Dùng sức gạt tay hắn ra, ta cười lạnh: "Lời này, ngươi chờ đi lừa người khác đi!"
Hắn nhíu mày, ánh mắt đau xót, thật lâu sau, mới nói: "Vì sao... Hắn ta yêu nàng, ta cũng vậy."
"Ngươi yêu ta sao? Lần đó ở yển hồ, ta và ngươi chẳng qua gặp mặt lần đầu, ngươi thật sự yêu ta sao? Nhưng ngươi lại giết hai người quan trọng nhất trong cuộc đời ta!"
"Ta không giết hắn ta, trên thế gian này, có hắn thì không có ta, có ta thì không có hắn."
Kẻ trước mặt hận Nguyên Thừa Hạo.
Nhưng ta thật sự không hiểu, hắn đã hận chàng như vậy, vì sao vẫn chịu dùng danh nghĩa Nguyên Thừa Hạo mà sống? Mỗi ngày thời điểm nhìn chính mình trong gương, nhớ tới bản thân hiện tại là "Nguyên Thừa Hạo", chẳng lẽ hắn không thấy ghê tởm?
Nếu là ta, ta tuyệt đối không dùng danh nghĩa người khác sống hết đời này.
"Ngươi cho rằng ngươi giết hắn, ngươi thật sự sẽ trở thành hắn sao?"
Chăm chú nhìn ta, hắn hỏi lại: "Vì sao không thể? Chẳng lẽ ta không giống sao?"
Ta sửng sốt, giống, thật sự rất giống, tất cả đều giống.
"Ta muốn biết, nàng nhìn thấu ta bằng cách nào?" Hắn đã chuẩn bị rất lâu mới dám dùng kế hoạch ám sát này. Tất cả đều phải ổn thỏa, hắn mới có thể giết Nguyên Thừa Hạo, nếu không với hắn mà nói chính là thất bại trong gang tấc.
Hít sâu một hơi, ta nói: "Muốn ta nói ngươi biết sao, có thể. Nhưng ta muốn biết, ngươi rốt cuộc là ai?" Ta cần biết rõ mọi chuyện, hoặc là nói, biết rõ vì sao người trước mặt lại hận Nguyên Thừa Hạo như vậy.
Hắn không cò kè mặc cả với ta, trầm giọng: "Hai người chúng ta vốn chỉ có một cái tên."
Cái gì gọi là... Vốn chỉ có một cái tên?
Lời hắn nói, một chút ta cũng không hiểu.
"Hiện tại đến lượt nàng." Hắn nhắc nhở.
Tiến lên một bước, giơ tay xoa ngực trái của hắn, ta nhỏ giọng: "Nơi này, thương thế của ngươi."
Hắn ngây ra, ngay sau đó cười tự giễu: "Vậy ư? Ta cứ cho rằng thiên y vô phùng, vẫn là vì miệng vết thương có chỗ không giống sao? Hay là... Ánh mắt nàng sắc bén như vậy?"
Ta không nói rõ, hắn đương nhiên chỉ có thể nghĩ thế. Sao hắn có thể biết không phải những vết sẹo kia, là chứng bệnh do chúng để lại.
Nước mắt lăn xuống, người trước mặt là kẻ thù của ta.
Là kẻ thù giết người ta yêu, nhưng ta lại không thể tự tay đâm hắn.
Trong cung vẫn còn người thân của ta, ta không thể bỏ mặc họ không màng. Trái tim thắt chặt đến đau nhói, nhưng ta phải kiên cường, phải bình tĩnh.
"Thật nhẫn tâm, vì giống hắn, ngươi có thể khiến chính mình bị thương nhiều như vậy, lần này còn có thể nhẫn tâm xuống tay khiến mình trọng thương."
Thời điểm ở Du Châu, những vết thương kia không giả được. Bởi vì Tô Diễn đã xem qua, Tô Diễn sẽ không gạt ta. Ngay cả Dương tướng quân cũng không nhìn ra chỗ khác thường, chỉ có thể nói, hắn thật sự rất lợi hại.
Hắn nhìn ta, cười nhạo: "Nhẫn tâm thật sự nàng còn chưa gặp ta."
Ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn gương mặt của nam tử này, gương mặt giống Nguyên Thừa Hạo như đúc, ta thật sự không thể nhìn ra chỗ khác biệt. Ánh mắt bình tĩnh như vậy, lúm đồng tiền dịu dàng như vậy...
Cho nên, ta đã hoảng hốt do dự nhiều ngày như thế.
Nam tử trước mắt đột nhiên đi tới dùng sức giữ chặt lấy ta: "Hắn ta cho rằng hắn có được tất cả. A, những thứ đó có được chỉ là nhờ may mắn mà thôi. May mắn, rồi cũng sẽ có một ngày dùng hết." Dứt lời, hắn bỗng nhiên cúi người dùng sức hôn lên môi ta.
"Ưm..." Ta hoảng sợ, liều mạng giãy giụa, đấm đánh hắn.
Sức lực hắn quá lớn, ta căn bản đẩy không ra.
Cắn răng, đưa tay nhổ cây trâm trên đầu xuống, để trước ngực hắn. Rõ ràng cảm nhận nam tử chấn động, môi cưỡng hôn ta buộc phải rời đi, rũ mi nhìn ta.
Trong ánh mắt rõ ràng là kinh ngạc.
Hắn cho rằng ta muốn giết hắn.
Ta, sẽ không.
Cảnh tượng này có phải rất quen thuộc không? Nhưng hắn sẽ không nghĩ thế. Còn nhớ khi mới vào cung, thời điểm Nguyên Thừa Hạo ngủ lại chỗ ta, ta cũng thế này, dùng cây trâm chỉ vào hắn.
Lần đó là vì tỷ tỷ, lần này, cũng vì tỷ tỷ, vì tất cả những người ta yêu thương.
Chuyển hướng cây trâm để lên cổ mình, ta trầm giọng: "Ta không giết được ngươi, nhưng có thể kết liễu chính mình, buông ta ra!" Thân thể của ta, đời này chỉ để một mình Nguyên Thừa Hạo chạm vào, kẻ khác, không thể! Dùng thêm chút sức lực, cây trâm đã đâm qua da, từ đó truyền đến đau đớn.
"Sinh Nhi!" Hắn thống khổ gọi một tiếng, cuối cùng cũng buông tay.
Lạnh lùng nhìn hắn, nếu hắn muốn làm việc lớn, kỳ thật không nên đối với ta như thế, tin rằng lòng hắn cũng rõ ràng.
Ta cười nhạo: "Bởi vì ta là người ngươi yêu sao?" Cho nên, hắn muốn cường bá chiếm đoạt. Nhưng, bây giờ còn ý nghĩa gì sao? Nguyên Thừa Hạo đã chết, hắn cho dù muốn ta cũng không có được...
Quay mặt đi, ta không muốn để hắn nhìn thấy ta trong dáng vẻ yếu ớt.
Người trước mặt im lặng một lúc lâu, sau đó giận giữ rời đi.
Mà ta cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, "Ầm" một tiếng, cây trâm trong tay rơi xuống đất, thân thể cũng mềm nhũn ngã xuống theo.
Nhịn không được, cuối cùng cũng khóc lớn.
