như vậy xác thực là có chút việc lớn gói nhỏ (*), có lẽ thật sự mục đích chỉ là muốn thu hút mình đi gặp ông ta mà thôi. Ở đáy lòng, Tư Hướng Nhan kỳ thật cũng không hy vọng Ông Lẫm Nhiên đi theo, nhưng cô lại biết trong lòng đối phương nhất định rất muốn bên cạnh mình.
(*) 大题小做: Có nghĩa là đem vấn đề lớn coi như chuyện nhỏ (còn một câu khác là 大题大作 có nghĩa là chuyện lớn xé to, mình tra trên mạng là hai câu này trái ngược nhau, nhưng khi áp dụng câu 大题小做 vào thì không hợp lý bằng câu sau, không biết tác giả có ghi lộn không. Nhưng tác giả để sau thì mình dịch vậy thôi).
Trong lúc ngẫm nghĩ và thỏa mãn yêu cầu của người yêu, Tư Hướng Nhan không hề do dự lựa chọn người trước. Nếu đã nhận định Ông Lẫm Nhiên là nữ nhân của cô, cô đối với tất cả sủng ái muôn vàn tốt, đều là hoàn toàn hợp lý.
"Tư tỷ." trong lúc phi cơ di chuyển đến nữa chừng, Long Vọng bổng nhiên sắc mặt ngưng trọng đi qua, thấy anh ấy sắc mặt có biến, Tư Hướng Nhan vỗ vỗ đầu của Ông Lẫm Nhiên, ra hiệu em ấy tiếp tục nghỉ ngơi.
"Chuyện gì."
"Phi cơ hình như xảy ra chút vấn đề, đang từ từ rơi xuống, tình hình chi tiết, chị lập tức.. cành!"
Long Vọng lời chưa nói xong, phi cơ thì sản sinh xốc nảy và lắc lư rất lớn, lửa trong kho bắt đầu lóe sáng không ngừng, thậm chí con mắt lay động cũng có chút phát đau. Tư Hướng Nhan trầm mặt, mà Ông Lẫm Nhiên cũng sắc mặt ngưng trọng ngồi ở đó. Tất cả người đều không ngờ được, Tư gia luôn luôn đều làm tốt biện pháp phòng bị sẽ bị động tay chân, phi cơ một khi rơi nát, tất cả người đều sẽ không có đường sống
"Tốc độ bây giờ rơi xuống quá nhanh rồi, vốn dĩ không tìm được điểm rơi an toàn. Đem tất cả dù nhảy trong cabin lấy ra, tất cả nhân viên chuẩn bị nhảy dù." Mắt thấy tư thái của phi cơ cực kì không ổn rơi xuống, mà tốc độ càng ngày càng nhanh. Tư Hướng Nhan dùng một tay đỡ lấy ghế ngồi, tay khác nắm lấy tay Ông Lẫm Nhiên. Long Vọng nhận được mệnh lệnh, tiểu đệ thuộc hạ vội vàng đem dù nhảy đưa đến, trước hết trang bị tự nhiên là Tư Hướng Nhan và Ông Lẫm Nhiên.
Thời gian dài xốc nảy để đại não có chút choáng váng, cảm giác buồn nôn xốc nảy ở trong dạ dày, toàn thân đều dâng lên khó chịu. Thấy Ông Lẫm Nhiên tựa hồ cũng không sợ hãi, mà chuyên chú nhìn theo mình, Tư Hướng Nhan kéo lấy tay của em ấy chật vật ở trong phi cơ đi qua, mà một đám thủ hạ phía sau hẳn là theo xung quanh, vì bảo vệ an toàn của Tư Hướng Nhan.
"Tôi nghĩ em cũng không sợ hãi." Đứng ở trước cửa cabin, nhìn theo bầu trời ít thấy ở trên lục địa, Tư Hướng Nhan nhẹ tiếng nói. Cô rất rõ, phi cơ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhất định có người động tay chân. Trước tiên không nhắc sau khi nhảy dù là sẽ an toàn không, cho dù thành công tiếp đất, nói không chừng mai phục cũng sẽ nối gót tới. Tư Hướng Nhan kéo lấy tay của Ông Lẫm, đem súng trong lòng đặt ở thắt lưng của cô, càng là thời điểm khẩn trương, cô ấy trái lại càng lãnh tĩnh
"Có Nhan Nhan ở đây, em đi đâu cũng không sợ."
