Tình Sâu Không Đáy, Yêu EM Không Phai

Chương 120:




Thẩm Hữu Thịnh gật đầu, anh ta không nói gì thêm, bước thẳng lên xe.
Tôi cũng bước lên theo, khi Lục Như Mai chuẩn bị lên xe thì đã bị Thẩm Hữu Thịnh ngăn lại, nhìn cô ta, Thẩm Hữu Thịnh nói không hề khách sáo: “Cô Lục đến đây như thế nào thì nên trở về như thế ấy, đúng rồi, tôi đã báo cảnh sát chuyện các người phóng hỏa ở đỉnh núi, có lẽ lát nữa cảnh sát sẽ đến, còn nữa, tốt nhất cô nên cầu nguyện thằng bé không có việc gì, nếu không cô chuẩn bị tinh thần vào đồn cảnh sát đi!”
Lục Như Mai nhìn Cố Gia Huy, giọng điệu ấm ức: “Gia Huy, anh muốn để mặc em lại chỗ này ư?”
Cố Gia Huy không nhìn cô ta, khởi động máy và lái xe rời đi.
Dọc đường đi, thấy Đường Bảo Nam vẫn không có phản ứng gì, trong lòng tôi vô cùng lo lắng, nhìn Thẩm Hữu Thịnh và hỏi: “Bác sĩ Thẩm, sao gọi mãi mà Đường Bảo Nam vẫn chưa tỉnh dậy? Thằng bé có xảy ra chuyện gì không?”
Thẩm Hữu Thịnh cũng không thể phán đoán chính xác trong khoảng thời gian ngắn, anh ta định tiến hành cấp cứu cho Đường Bảo Nam, nhưng khi anh ta kéo quần áo trên cánh tay của Đường Bảo Nam thì chân mày khẽ nhíu lại, sau đó sắc mặt bỗng cứng đờ.
Thấy phản ứng của anh ta như thế, theo bản năng tôi quay sang thì thấy một vết bầm xanh tím rất lớn trên cánh tay của Đường Bảo Nam, nhìn kỹ lại thấy trên vết bầm còn có hai dấu răng.
“Đây là… gì?” Tôi lên tiếng hỏi, trơ mắt nhìn vết xanh tím trên cánh tay Đường Bảo Nam đang từ từ lan rộng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“Vết rắn cắn, thằng bé bị rắn cắn rồi.” Thẩm Hữu Thịnh trả lời, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Tôi bám lấy một tia may mắn hỏi lại: “Rắn này… có độc không?”
Thẩm Hữu Thịnh không trả lời mà giơ tay lên ấn vào nhân trung của Đường Bảo Nam, một lúc sau, Đường Bảo Nam mới lặng lẽ mở mắt ra một cách khó khăn, hai mắt của thằng bé đỏ bừng, mơ màng nhìn thấy tôi, thằng bé khàn giọng gọi tôi: “Chị.”
Tôi nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của thằng bé, cổ họng đau đớn khôn cùng: “Bảo Nam, chị ở đây.”
Nghe giọng của tôi, thằng bé khó khăn mỉm cười: “Hình như em không thể đi ngắm nhìn thế giới cùng chị được rồi.”
Tôi lắc đầu, trái tim bắt đầu nhói lên âm ỉ: “Đừng nói bậy, em…”
“Chị!” Đường Bảo Nam gọi, giọng nói yếu ớt: “Chị, em thật sự xin lỗi, phiền chị chăm sóc tốt cho mẹ.”
Tôi liên tục lắc đầu, trước giờ thằng bé vẫn luôn mang dáng hình hồn nhiên rực rỡ, chưa từng nói với tôi mấy lời nghiêm túc dặn dò chuyện hậu sự như vậy, tôi nắm chặt tay thằng bé, sợ rằng chỉ cần thả lỏng tay thì thằng bé sẽ biến mất.
“Bảo Nam, em đừng nói, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay thôi, chị đồng ý với em, sẽ dẫn em đi khắp thế giới, chị đã tìm thấy người có tủy sống thích hợp, chờ em phẫu thuật xong thì chị sẽ dẫn mẹ và em theo. Chúng ta sẽ đến Vân Nam đầu tiên, không phải em thích đến xem động vật hoang dã ư, chúng ta…” Giọng nói của tôi đã trở nên nghẹn ngào, cổ họng đau rát đến mức hít thở cũng khó khăn.