Ta thật khờ, thì ra tất cả bi kịch này đã bắt đầu khi ở Du Châu, nhưng ta, thế mà hoàn toàn không biết. Ta còn tận tâm tận lực chăm sóc hung thủ đã giết người ta yêu và hài tử của ta!
Thời điểm A Man đi vào, thấy ta ngã ngồi dưới đất, vội chạy tới đỡ ta: "Nương nương sao vậy? A, nương nương!" Nhìn cổ ta, nàng căng thẳng nói, "Chảy máu rồi, nô tỳ lập tức đi..."
"A Man." Giữ chặt tay nàng, ta đứng dậy, thấy nàng nhiều lần muốn mở miệng hỏi, có lẽ là không biết nên hỏi từ đâu.
A Man run rẩy cầm khăn lau vết máu trên cổ ta, kỳ thật miệng vết thương rất nhỏ, sớm đã không còn đổ máu nữa.
"Ngọc Nhi đâu?" Hài tử còn quá nhỏ, ta sợ để nó biết chuyện phụ hoàng của mình.
"Đế Cơ đã ngủ trong phòng nô tỳ."
Ta yên tâm gật đầu.
A Man lo lắng nhìn ta: "Sao nương nương lại khóc? Là vì... Cãi nhau với Hoàng Thượng sao? Có phải vì chuyện của biểu tiểu thư không? Nương nương cứ từ từ, đừng phân cao thấp với Hoàng Thượng?"
Ta nào sẽ vì việc này?
Đang định giải thích, ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Khi nãy ta nói vì vết thương trên ngực ta mới biết hắn không phải Nguyên Thừa Hạo, hắn sẽ không quá để tâm, nhưng hắn lại có thể nghĩ đến một người.
Tùy thái y.
Thân mình Nguyên Thừa Hạo luôn do Tùy thái y điều trị, lúc này, người đầu tiên hắn nghi ngờ cũng chỉ có một mình Tùy thái y.
Đúng vậy, ta sao có thể quên mất chuyện này!
Tuy rằng mặc kệ ta nói hay Tùy thái y nói đều không thể khiến người đời tin rằng Nguyên Thừa Hạo trước mặt không phải Nguyên Thừa Hạo, nhưng dù cho như vậy, hắn cũng không thể giữ Tùy thái y ở lại trong cung.
Cắn răng, ta nâng bước lao ra ngoài.
A Man hoảng sợ, vội đuổi theo ta: "Nương nương người đi đâu?"
Ta không trả lời, cứ thế lao đi. Thập Đắc công công canh giữ cạnh cửa cũng bị ta dọa sợ, thấy A Man chạy theo, gã nhấp môi, cuối cùng vẫn không nhiều lời.
Đi về phía Thái Y Viện, ta duỗi tay sờ soạng y phục, cũng may, kim bài Nguyên Thừa Hạo cho ta vẫn còn.
Quay đầu nhìn A Man, ta chỉ nói: "Lập tức tới Bắc Uyển, kêu tỷ tỷ qua Thái Y Viện tìm bổn cung, nhanh đi!"
A Man thấy ta nghiêm túc, cũng không dám nói gì, chỉ gật đầu rồi chạy về phía Bắc Uyển.
Bước chân bên dưới ngày càng nhanh hơn, sắp tới Thái Y Viện, từ xa đã thấy một đội thị vệ đi vào. Không chờ ta đến gần đã thấy Tùy thái y và Tô thái y bị áp giải đi.
Trong lòng chấn động, ta quả nhiên vẫn chậm một bước.
Đang muốn đi lên, cánh tay đã bị ai đó giữ chặt, ta kinh hãi quay đầu, thế mà trông thấy Trịnh Quý Tần.
Việc này dù thế nào ta cũng không ngờ được.
"Nương nương định đi lên như vậy để cứu người sao?" Nàng nhìn ta, nói thẳng không chút cố kỵ.
Ta cũng không cần quanh co, dùng sức gạt tay nàng ra: "Hay cho một Chiêu Nghi nhỏ nhoi cũng dám ngăn cản bổn cung!"
"Tần thiếp không dám, chỉ là nương nương như thế, bọn họ sẽ thả người sao? Đó là người Hoàng Thượng muốn thẩm vấn, thị vệ rốt cuộc sẽ nghe theo lệnh của Hoàng Thượng, hay nương nương người?"
Đúng vậy, trong mắt mọi người, hắn là Nguyên Thừa Hạo, là hoàng đế Tây Chu.
Trịnh Chiêu Nghi nhìn cổ ta, sau đó nhìn qua hai người bị dẫn đi, thấp giọng: "Nhưng nếu nương nương tới tìm thái y trị thương, có thể kéo dài thêm chút thời gian."
Giật mình nhìn nàng, ta đúng là hồ đồ rồi, sao lại không nghĩ tới việc này?
Vết thương trên cổ còn quá nhỏ, ta cắn răng, lại lấy cây trâm xuống rạch lên da thịt. Máu tươi chảy ra, ta lập tức cảm nhận được.
Mặc kệ Trịnh Quý Tần, ta chạy về phía trước, lớn tiếng: "Chờ đã!"
Đám thị vệ dừng lại, thấy ta, vội hành lễ.
"Các ngươi làm gì vậy?"
Kẻ cầm đầu vội đáp: "Hồi nương nương, mạt tướng phụng lệnh thẩm vấn hai vị thái y."
"Chuyện gì?"
"Cái này... Chuyện của Hoàng Thượng, mạt tướng không dám hỏi."
Trong mắt Tùy, Tô hai vị thái y lộ vẻ kinh ngạc, ngay sau đó là lo lắng.
Ta đi tới, nghiêng mặt, nói: "Bổn cung vô ý té ngã, vừa lúc tới tìm Tùy thái y kiểm tra vết thương, đợi ông ấy trị liệu cho bổn cung xong các ngươi dẫn người đi cũng chưa muộn."
Thị vệ khó xử: "Nương nương, việc này..."
Ta hừ một tiếng: "Nếu bổn cung xảy ra chuyện gì, bổn cung kêu Hoàng Thượng ban các ngươi tội chết!" Đến hiện tại vẫn chưa truyền ra tin Thục Phi thất sủng, bọn họ đương nhiên vẫn còn sợ ta.
Thị vệ chỉ đành đồng ý: "Vâng, vậy mạt tướng chờ thêm một lát."
Lần nữa về Thái Y Viện, thị vệ kia cũng đi theo, ta lạnh lùng nhìn gã: "Bổn cung là Thục Phi, bổn cung muốn thái y xem thương tích, một thị vệ nhỏ nhoi như ngươi cũng dám ở cạnh nhìn?"
Sắc mặt gã liền thay đổi, vội cúi đầu: "Không, thuộc hạ không dám..."
Cửa đóng lại, ta chỉ nói: "Tùy đại nhân, ngươi đúng rồi."
"Nương nương trước đừng nói chuyện, để thần xem vết thương cho nương nương trước." Nói rồi, ông kêu Tô Diễn đi lấy thuốc, "Nương nương làm vậy quá mạo hiểu."
"Không ngờ hắn hành động nhanh như vậy." Ta đưa kim bài cho ông, nói, "Vết thương này không cần xem, bổn cung tự bôi thuốc là được. Ngươi và tỷ phu cầm cái này ra ngoài, hiện tại lập tức xuất cung, tin tức còn chưa để lộ, thị vệ cửa cung sẽ không cản các ngươi."
