"Đem đồ trả cho ta!" Giọng trẻ con non nớt sắc bén chói tai, trong đó lại mang theo chút quật cường. Một vóc dáng thấp bé, đứa trẻ gương mặt thanh tú ở trong lớp học lớn tiếng kêu lên, làm cho lão sư đứng lớp bất mãn đến trừng mắt qua, dò hỏi xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, đối mặt với chất vấn của lão sư và ánh mắt giễu cợt của toàn bộ bạn học, đứa nhỏ cũng không nói cái gì, mà là dùng sức đẩy bạn cùng bàn đang cười xấu ra, giống như điên cắn lấy cánh tay của hắn, đem túi văn phòng phẩm thuộc về mình trong tay hắn cướp lại.
Hành động này của đứa nhỏ làm cho toàn bộ bạn học thét lên, nam sinh bị cắn càng đau khổ rống lên, lão sư vội vã đi qua kéo hai đứa nhỏ ra, rút tay liền cho người cắn đứa nhỏ kia một bạt tay. Đau đớn nóng hừng hực rơi ở trên mặt, đứa nhỏ lại cảm thấy không được đau đớn, dùng sức che chở túi văn phòng phẩm trong tay, che chở giống y như bảo bối.
Lão sư vẫn là lần đầu tiên thấy được đứa nhỏ tính nóng nảy mà không nghe quản giáo, nàng ta giận dữ để đối phương lăn ra hành lang phạt đứng, nghe được lời này, đứa nhỏ động động cánh môi, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng lại một câu không nói ngẩng người ở chỗ đó, kinh ngạc nhìn theo sự việc từ bắt đầu đến bây giờ, nữ sinh nào đó từ đầu đến cuối cũng chưa từng ngó nhìn bên này.
Cho dù trẻ tuổi không biết, đứa nhỏ lại biết rõ, tất cả người ở đây đều chán ghét mình, có lẽ con người đó cũng là như thế. Nhưng cô không có giễu cợt nàng, cũng không có giống người khác ác ngôn tướng hướng (đem lời nói ác độc lên thân người khác) như vậy, mọi lúc trêu chọc mình. Tuy chỉ có một chút an ủi, lại cũng đủ rồi.
"Khụ.." Bổng nhiên xông vào hồi ức để Ông Lẫm Nhiên nhịn không được cười lên, lại là động đến vết thương, để nàng đau khổ ho khan lên. Không biết nằm ở đây bao lâu rồi, nàng cũng cảm thấy thân thể lạnh lẽo đến cứng đơ lại tê bại, dường như cả chuyện mở mắt dễ dàng như vậy làm đến cũng giống như khó lên trời. Vết thương giữa eo đã không đau như vậy rồi, chân phải cuối cùng triệt để không có cảm giác.
Ông Lẫm Nhiên ở trong lòng nói với bản thân phải đứng lên, đi đến địa phương nàng cùng Tư Hướng Nhan hẹn xong, hoàn thành lời hứa trở về của mình từng nói. Chỉ là thân thể này cả duy trì hô hấp cũng rất khó khăn, lại nói thế nào trở về bên cạnh Tư Hướng Nhan?
"Nhan.. Nhan Nhan." Kêu lấy tên của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên chật vật che lấy vết thương trên eo còn đang chảy máu, cố hết sức lật qua cơ thể đang nằm sấp trên đất. Năm ngón tay lún vào trong đất, đem mặt đất nhuộm lên mấy tia màu đỏ, chân trái khó khăn cong lại rồi duỗi thẳng, mà làm xong một loạt động tác, bản thân cũng chỉ xê dịch được mấy li mà thôi.
"Ông Lẫm Nhiên, cử động một cái nữa, kiên trì một chút nữa thì.. sẽ tốt thôi. Ngươi yếu như vậy, nên làm sao bảo vệ chị ấy.. làm sao để chị ấy nhớ kĩ ngươi, ngươi từng nói phải trở về bên cạnh chị ấy, ngươi quên rồi sao?" có lẽ vì không để chính mình mất đi ý thức, Ông Lẫm Nhiên không ngừng lầm bầm lầu bầu, chật vật ở trên đất leo lên. Nhánh cây ma sát với máu thịt mơ hồ của chân phải, nàng lại giống như không cảm giác được cái gì, vẫn như cũ không chịu dừng lại.
Vừa rồi vì đảm bảo sự an toàn của Tư Hướng Nhan, nàng ở trên đường căn bản không có làm bất cứ kí hiệu nào, cũng không biết bản thân chạy đến chỗ nào, chạy bao nhiêu xa. Ông Lẫm Nhiên không mong chờ người nào có thể ở trước khi nàng chống đỡ đến cực hạn tìm đến nàng, trong lòng lại tràn đầy không cam tâm. Bây giờ nàng rất nhớ Tư Hướng Nhan, hận không thể bây giờ thì nhìn được gương mặt của người kia, ngửi được mùi vị ngọt ngào mát mẽ. Nhưng mà, bản thân sợ là chống chọi không được quá nhiều rồi.
"Phù.. A ha.." Rất không dễ dàng bò ra mấy mét, chỉ là khoảng cách cực kì bé nhỏ như vậy thì đã dùng toàn bộ sức lực của Ông Lẫm Nhiên. Nàng run rẫy bàn tay, muốn chống lấy mặt đất đứng lên, nhưng chân phải lại không nghe theo sai khiến, thì giống như bị ngươi khác khống chế. Ông Lẫm Nhiên dồn dập thở gấp, dùng tay chế trụ vết thương của chân phải, muốn dùng đau đớn kịch liệt để tìm lại tri giác của cái chân này.