"Vậy nhảy đi." Nghe qua Ông Lẫm Nhiên hồi đáp, Tư Hướng Nhan cười lên, cô cũng không cách nhẫn nhịn được sự xốc nảy của phi cơ, mang theo Ông Lẫm Nhiên buông mình nhảy xuống. Cơ thể bổng nhiên mất cảm giác nặng cũng không đáng sợ, nhưng mà mang theo sản khoái trước nay chưa từng có. Thấy Tư Hướng Nhan một bộ dạng thong dong, Ông Lẫm Nhiên cảm thấy lúc này chị ấy vẫn như cũ đẹp đến để người động dung. Cho dù đang trong thời điểm sinh tử, nàng vẫn là cảm thấy, có thể cùng Tư Hướng Nhan chung một chỗ, thật sự rất tốt.
"Nhan Nhan, chị nói đợi chút nữa sẽ phát sinh cái gì?"
"Có lẽ là tình tiết trong tivi thường diễn đó, nhưng nếu như em đập đầu quên đi tôi, tôi sẽ mải mai không do dự bỏ rơi em."
"Ngô, Nhan Nhan vô tình cũng rất mê người. Bây giờ em rất muốn hôn chị, phải làm sao đây?"
Ông Lẫm Nhiên cười nói, sợi tóc dần dần mê loạn hai mắt, tiếp đó, nàng cảm thấy Tư Hướng Nhan đang dùng tay vuốt ve gò má của mình, còn chưa phục hồi tinh thần, hai môi đã bị hai mép môi mỏng manh hơi lạnh khác hôn lấy, dây dưa quấn lại với nhau. Cho dù đã hôn qua vô số lần, nhưng mùi vị của Tư Hướng Nhan vẫn là tươi đẹp như vậy, hơi thở của chị ấy thuận theo cổ họng của mình tràn đầy toàn thân, để Ông Lẫm Nhiên kìm chế không được nhắm lấy hai mắt, theo ý thức mở ra dù nhảy.
Địa điểm rơi xuống cũng không lý tưởng, mà là đảo nhỏ ít người. Nhìn theo rừng cây rậm rạp phía dưới, Ông Lẫm Nhiên trước khi đang có ý thức hình ảnh cuối cùng chính là gương mặt cười tự tin và ôn nhu của Tư Hướng Nhan, tiếp theo trước mắt một màu đen, liền cái gì cũng không biết rồi.
"Cái gì? Mất đi liên hệ?" vốn cho rằng hôm nay sẽ là một ngày thư thả, nhưng một cuộc điện thoại gọi đến, kì nghỉ khó có được của Chung Cẩn Lan cũng tuyên cáo tiêu tan. Cô nhẹ nhàng kéo ra cái tay của Chung Cẩn Lan ôm lấy mình, chỉ khoác một bộ áo ngủ đi đến bên cửa sổ. Nghe thấy phi cơ tư nhân của Tư Hướng Nhan và Ông Lẫm Nhiên ngồi mất liên lạc, không cần đoán cũng biết là xảy ra chuyện rồi.
Tôi biết rồi, trên phi cơ không chỉ có Tư tỷ, còn có Vọng ca và Ông quản sự. Bất luận thế nào cũng phải lấy tốc độ nhanh nhất tra được vị trí của họ, hơn nữa phái đi cứu viện, chút nữa tôi cũng sẽ qua, các người lập tức hành động, càng nhanh càng tốt "cúp đi điện thoại, Chung Cẩn Lan quay đầu, phát hiện Chung Cẩn Du đã bị mình đánh thức, đang ngồi ở bên giường nhìn cô.
Mắt thấy bộ dạng tiểu quỷ không ngủ đủ, Chung Cẩn Lan khó được chín chắn một lần, cô đỡ lấy Chung Cẩn Du để cô ấy nằm trở lại, lại thay cô ấy đắp lấy chăn, hôn ở trên trán của cô ấy." Tư Tư ở bên đó xảy ra vấn đề, tình trạng không phải rất tốt, ta bây giờ cần phải cùng người của Tư gia đi tìm họ, ngươi ở trong nhà nghỉ ngơi."Chung Cẩn Lan nói xong, thì nhận được ánh mắt gật gật đầu của Chung Cẩn Du dặn dò cô cẩn thận, tắm rửa thay quần áo thì chạy xe đến Tư gia.
Tư Hướng Nhan, ngươi tốt nhất không sao đừng để người bạn già này lo lắng cho ngươi, nếu không thì sẽ không chỉ là cho ta thêm tiền lương đơn giản như vậy.
Hết chương 42