"Nương nương...." Ở ngoài, A Man gọi.
Ta ngẩn ra, vội quay đầu lớn tiếng: "Còn ở đó làm gì? Mau vào hầu hạ bổn cung!"
Cửa mở, A Man và tỷ tỷ vào, thị vệ kia hoài nghi nhìn thoáng qua, ta chỉ biết nắm chặt kim bài trong tay. Gã còn chưa nhìn rõ tất cả, cửa phòng đã đóng lại.
Tỷ tỷ chạy tới: "Đã xảy ra chuyện gì? Ta hỏi A Man, nàng cũng nói không biết."
Giờ phút này ta không có thời gian giải thích, nhét kim bài vào tay Tùy thái y, nói: "Cái gì cũng đừng hỏi, đi từ cửa sổ, mau!"
Tùy thái y nhíu mày: "Chúng ta đi rồi, nương nương phải làm sao?"
"Bổn cung không sao, bây giờ các người nhất định phải đi, hắn ngay cả Hoàng Thượng cũng ra tay được, chắc chắn sẽ không tha cho các ngươi." Thẩm vấn chỉ là cái cớ, hiện tại hắn là Hoàng Thượng, trong tay chấp chưởng quyền sinh sát, hắn muốn ai chết, chẳng qua một câu, cái cớ gì cũng có thể trở thành lý do giết người.
Bọn họ, lấy gì để bảo toàn mạng sống?
Tỷ tỷ kinh ngạc: "Mọi người... Rốt cuộc đang nói gì thế?"
Tô Diễn giữ chặt nàng, ý bảo nàng đừng nói chuyện.
Ta nói với Tùy thái y: "Tỷ tỷ của ta làm phiền hai vị, còn nữa, người Cung phủ, cũng nhờ Tùy thái y thông báo dùm. Bổn cung còn có việc phải làm, đi mau!" Đẩy bọn họ đi, ta bắt buộc phải ở lại kéo dài thêm thời gian.
Tùy thái y trước sau vẫn không chịu đi: "Nếu thần để nương nương ở lại một mình, thần sẽ có lỗi với Hoàng Thượng!"
Ta biết ông ấy trung thành với Nguyên Thừa Hạo, trước nay đều trung thành. Ngậm nước mắt, ta nói nhỏ: "Giúp bổn cung bảo vệ người nhà bổn cung."
"Vũ Sinh!" Tỷ tỷ gọi, ta vẫn luôn quay lưng về phía nàng, nàng lúc này mới thấy vết thương trên cổ ta, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện gì, chờ Tùy đại nhân sau này sẽ nói với tỷ." Ta nhìn Tô Diễn, "Tỷ phu, dẫn tỷ ấy đi."
Biết tỷ tỷ sẽ không bỏ ta ở lại, ta chỉ có thể nhờ Tô Diễn. Hắn hiểu ý ta, thuận tay lấy ra ngân châm, một kim đâm xuống, ngay sau đó bế tỷ tỷ lên.
"Nương nương đã xong chưa? Mạt tướng còn chờ báo cáo kết quả làm việc." Bên ngoài truyền đến tiếng của thị vệ, nghe ra, gã đã không còn kiên nhẫn.
Hít sâu một hơi, ta trầm giọng: "Kêu cái gì? Bổn cung xong rồi chẳng lẽ còn không biết đi ra sao?"
Bị ta mắng, bên ngoài lập tức im bặt.
Nháy mắt với hai người trước mặt, bọn họ không ở lại, quyết đoán xoay người rời đi.
Ta thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bọn thị vệ giữ cửa bên ngoài, sẽ không có ai biết bọn họ đã xuất cung. Ta phải kiên trì thêm một lúc, chờ bọn họ xuất cung, xuất cung rồi, Tùy thái y nhất định sẽ có cách, nhất định.
A Man bật khóc, luống cuống tay chân giúp ta bôi thuốc, nghẹn ngào: "Nương nương nói nô tỳ biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nương nương phải tự hại bản thân mình?"
Suy sụp cười một tiếng, ta không trả lời nàng, chỉ nói: "Ưm... Xin Tùy đại nhân nhẹ tay một chút, đừng để lại sẹo cho bổn cung." Lời này, đương nhiên là nói cho người ngoài nghe.
A Man thông minh, nghe ta nói vậy, cũng vội hùa theo: "Đúng thế Tùy đại nhân, hôm trước Hoàng Thượng còn khen cổ nương nương xinh đẹp, ngài phải nhẹ tay một chút."
Bên ngoài không còn động tĩnh nữa.
Ta và A Man nhìn nhau, nàng không dám nhiều lời.
Ở trong phòng hồi lâu, lúc này có lẽ bọn họ đã xuất cung. Bên ngoài cũng không có gì bất thường, tin tức chắc chắn còn chưa để lộ.
Ta ngồi dậy, được A Man dìu ra ngoài.
Thị vệ vội hành lễ, ta không nói lời nào, chỉ nâng bước đi qua trước mặt bọn họ.
Đi được một đoạn mới nghe phía sau truyền tới động tĩnh hỗn loạn, không dừng bước, dù họ có tới tìm ta, ta cũng không sợ.
Bên ngoài Thái Y Viện sớm đã không còn trông thấy Trịnh Chiêu Nghi.
Kỳ thật thời điểm xác định hắn không phải Nguyên Thừa Hạo, lòng ta đã hiểu rõ thân phận của nữ tử này.
Nàng vì sao đột nhiên thân thiết với hắn, vì sao hắn lại vì nàng mà phế bỏ Đường Đức Nghi, tất cả đều có thể giải thích.
Có điều với ta mà nói, việc này sớm đã không còn ý nghĩa.
Về Hinh Hòa Cung, kéo A Man vào phòng, biết nàng đã nhịn không được, ta nhìn nàng, nhẹ giọng: "A Man, Hoàng Thượng... Hoàng Thượng không còn nữa." Sự thật này ta chưa từng chính miệng nói ra.
Nhưng nói ra rồi, phát hiện cả người đều đau đớn.
Lui một bước, ngã ngồi xuống mép giường, nước mắt cứ thế trào ra.
A Man mở to hai mắt nhìn ta, sau một lúc lâu, lắc đầu: "Nương nương... Người nói bậy gì đó? Hoàng Thượng... Hoàng Thượng không phải ở trong cung sao?"
Ngay cả A Man cũng tin hắn là Nguyên Thừa Hạo.
"Hắn không phải Hoàng Thượng." Môi đã bị cắn nát, ta đã nếm được vị tanh ngọt, nhưng không hề thấy đau.
Nàng hoảng sợ: "Nương nương rốt cuộc đang nói gì vậy? Hoàng Thượng không phải Hoàng Thượng, vậy ngài ấy là ai?"
Hắn là ai?
Vấn đề này ta đã giáp mặt hỏi hai lần nhưng hắn đều không trả lời ta.
Ngẩn ra, không, có lẽ hắn không phải không trả lời. Hắn đã nói, hắn là Nguyên Thừa Hạo, hắn nói thế gian này, có hắn không có Nguyên Thừa Hạo, có Nguyên Thừa Hạo thì không có hắn.
Cặp song sinh.