Nàng thành công rồi, lại làm cho vết thương tràn ra thêm nhiều máu, nhưng nàng lúc này lại không để tâm nhiều như vậy. Lảo đảo từ trên đất đứng dậy, cẩn thận tỉ mỉ đỡ lấy thân cây tiến lên. Nhưng mà mới đi ra mấy bước, Ông Lẫm Nhiên liền phát giác trước mắt càng ngày càng đen, lại lần nữa ngã ở trên đất. Lần này là thật sự hết cách đứng lên nữa, nàng yếu ớt thở gấp, hai tay rủ xuống ở hai bên cơ thể, đã hết sức nhấc lên.
"Nhan Nhan, em rất lạnh, rất nhớ chị.." Ông Lẫm Nhiên nhẹ giọng thầm thì, cơ hồ chỉ là dựa vào sức ý chí đang kiên trì. Trong mơ hồ, nàng cảm thấy chính mình đã chết rồi, còn may mắn thoát khỏi cái lẩn quẫn của địa ngục, mà bước lầm vào thiên đường. Cơ thể được lòng ngực ấm áp mà quen thuộc kia ôm lấy, ánh mắt của Tư Hướng Nhan nhìn mình là ôn nhu và thương tiếc từ trước đến giờ chưa từng có, cơ hồ để Ông Lẫm Nhiên sản sinh ra một loại ảo giác giống như đối phương cũng là sâu sắc yêu nàng.
Từ khi gặp được Tư Hướng Nhan đến bây giờ, Ông Lẫm Nhiên chưa từng nói yêu với cô. Không phải nàng không yêu, mà là hoàn toàn trái ngược, Ông Lẫm Nhiên đã yêu thảm thiết Tư Hướng Nhan rồi. Nhưng nàng thông minh lại biết, bản thân bây giờ nói ra câu nói đó, chỉ sẽ tăng thêm gánh nặng. Nếu như sau này vì một ít nguyên nhân mà tách ra, Tư Hướng Nhan có lẽ sẽ khó chịu, cũng có thể cảm thấy chữ yêu tươi đẹp đó gặp phải lừa gạt và phản bội.
Cho dù chỉ có 0, 001 khả năng, Ông Lẫm Nhiên cũng không muốn Tư Hướng Nhan gánh chịu phần nguy cơ đó. Nàng đem tình yêu đối với cô cất ở trong lòng, mỗi một lần khi muốn nói ra đều đem chữ đó đổi thành thích. Đúng vậy, thì chỉ là thích, một loại thích không giới hạn gần với tình yêu, nghe đến không nồng nhiệt không kích tình, cho dù tách ra cũng sẽ không quá thương cảm. Ông Lẫm Nhiên suy nghĩ như vậy, lại ở lúc này có chút hối hận, là sợ chính mình không có cơ hội nói cho đối phương biết tình yêu của nàng chưa kịp nói ra nói với Tư Hướng Nhan, cũng thật sự là mâu thuẫn.
"Ông Lẫm Nhiên, em từng nói phải đem bản thân hoàn hảo không tổn hao trả cho tôi, em nuốt lời rồi." Trong hoảng hốt, nghe được Tư Hướng Nhan nói như vậy, khiến cho Ông Lẫm Nhiên từ trong phần hối hận không kịp nói yêu nhảy ra ngoài. Nàng miễn cưỡng mở ra hai mắt, cơ hồ là dùng toàn bộ sức lực nhìn rõ người ôm mình kia.
Chị ấy vẫn là đẹp như vậy, biểu tình chỉ như bình thường lãnh đạm tự mình kiềm chế như vậy, nhưng lo âu và kinh hoảng trong con ngươi lại lộ ra tất cả sự ngụy trang của chị ấy. Dù cho gương mặt tái nhợt tiều tụy ảm đạm, trên người cũng dính đầy bùn đất, nhưng mấy thứ bẩn thỉu tự là không cách đem sự kêu ngạo ưu nhã của chị ấy giảm đi phân nữa. Chị ấy vác theo ánh mặt trời quỳ ở trên đất, dùng cánh tay nâng lấy chính mình, tay khác còn lại che lấy vết thương giữa eo đã lạnh lẽo tê bại.
Nhìn bộ dạng quật cường của Tư Hướng Nhan cố nén không đem khổ sở và sọw hãi biểu hiện ra ngoài, bất an trong lòng Ông Lẫm Nhiên cũng giảm đi hơn phân nữa. Nàng vui mừng cười ở trong lòng, may mắn bản thân có thể ở trong hiện thực nhìn thấy Tư Hướng Nhan, mà không phải nàng tự cho là thiên đường. Nhan Nhan thật sự rất đẹp, biết mình không cách trở về, thì nhanh chóng đến tìm nàng. Cứ như vậy, bản thân cũng tính là hoàn thành phân nữa lời hứa chứ? Suy nghĩ như vậy, Ông Lẫm Nhiên khơi lên khóe miệng, nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của Tư Hướng Nhan.
"Tuy không phải hoàn hảo không tổn hao, nhưng em vẫn là trở về bên cạnh chị rồi. Chị từng nói, nếu như.. em trở về.. thì sẽ không quên đi.. em yêu chị."
Hết chương 46