Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Chương 2: Đồng tháp miên (Ngủ cùng giường)




Lại nhìn hắn, hắn đã hơi nghiêng người. Ta thuận thế rút long bào ra, cẩn thận treo trên giá, xoay người, đắp chăn cho hắn. Lướt qua bờ vai kia, ta bỗng nhiên nhớ lại một chuyện, trên người hắn có một vết sẹo rất sâu.
Như vậy vừa rồi, cũng là vì vết thương này sao?
Nhưng, miệng vết thương rõ ràng đã khép kín, sao lại đột nhiên phát tác?
Thầm than một tiếng, trên người hắn có quá nhiều bí mật, không phải chuyện ta có thể dễ dàng đoán được.
Ngồi ở mép giường một lát, nghe tiếng hít thở của hắn dần đều đều, ta mới đứng dậy, tìm một tấm thảm trải bên dưới, nằm ngay cạnh giường. Ngày mai, mọi người đều sẽ cho rằng ta đã được hắn sủng hạnh.
Ánh mắt bất giác thoáng nhìn nam tử bên kia, hắn đã ngủ say, không hề cử động.
Khóe miệng cong lên, đúng như hắn nói, chỉ một đêm này.
Tương lai người khác nhìn ta, còn không phải là như vậy sao?
Uyển Nghi chỉ nhận một đêm ân sủng.
Qua đoạn thời gian, sẽ không còn ai nhớ tới ta. Quan trọng nhất là, Uyển Nghi chẳng qua chỉ là cung giai Tứ phẩm, vẫn chưa có tư cách thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu. Cho nên, ta ở thâm cung này, mỗi ngày không cần ra ngoài gặp kẻ khác.
Kéo chăn bao lấy thân thể mình, ta an ổn nhắm mắt lại.
Bởi vì vào cung không lâu, hơn nữa đêm qua Nguyên Thừa Hạo còn ở trong phòng, ở trên giường, ta căn bản ngủ không sâu. Thời điểm bước chân của nam tử tới gần, kỳ thật ta đã tỉnh, chỉ là không biết tại sao, đột nhiên không muốn mở mắt.
Hắn muốn làm gì?
Một khắc đó, lòng ta tràn đầy nghi vấn.
Mãi đến khi nam tử cúi người bế ta lên, ta mới không thể không mở to hai mắt, trùng hợp, đối diện với con ngươi của hắn.
Ta khẩn trương nắm lấy vạt áo của hắn, rất mỏng, dường như có thể chạm đến da thịt.
Hắn nhàn nhạt nhìn ta, lên tiếng: "Uyển Nghi của trẫm thế mà không cùng trẫm đồng tháp miên, kêu mặt mũi trẫm phải để ở đâu đây?"
Ta lúc này đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, trời đã hơi sáng. Đúng rồi, lát nữa sẽ có người vào hầu hạ hắn thay long bào thượng triều. Nếu nhìn thấy tất cả trong phòng, truyền ra, cuối cùng vẫn không tốt.
Hơi giãy giụa, ta vội nói: "Vẫn là để thân thiếp tự đi." Dựa vào hắn, sao ta lại có cảm giác y phục của hắn ngày càng mỏng chứ? Nhiệt độ cơ thể hắn truyền tới khiến trái tim ta bất giác loạn nhịp.
"Chẳng qua là vài bước mà thôi." Hắn nói, đã đến mép giường, cúi người buông ta xuống, "Còn sớm, nàng có tể tiếp tục ngủ." Dứt lời, hắn không nhìn ta, lập tức leo lên, nằm bên cạnh.
Ta không khỏi quẫn bách, hỏi lung tung: "Long thể Hoàng Thượng đã tốt hơn rồi sao?"
Hắn nghiêng mặt nhìn ta, khẽ cười: "Quan tâm trẫm?"
"Nếu Hoàng Thượng ở Thủy Yên Các xảy ra chuyện, thần thiếp không thoát được can hệ." Đây, hẳn không tính là quan tâm, đúng chứ?
Hắn không hề buồn bực, chỉ xoay người, cánh tay to lớn đè trên người ta, thoáng buộc chặt.
Trái tim ta thắt chặt, lại nghe hắn hỏi: "Khẩn trương cái gì? Trẫm đâu phải mãnh thú hung cầm."
Bị lời hắn nói chọc cho bật cười, nếu thật sự chỉ là mãnh thú hung cầm thì dễ làm rồi. Chỉ giết, không có nỗi lo về sau. Mà hắn, không phải.
Ta không nói lời nào, hắn bỗng nhiên lại hỏi: "Tỷ tỷ nàng đã có người trong lòng, vậy còn nàng?"
Đây là lần đầu tiên hắn lướt qua tỷ tỷ, trực tiếp hỏi ta.
Tim đập càng nhanh, không rõ vì sao đang êm đẹp hắn lại hỏi ta như thế?
"An Kỳ Dương?" Hắn nhíu mày, thử dò hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.