Đứng bật dậy, việc này ta sớm nên nghĩ tới! Ta sớm nên nghĩ tới!
Dịch dung thuật không phải kế lâu dài, chỉ khi bản thân không giả mới có thể khiến hắn khẳng định, hắn chính là Nguyên Thừa Hạo.
Miệng thở hổn hển, nhưng, sao có thể?
Nếu Nguyên Thừa Hạo thật sự có huynh đệ song sinh, chàng sao lại không biết?
Hắn cũng chưa từng nhắc tới.
"Nương nương?" A Man đi tới đỡ lấy ta, "Người sao vậy?"
Ta bắt lấy tay nàng: "A Man, cặp song sinh bị coi là điềm xấu đúng không?"
Nàng ngây ra một lúc, mới chậm rãi gật đầu.
A, nếu ngay cả Nguyên Thừa Hạo cũng không biết hắn có huynh đệ thì sao? Vì không biết nên mới khó lòng phòng bị.
Cho nên hắn mới nói, tất cả những gì Nguyên Thừa Hạo có được đều nhờ may mắn.
Bánh răng vận mệnh khiến năm đó Tân Vương, hoặc là Hứa Thái Hậu lựa chọn Nguyên Thừa Hạo...
Thứ mang điềm xấu, ở nhân gian đều không thể giữ lại, huống chi là hoàng thất?
Ta cuối cùng cũng hiểu ý nghĩ lời hắn nói, giữa hai người bọn họ chỉ có thể giữ một người.
Bên tai lại vang lên một câu "Phụ vương, ngài nhìn thấy chưa?" của hắn khi ở trước bia mộ của Tân Vương.
Hắn chẳng qua là hỏi, Tân Vương đã nhìn thấy nhi tử bị ông ta bỏ rơi năm đó hay chưa?
Tân Vương cho Nguyên Thừa Hạo thứ tốt nhất, hiện tại, hắn muốn đoạt đi từng thứ một!
Cho nên, hắn trăm phương nghìn kết muốn giết Nguyên Thừa Hạo, sau đó thay thế vị trí của chàng!
Kế hoạch thiên y vô phùng, không phải sao?
Cả người run rẩy, ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao luôn xuất hiện mũi tên của Tân Vương phủ. Hắn muốn Nguyên Thừa Hạo bỏ mạng dưới mũi tên của Tân Vương phủ, muốn Nguyên Thừa Hạo dùng máu tươi chuộc tội cho vận mệnh đã vứt bỏ hắn năm đó!
Hắn còn vì khiến Nguyên Thừa Hạo tứ cố vô thân, phái người giết chết Cảnh Vương rồi giá họa!
Không...
Lắc đầu phủ nhận, đây không tính là giá họa, không phải sao? Nếu như những thích khách đó, những tử sĩ đó do chàng huấn luyện, giả thiết bọn họ căn bản không biết có hai người giống nhau như đúc, như vậy, bọn họ chỉ biết chủ tử của mình là đương kim Thánh Thượng, là Nguyên Thừa Hạo!
Vì thế, ngày đó tên thích khách mới chắn tên giúp Nguyên Thừa Hạo, mà kẻ tự sát trong cung cũng chết thong dong như vậy.
Còn nữa, chuyện của Hoàng Thượng không thể nói, quyết không thể nói...
Gã cho rằng người gã trung thành chính là Nguyên Thừa Hạo, nhưng rõ ràng không phải!
Hiện tại ta đã hiểu ra tất cả, nhưng còn kịp sao?
Tất cả đều không kịp nữa rồi.
A Man ôm lấy thân thể sắp đổ của ta, cũng rẩy theo: "Nương nương... Việc đó sao có thể?"
Nàng có lẽ hiểu ta đang nói gì, đúng vậy, ta cũng tự hỏi việc này sao có thể?
Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, còn có thể giả sao?
Nguyên Thừa Hạo, chỉ cần động đến chân khí sẽ không thở nổi, đây là phản xạ căn bản không thể nhẫn nhịn được. Vì thế, hắn không phải Nguyên Thừa Hạo, tuyệt đối không phải.
Hít sâu mấy hơi, ta nghẹn ngào: "A Man, hiện tại trong cung rất nguy hiểm, bổn cung... Sẽ tìm lý do để ngươi xuất cung."
Nàng cuống quít lắc đầu: "Nương nương nói bậy gì đó? Nô tỳ đời này sẽ không rời nương nương, trừ khi nô tỳ chết."
Che miệng nàng lại, ta không cho nàng nói bậy.
Nàng quỳ xuống: "Nô tỳ cầu xin nương nương đừng có suy nghĩ đó nữa, nô tỳ dù chết cũng sẽ không rời xa nương nương."
Nàng có lẽ sợ ta cũng "đuổi" nàng giống như "đuổi" tỷ tỷ. Nha đầu ngốc, kỳ thật ta không kiên cường như vậy, ta cũng cần một người ở bên cạnh bầu bạn.
Nhưng, nàng là người quan trọng nhất An Kỳ Dương để lại cho ta.
Cúi người đỡ nàng dậy, ta nghẹn ngào: "Được, bổn cung sẽ không để ngươi đi. Nhưng ngươi phải hứa với bổn cung, mọi việc đều phải cẩn thận. Phải tự bảo vệ mình, nếu không một mình bổn cung sẽ rất sợ hãi, rất tịch mịch."
Nàng nín khóc, mỉm cười, gật đầu thật mạnh.
Đêm nay, ta và A Man đều không ngủ, trong lòng luôn thấp thỏm, sợ nhóm người tỷ tỷ dù ra ngoài vẫn bị hắn bắt về.
Ta lại nghĩ tới Trịnh Chiêu Nghi, sau khi giúp ta, nàng xoay người sẽ không đi nói với hắn chứ? Nếu thật sự như vậy, bọn họ có thể thoát được sao?
Đêm tối cuối cùng cũng qua.
Không hề nghe thấy động tĩnh khác thường, ta rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, một đêm an tường không có việc gì, như vậy cơ hội bọn họ đào tẩu lớn hơn rất nhiều.
Hôm sau ta vẫn qua Úc Ninh Cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu.
Thần sắc Thái Hoàng Thái Hậu không nhìn ra khác thường, bà và Nguyên Thừa Hạo xưa nay không thân thiết, đương nhiên không có hả năng nhận ra Hoàng Thượng hiện tại trong cung không phải Nguyên Thừa Hạo. Diệp Mạn Trinh đứng cạnh bà nhìn ta, sau đó cúi đầu.
Trong lòng thầm cân nhắc, chuyện này, kỳ thật ta không nên nói với nàng.
Bất giác nhìn Hoàng Quý Phi, nàng đến nay vẫn chưa phát hiện điều gì.
Thật buồn cười, phát hiện điểm khác thường lại là Diệp Mạn Trinh, không phải Hoàng Quý Phi nàng ta.
Ta không thể không thừa nhận, Diệp Mạn Trinh rất để ý Nguyên Thừa Hạo.
Chỉ có thể, nàng mới nhìn thấy điểm khác thường.
Chỉ có thế, nàng mới dám đưa ra nghi vấn.
Nhưng ta không muốn nói nàng biết, ta sẽ không nói.
Ta chán ghét nàng.
Cho dù trong lòng Nguyên Thừa Hạo căn bản không có nàng, ta cũng chán ghét.
Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Quý Phi trò chuyện về hoàng tử, lúc mọi người rời đi còn nghe Thái Hoàng Thái Hậu nói Hoàng Quý Phi sai người bế hoàng tử qua Úc Ninh Cung cho bà xem.
"Nương nương." Ti Y cô cô gọi ta lại.
Ta quay đầu, thấy bà đi tới, nói: "Mấy ngày nay nô tỳ thấy sắc mặt nương nương không tốt, nương nương vẫn ổn chứ?"
Ta trước nay luôn cảm kích Ti Y cô cô, miễn cưỡng mỉm cười: "Bổn cung không sao, đa tạ cô cô quan tâm."
Bà gật đầu: "Hoàng Thượng vẫn khỏe chứ? Ngài ấy hồi cung lâu như vậy, nô tỳ cũng chỉ đi thăm một lần. Nương nương chắc biết, ngài ấy không thường tới Úc Ninh Cung."Lòng lại khổ sở, có vài chuyện, ta không thể nói toạc ra.
Nếu không, đó chính là hại Ti Y cô cô.
"Hoàng Thượng rất tốt."
Thời điểm trả lời, trùng hợp Diệp Mạn Trinh tới, nàng nhìn ta, vội vàng đi tới, bật thốt lên hỏi: "Nương nương, Hoàng Thượng thật sự không sao sao?"
Chuyện Ti Y cô cô hỏi là sức khỏe của hắn, mà chuyện Diệp Mạn Trinh hỏi, ta đương nhiên hiểu.
Không chần chờ, ta cười đáp: "Đương nhiên không sao, Tam tiểu thư lo lắng điều gì?"
Nàng thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười: "Không có, như thế ta cũng yên tâm rồi."
Đối với nàng, không phải sợ nàng bị uy hiếp, ta đơn thuần là không thích nàng, không muốn nói với nàng tình hình thực tế.
Rời khỏi Úc Ninh Cung, vừa bước vào Hinh Hòa Cung, ta liền nhận ra sự khác thường. Cung nhân Hinh Hòa Cung của ta, một người cũng không thấy. Cùng A Man đi vào, thời điểm mở cửa phòng, ta thấy hắn ngồi bên cạnh bàn, ngước mắt nhìn ta.
Tay A Man căng cứng, ta giơ tay vỗ nhẹ tay nàng, đây chẳng qua là vấn đề sớm muộn. Ta đợi hắn đã lâu.
Hắn tới, kỳ thật ta nên cao hứng.
Hắn sẽ hỏi ta, tỷ tỷ đi đâu.
A, có điều, hỏi cũng như không hỏi thôi.
Thấy ta cười, nam tử đưa tay hất đổ trà cụ trên bàn: "Hay lắm, Tô Diên và cung nữ Cung Khuynh Nguyệt tư thông, trẫm đã hạ lệnh cả nước truy nã, Tùy Hoa Nguyên giúp họ đào tẩu cũng bị truy nã cùng."
Tư thông, cái cớ hay lắm.
Nắm chặt khăn lụa trong tay, ta hỏi: "Vậy Hoàng Thượng có suy xét đến người nhà của Cung Khuynh Nguyệt ở Du Châu không?"
Có lẽ không ngờ ta vẫn gọi hắn là "Hoàng Thượng", hắn rõ ràng ngẩn ra, sau một lúc lâu, bật cười: "Nhắc nhở trẫm?"
"Lập công chuộc tội." Ta nhướng mày. Kỳ thật, đó chỉ là cách xưng hô mà thôi. Hắn không phải Hoàng Thượng lòng ta thừa nhận, nhưng lại là người thiên hạ thừa nhận.
Người đời nhiều ngu muội, rất nhiều chân tướng đều không nhìn ra.
Mà sự thật chính là, cái gọi là chân lý, ngươi nói thật nhưng người đời đều nói giả, đó chính là giả. Mà nếu ngươi nói giả, người đời lại nói thật, như vậy, giả cũng thành thật.
Hắn lợi hại ở điểm này, ta không thắng được hắn.
Nguyên Thừa Hạo không còn, ngay cả chút cơ hội chiến thắng ta cũng không có.
Nhưng, ta có người ta cần bảo vệ. Chờ bọn họ đều an toàn, ta cái gì cũng không sợ nữa. TA sẽ đi cùng Hạo và hài tử.
Chỉ hi vọng bọn họ ở trên cầu Nại Hà đi chậm một chút, trước bỉ ngạn hoa, có thể nghĩ tới ta đang nhớ mong bọn họ.
Nụ cười trên mặt nam tử ngưng tụ lại, hắn ngước mắt nhìn ta, giọng nói cũng trầm xuống: "Xem ra nàng sớm đã có chuẩn bị. Nàng cho rằng làm thế trẫm không tìm được họ sao? Dưới bầu trời này, có nơi nào không phải đất của thiên tử, trẫm thật muốn xem bọn họ có thể chạy đi đâu. Trẫm đã hạ lệnh, ai có thể bắt được họ, cho dù là một người, trẫm cũng trọng thượng." Ánh mắt hắn trở nên sắc bén, cười nói, "Phần thưởng, chính là đất phong của Lăng Vương."
Ta chấn động, đất phong kia!
Đó từng là thứ khiến bao nhiêu người đỏ mắt!
Hắn đúng là hào phóng, dùng lợi thế mê người như vậy!
Ta cắn răng, một câu cũng không đáp.
Nam tử nhìn A Man, lạnh giọng: "Lui xuống."
A Man kinh hãi, nắm tay ta càng chặt.
"Nghe không hiểu hả?"
Ta vội nói: "A Man, ngươi ra ngoài trước đi."
Nàng lo lắng nhìn ta, ta đẩy nàng đi, nàng lúc này mới lui xuống.
Cửa phòng đóng lại, thời điểm xoay người, ta phát hiện hắn đã đứng dậy, đi về phía này. Theo bản năng lui mấy bước, thân mình đụng phải cột trụ, hắn đã tiến lên, chống tay bên sườn mặt ta.
"Tại sao? Cho dù biết hắn ta đã chết, nàng vẫn chọn hắn ta đối nghịch với trẫm. Trẫm rốt cuộc có chỗ nào không bằng hắn ta? Thứ hắn ta có thể cho nàng, trẫm có thể cho nàng gấp bội. Trẫm chỉ là lấy lại đồ thuộc về mình, không nhiều cũng không ít hơn."
Ta làm như không nghe thấy, chỉ hỏi: "Ngọc Nhi đâu?"
Không thấy các cung nhân, mà Ngọc Đế Cơ vốn dĩ cũng ở trong cung của ta.
Lòng ta căng thẳng: "Ngọc Nhi còn nhỏ..."
Hắn rõ ràng ngẩn ra, cười tự giễu: "Nàng nghĩ trẫm là người thế nào hả? Trẫm không xuống tay với hài tử, đã cho người đưa nó về Trữ Ngọc Cung rồi."
"Im miệng!" Không xuống tay với hài tử, vậy con của ta thì sao? Con của ta không phải hài tử sao?
Nước mắt lại dâng lên, ta liều mạng nhịn xuống.
"Còn về cung nhân trong cung của nàng, không biết hầu hạ chủ tử, trẫm đã thay nàng giáo huấn."
Cả người run rẩy, một câu "giáo huấn gì", ta đương nhiên hiểu.
"Cầu xin Hoàng Thượng thả bọn họ!" Bọn họ đều vô tội, chuyện ta làm, bọn họ thậm chí còn không biết.
Hắn lại nói: "Không cần cầu xin, trẫm cho rằng không bằng nhân cơ hội này giáo huấn một trận, lần sau sẽ nhớ kỹ, không phải sao?"
Cắn môi, ta không nói chuyện nữa.
Hắn nắm lấy tay ta, ta giật về, hắn nắm càng chặt: "Vì bọn họ, nàng ngay bản thân cũng có thể xuống tay nặng như thế, trẫm ở trong lòng nàng một chút phân lượng cũng không có sao?"
"Không có!" Ta lạnh lùng đáp trả.
Trong mắt hắn lộ ra đau xót, nhưng vẫn cố chấp không chịu buông tay ta ra: "Sinh Nhi, ở Du Châu, thời điểm trẫm trọng thương, nàng không đối xử với trẫm như vậy."
Bởi vì ta cho rằng hắn là Nguyên Thừa Hạo, cho rằng vết thương kia vì ta mà chịu. Nếu ta sớm biết hắn cố ý, còn giết Nguyên Thừa Hạo, ta nghĩ ta sẽ chính tay giết hắn.
Hắn cúi đầu, lẩm bẩm: "Cho nên trẫm mới nói, đừng đối tốt với trẫm. Trẫm... Sẽ lưu luyến."
Ta cười lạnh: "Vốn không phải ngài, cần gì lưu luyến?"
"Nàng..." Hắn nhíu mày.
"Ngươi vốn không nên giết chàng, chàng là người thân của ngươi."
Tay nắm tay ta run lên, thật lâu sau, hắn cười suy sụp: "Người thân? Nếu hai mươi năm trước có thể dùng cái chết của trẫm đổi lấy mạng của hắn ta, vì sao hiện tại không thể dùng mạng của hắn đổi lấy sự huy hoàng của trẫm!"
"Ngươi cũng nói là hai mươi năm trước, hai mươi năm trước, dù là ngươi hay chàng, hai ngươi ai có quyền lựa chọn?" Hắn không có, Nguyên Thừa Hạo cũng vậy!
Nói đến cùng, tạo thành bi kịch này chẳng lẽ là lỗi của Nguyên Thừa Hạo?
Hắn lạnh lùng nói: "Thì sao hả? Sự thật chính là bọn họ muốn giết trẫm để hắn được sống! Không ai có thể thản nhiên hưởng thụ cuộc sống nhờ dùng máu tươi của người khác được! Cho nên, hắn ta bắt buộc phải chết!"
Thì ra trong lòng hắn cất giấu nhiều oán hận như vậy.
Hận người ép hắn sống trong bóng tối, vì sự tồn tại của Nguyên Thừa Hạo, cả đời hắn phải sống trong bóng tối.
Cảm giác này, ta hình như hiểu.
Nhưng, ta vẫn không thể tha thứ cho kẻ xuống tay với Nguyên Thừa Hạo, quyết không!
Còn nữa, con của ta...
Ta nhìn hắn, nghiến răng: "Ngươi hận, chỉ biết mang đến cho người xung quanh hận ý."
"Vậy... Nàng cũng hận trẫm sao?"
"Ta hận ngươi! Cả đời ta đều hận ngươi!"
Cuối cùng cũng buông tay, nam tử chăm chú nhìn ta, sau một lúc lâu, mới nói: "Sinh Nhi, chỉ cần nàng nhận lỗi, trẫm có thể bỏ qua chuyện cũ." Ánh mắt hắn lần nữa trở nên dịu dàng.
Quay mặt đi, muốn ta nhận sai, không có khả năng.
Ta sẽ không phản bội Nguyên Thừa Hạo, tuyệt đối không!
"Trẫm yêu nàng."
"Nhưng ta hận ngươi."
Hắn lui nửa bước, lạnh lùng nói: "Vì sao các người ai cũng chọn hắn ta? Trẫm sẽ để các người xem, các người đều sai rồi!" Không ở lại, hắn lập tức rời đi.
A Man vội vàng chạy vào, thấy ta không sao, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Các cung nhân đều không ở hậu viện." Nàng nhỏ giọng.
Hắn muốn trách phạt cung nhân Hinh Hòa Cung, đương nhiên sẽ không ở nơi này, hẳn đã kéo đi Tây Tam Sở.
Cách một lát, bên ngoài có người tới.
Cửa bị đẩy ra, là Trịnh Chiêu Nghi.
A Man giật mình, mà ta chỉ cười lạnh: "Hôm nay Trịnh Chiêu Nghi tới là muốn bổn cung cảm ơn ngươi sao?"
Nàng không câu nệ, cười nói: "Đa tạ thì không cần, nương nương không hận tần thiếp, tần thiếp đã vô cùng cảm kích."
Lời nàng nói càng khiến ta khẳng định suy nghĩ trong lòng. Nàng vì hắn mà tiến cung, hoặc là nói, Trịnh gia bọn họ đều ở sau ủng hộ hắn.
Ta cuối cùng cũng hiểu vì sao trong hậu cung này, chỗ dựa nàng chọn luôn là người có quyền lực nhất chứ không phải nữ tử được sủng ái nhất. Ngày xưa còn Hoàng Hậu, nàng dựa vào Hoàng Hậu. Hoàng Hậu chết, nàng liền dựa vào Hoàng Quý Phi.
Nàng không thật sự muốn tranh sủng, nàng chẳng qua muốn bảo đảm sự an toàn của mình.
Nàng chỉ cần làm tai mắt của hắn, nhìn rõ tất cả trong cung, nữ nhân trong cung, quy củ trong cung, chuyện trong cung...
"Ngươi làm tốt lắm." Nàng vào cung bốn nắm, vẫn luôn âm thầm thu thập tin tức cho hắn, giúp hắn làm "Nguyên Thừa Hạo" thoạt nhìn càng giống.
Nàng và Đường Đức Nghi xưa nay không hòa hợp, nhưng trước sau vẫn nhẫn nhịn.
Đợi người nàng yêu vào cung, nàng mới có thể ra tay diệt trừ.
Chỉ tiếc, sợ là Đường Tiệp Dư đến nay còn chưa biết bản thân rốt cuộc thua ở điểm nào.
Nàng tiến lên, nụ cười trên mặt chậm rãi ngưng tụ: "Ta làm tốt thì có ích lợi gì, người trong lòng chàng lại là ngươi."
Nắm chặt hai tay, ta nhịn không được mà cười: "Lời này thật nực cười, bổn cung và hắn chẳng qua mới quen hồi ở Du Châu." Không thể nói là quen biết, nói đúng hơn là, ta nhận sai người.
Nàng lắc đầu, cười nhạo: "Mỗi ngày ta đều bẩm báo với ngài ấy chuyện trong cung, cho dù là việc vặt. Trước khi gặp ngươi, ngài đã nghe rất nhiều chuyện về ngươi. Ta sớm đã cảm nhận được, kỳ thật thời điểm ngài chưa gặp ngươi cũng đã yêu ngươi. Buồn cười lắm phải không? Ta là mật thám nực cười nhất, ta bắt buộc phải báo cáo tỉ mỉ mọi điều về ngươi, để ngài ấy thật sự hiểu ngươi. Bởi vì, ngươi là nương nương trong hậu cung được sủng ái nhất."
Một câu "mật thám nực cười nhất" của nàng thế mà khiến ta đồng tình.
Vì hắn nàng có thể làm thế, đơn giản, vẫn là vì yêu.
Bởi vì yêu, cho nên có thể trả giá.
"Chúng ta vẫn duy trì liên lạc bằng cách đặc biệt, mỗi ngày ngài đều hỏi ta, liệu ngươi có nhận ra ngài ấy không. Trước chuyện ở Du Châu, ngài ấy sớm đã không được số lần chuẩn bị để gặp ngươi. Ngài ấy nói lần đầu gặp ngươi ở yển hồ, điều ngài ấy khiếp sợ không phải vẻ đẹp của ngươi, cũng không phải lời nói của ngươi, chỉ là một cảm giác quen thuộc. Quen thuộc, từ này ngài ấy lại dùng cho người ngài ấy chưa từng gặp mặt. Điều buồn cười chính là, thậm chí ngay cả ta cũng cảm thấy, ngài ấy hình như đã quen biết ngươi từ lâu."
Trịnh Chiêu Nghi chậm rãi nói, mà hai từ "quen thuộc" nàng dùng không chỉ khiến nàng giật mình, ngay cả ta cũng kinh sợ.
Bởi vì từ hắn, ta cũng có cảm giác này.
Đến tận bây giờ ta mới biết, thì ra quen biết một người không nhất định phải gặp mặt, cũng không cần thời gian tiếp xúc.
Có một cảm giác quen thuộc, gọi là nghe nói.
Có một loại quen biết, gọi là thân thuộc.
Nàng bỗng nhiên bật cười, ánh mắt sáng lên nhưng chắc chắn không phải hân hoan, là ghen ghét và oán hận.
"Ngài ấy trăm phương nghìn kế giữ Cung Khuynh Nguyệt lại cũng vì muốn giữ được ngươi."
Hắn giữ ta hay không ta không để bụng, ta nhìn nàng, chỉ hỏi: "Cho nên hôm qua, ngươi cố tình tới Thái Y Viện giúp bổn cung?"
Với ta mà nói, là giúp ta. Với nàng mà nói, là giúp chính mình.
"Bây giờ hận ta?"
Ta lắc đầu: "Không, bổn cung vẫn đa tạ ngươi." Mặc kệ thế nào, nàng cũng đã nhắc nhở ta, cuối cùng giúp nhóm tỷ tỷ bình an ra ngoài.
Nàng lại nói: "Nhưng ta đã đi báo tin cho Hoàng Thượng, bảo ngươi thả nhóm người Tùy đại nhân."
Đây cũng là điều ta lo lắng. Thì ra nàng vẫn đi nói. A, cũng phải, nàng là người của hắn, nàng chỉ muốn diệt trừ ta, nhưng nàng không cho phép bản thân tạo thêm phiền toái cho hắn. Cho nên, sao nàng có thể thật sự thả tỷ tỷ đi?
"Chỉ tiếc, ta đã xem nhẹ năng lực của họ. Bọn thị vệ bị họ chơi một vòng vẫn để họ chạy thoát."
Ta khẽ cười.
Đây có lẽ là tin tức tốt nhất ta nghe gần đây.
"Các ngươi sẽ không bao giờ tìm được bọn họ."
"Bọn họ không uy hiếp Hoàng Thượng được."
Đúng vậy, ta biết. Đây là điều ta hi vọng, không có uy hiếp, mong hắn sau khoảng thời gian truy nã họ sẽ từ bỏ.
Trịnh Chiêu Nghi nhìn ta, thật lâu sau, thở dài: "Nương nương thông minh cả đời, cuối cùng lại có một món nợ hồ đồ."
Ta không chút sợ hãi, thản nhiên ngồi xuống, nàng cũng thong dong ngồi xuống, tiếp tục: "Trong lòng Hoàng Thượng có ngươi, chỉ cần ngươi gật đầu một cái, tất cả trong quá khứ sẽ như mây bay, Hoàng Thượng vẫn là Hoàng Thượng trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu, vẫn là Hoàng Thượng trong mắt người thiên hạ."
"Nhưng lại không phải Hoàng Thượng trong mắt bổn cung." Nhìn thẳng nàng, ta cười nói, "Nếu đúng như lời ngươi nói, thời gian bốn năm không ngắn, vì sao ngươi không yêu chàng?" Nếu nàng yêu Nguyên Thừa Hạo, tất nhiên sẽ không nhẫn tâm nhìn kẻ khác tổn thương chàng.
Nguyên nhân rất đơn giản, mặc kệ là nàng hay ta, trái tim của chúng ta đều rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được một người.
Trịnh Chiêu Nghi ngẩn ra, sau đó cười rộ: "Vậy phải đa tạ nương nương."
"Đa tạ bổn cung không tranh với ngươi?"
"Nương nương muốn tranh sao?" Nàng đứng dậy, "Còn về hậu sự của nương nương, tần thiếp sẽ nỗ lực trước mặt Hoàng Thượng."
Châm ngòi thỏi gió, bỏ đá xuống giếng, nàng dùng tất cả bản lĩnh của mình để đối phó ta.
Nhưng ta không sợ, người ta yêu đã bỏ ta mà đi, hiện tại ta chỉ muốn đoàn tụ với họ.
Ta cười lạnh: "Vậy làm phiền."
Nàng xoay người, đi được vài bước, giống như nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn ta: "Tần thiếp có một chuyện không rõ."
"Hỏi đi."
"Vết sẹo trên người Hoàng Thượng, tần thiếp đã thấy, không thể quên được, không có khả năng nhìn lầm, ngươi làm sao nhìn ra manh mối?" Nàng nhíu mày.
Bọn họ đều giống nhau, nghĩ vấn đề nằm ở vết sẹo.
Chỉ là việc này, ta không muốn trả lời họ. Có lẽ, ta không muốn bọn họ biết một mặt yếu ớt của Nguyên Thừa Hạo.
Hít sâu một hơi, ta nói: "Ngươi về nói với hắn, giả chính là giả, cho dù trông giống thế nào, trước sau đều là giả."
Nàng nổi giận, nhưng lại không bộc lộ, có lẽ vì cảm thấy hiện tại nổi giận với ta, không đáng.
Trịnh Chiêu Nghi đi rồi, A Man mới tiến lên đỡ lấy ta: "Nương nương."
Lắc đầu, ta một chút cũng không sợ.
Nắm lấy tay A Man, ta nhẹ giọng: "Ủy khuất ngươi."
"Nô tỳ không ủy khuất, nô tỳ vẫn sẽ ở cạnh nương nương. Chờ xuống dưới, gặp thiếu gia, nô tỳ có thể nói câu không làm ngài thất vọng." Nhắc đến việc này, nàng vui vẻ mà cười.
OoOoO
Hôm sau, thánh chỉ truyền tới.
Ta cứ tưởng là thánh chỉ ban chết, lại không ngờ chỉ cấm túc ta ở Hinh Hòa Cung, không cho ai đến thăm hỏi, thu hồi tất cả đãi ngộ phi tử từ nhất phẩm nên có, lý do là tự mình thả tội nhân tư thông xuất cung. Mà hắn lại không thu lại phong hào Thục Phi của ta.
Ta thật sự không biết hắn rốt cuộc có ý gì?
Trịnh Chiêu Nghi đâu? Nàng không phải nói sẽ tận lực "sắp xếp" hậu sự của ta sao?
Thời điểm Thường công công giao thánh chỉ cho ta, hai mắt hồng hồng. Mỗi lần gã tuyên chỉ cho ta đều là chuyện tốt, nhưng lần này...
"Nương nương yên tâm, trong lòng Hoàng Thượng có người, Hoàng Thượng sẽ ghi nhớ điểm tốt của nương nương." Thường công công khuyên.
Ta khẽ cười, vứt thánh chỉ trong tay lên bàn: "Công công về đi."
Kết cục như vậy, ta một chút cũng không cao hứng.
Ta từng cho rằng đạo thánh chỉ này sẽ giúp ta giải thoát, ta có thể cùng người ta yêu đoàn tụ, không ngờ còn phải ở lại nhân gian này.
Bởi vì thánh chỉ hạ xuống, không có ai tới khinh thường ta, người thăm hỏi cũng không được vào. Toàn bộ Hinh Hòa Cung lập tức trở thành nơi hẻo lánh nhất của hoàng cung Tây Chu.
Không nghe thấy những lời đồn vớ vẩn kia, ta cũng được thanh tĩnh.
Hinh Hòa Cung như vậy lại có người vào được.
Không tính là giật mình, cũng không thể coi là bình tĩnh.
Người tới, là Bách Hầu Dục.
"Là công chúa bảo ta tới thăm nương nương."
Ta mời y ngồi xuống.
"Công chúa lo cho nương nương, nhưng lại không thể tới thăm người."
"Điện hạ cũng không nên tới đây."
"Ta không phải người Tây Chu."
Ta ngẩn ra, cười nói: "Sớm đã nghe điện hạ nói phải về Bắc Quốc."
Y gật đầu: "Bây giờ nương nương gặp chuyện, quan hệ giữa Cẩm Vương và Hoàng Thượng cũng không ổn, công chúa không yên tâm đi."
Y không đi, thì ra vì Nguyên công chúa.
Y thật có lòng.
"Công chúa gả cho điện hạ sẽ hạnh phúc." Nếu An Kỳ Dương biết cũng sẽ rất vui.
Sắc mặt Bách Hầu Dục lại thay đổi: "Đáng tiếc Hoàng Thượng và nương nương lại không phải tấm gương tốt cho công chúa."
Trong lòng đau xót, ta vẫn cười: "Vậy xin điện hạ trở về nói với công chúa, mặc kệ nàng ấy nhìn thấy cái gì, nghe được gì, đều phải tin, bổn cung và Hoàng Thượng đều chưa từng thay đổi."
Y giật mình nhìn ta, ta biết, y nghe không h iểu.
"Lại nhờ điện bảo công chúa chuyển lời với vương gia, tình huynh đệ giữa Hoàng Thượng và gã đã hết, bảo gã ngày sau suy xét vì mình nhiều một chút, đừng bận tâm chút tình cảm quá khứ kia."
Trong mắt người đời, quan hệ giữa Nguyên Phi Cẩm và Hoàng Thượng đã rất căng thẳng, như vậy, cứ tiếp tục căng thẳng đi, vĩnh viễn đừng thay đổi.
Nam tử trước mặt khiếp sợ, nhíu mày: "Lời nương nương nói sao lại khiến ta cảm thấy như..."
Y không nói hết, nhưng ta biết y muốn nói gì.
Y ngước mắt nhìn A Man phía sau ta, nàng chỉ cúi đầu, một câu cũng không nói.
Bách Hầu Dục lại nhìn ta: "Nương nương, ta nhớ Tây Chu các người có câu, gọi là "giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt", tin rằng không cần ta giải thích, nương nương so với ta hiểu rõ ý nghĩa câu này." Bách Hầu Dục, y quả nhiên nghe ra ý tứ ẩn sau lời nói của ta.
Đúng như y nói, ta đương nhiên hiểu.
Nhưng y không biết, rừng xanh trong lòng ta đã không còn, hiện tại kêu ta hướng về phía ai?
Không muốn y lo lắng, ta gật đầu: "Bổn cung biết."
"Đúng rồi, công chúa còn nói, tướng quân phu nhân cũng muốn hỏi thăm tình hình của nương nương."
Y nói "tướng quân phu nhân", ta nhất thời không kịp phản ứng.
Sau đó, ta mỉm cười.
"Điện hạ biết trả lời Vân Mi thế nào mà."
Y gật đầu.
Từ đầu đến cuối, y không hề hỏi ta chuyện của tỷ tỷ và Tô Diễn. Kỳ thật tỷ tỷ ở Bắc Uyển lâu như vậy, tin rằng chuyện giữa nàng và Tô Diễn, người khôn khéo như Bách Hầu Dục không thể không nhìn ra gì đó.
Hắn lựa chọn không hỏi, có lẽ vì tin tưởng.
Bằng tình cảm giữa ta và tỷ tỷ, bằng việc ta luôn hi vọng tỷ tỷ hạnh phúc.
Nói đến cùng, bọn họ không hề oan uổng ta. Ta thật sự đã thả tỷ tỷ xuất cung, chỉ là nguyên nhân thật sự hắn muốn trừng phạt ta không phải việc này mà thôi.
Ba ngày tiếp theo vẫn không truyền đến tin nhóm người tỷ tỷ bị phát hiện, ta nghĩ, ta thật sự có thể yên tâm rồi.
Nên dặn dò, ta đã dặn dò, không còn gì vướng bận.
Không có lụa trắng, ta tháo màn che xuống.
Nhìn ta bước lên ghế, A Man quỳ xuống, khom người: "Nương nương đi đường mạnh giỏi, A Man sẽ theo sau ngay. Nương nương đi chậm một chút, nhớ chờ A Man."
Ngậm nước mắt, ta gật đầu, nắm chặt màn che trong tay, bỗng nhiên nghe bên ngoài truyền tới tiếng "Bịch", theo tiếng quay đầu, hình như có thứ gì rơi xuống.
Ngẩn ra, ta lập tức lao ra ngoài.
Là mặt nạ!
Là mặt nạ Tiểu Long Nữ Nguyên Thừa Hạo mua cho ta!
"Nương nương!" A Man chạy theo.
Quả nhiên mặt nạ bị gió thổi rơi, nằm ở trong viện.
Chạy tới cẩn thận nhặt nó lên, không khỏi cười nhạo, ta đã sắp chết rồi, còn luyến tiếc đồ hắn tặng ta bị hỏng.
"Nương nương giao cho nô tỳ đi." A Man duỗi tay.
Ta định giao cho nàng, trên trời bỗng nhiên truyền tới động tĩnh rất lớn. Theo bản năng ngước mắt, thấy trên không hoàng cung có một con diều.
Một con diều rất lớn.
Mùa này không phải mùa thả diều.
Híp mắt để nhìn rõ đồ án bên trên.
Mặt nạ... Là một cái mặt nạ rất lớn!
Mặt nạ Tiểu Long Nữ!
Đầu ngón tay run lên, mặt nạ trong tay ta rơi xuống đất...