Thằng bé nắm lấy tay tôi, khóe miệng nở một nụ cười mà ở lứa tuổi của thằng bé không nên có, thằng bé an ủi tôi: “Chị, chị đừng khóc, khi em chết rồi cũng đừng để mẹ khóc, mắt của mẹ không được tốt, sau này em đi theo ba, chị phải chăm sóc tốt cho mẹ.”
Những gì thằng bé nói làm tôi khóc không thành tiếng, tôi lắc đầu, tầm nhìn nhòe đi bởi nước mắt, tôi nhìn Cố Gia Huy đang lái xe, giọng điệu nghẹn ngào gần như van xin: “Cố Gia Huy, xin anh làm ơn lái nhanh một chút.”
Ngón tay thon dài của anh vịn vào tay lái, xe lao đi rất nhanh, lòng tôi lại cầu nguyện hết lần này đến lần khác, nóng lòng muốn tới bệnh viện ngay lập tức.
Thẩm Hữu Thịnh xé áo sơ mi trên người rồi cột chặt vào cánh tay Đường Bảo Nam, cố gắng ngăn độc rắn lan ra.
Ý thức của Đường Bảo Nam đã trở nên mơ hồ, tay nắm chặt lấy tôi, tôi biết, thằng bé không muốn rời xa chúng tôi.
Cố Gia Huy lái xe rất nhanh, sau khi tới bệnh viện, bác sĩ và y tá đã đứng chờ sẵn dưới tầng, khi xe vừa dừng lại, Đường Bảo Nam được đưa vào phòng phẫu thuật ngay lập tức.
Thẩm Hữu Thịnh đi theo vào phòng phẫu thuật, bác sĩ đưa giấy mổ tới muốn tôi ký tên, tôi lấy bút, nhưng tay cứ run mãi chẳng thể viết được chữ nào.
Cố Gia Huy nắm lấy tay tôi, gần như ký tên thay tôi.
Gió ở hành lang bệnh viện rất lạnh, tôi ngơ ngác đứng đó, hơi loạng choạng như sắp ngã thì bả vai đã được một người dùng lực đỡ lấy, giọng nói trầm thấp và mê hoặc của Cố Gia Huy vang lên bên tai tôi: “Đừng lo lắng, thằng bé sẽ không sao đâu.”
Sao không lo lắng cho được? Tôi cúi đầu, không kìm được mà rơi nước mắt, nhưng không thể thốt lên được lời nào.
Lúc ba ra đi, tôi đã một lần phải đối diện với nỗi đau mất người thân, nếu Đường Bảo Nam lại xảy ra chuyện, tôi không biết mẹ có chịu đựng nổi cú sốc này hay không, còn tôi phải đối mặt với nó như thế nào.
Thời gian chờ đợi ngoài phòng phẫu thuật như bị dày vò, vừa dài vừa đau đớn.
Tay tôi bị Cố Gia Huy nắm chặt, tôi ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt không kìm được nước mắt, anh giơ tay lau nước mắt cho tôi, môi mỏng khẽ mở: “Đừng khóc, lát nữa sẽ tốt thôi.”
Anh vừa nói vừa tách hai bàn tay đang đan vào nhau của tôi ra, vì quá lo lắng nên tôi không tự chủ được móng tay đang bấm vào lòng bàn tay mình, không cảm thấy đau nhưng dấu móng tay sâu hoắm ở lòng bàn tay lại cực kỳ rõ ràng.
Mẹ gọi điện thoại đến hỏi thăm đã tìm được Đường Bảo Nam chưa, tôi mới giật mình tỉnh dậy, nhận ra thành phố đã chìm vào màn đêm.
Trong hành lang trống rỗng, Cố Gia Huy ở bên cạnh tôi, không khí vắng lặng đến vô tận đã bao phủ lấy tôi, tại sao thời gian lại khó khăn như thế.
Đèn ở phòng phẫu thuật đã tắt, bác sĩ bước ra ngoài với vẻ mặt nghiêm trọng, phía sau ông ấy là Thẩm Hữu Thịnh, Thẩm Hữu Thịnh vỗ vai bác sĩ, nói với vẻ mệt mỏi: “Ông Lý, ông nghỉ ngơi trước đi, để tôi đến thông báo với người nhà bệnh nhân.”
Bác sĩ rời đi, tôi nhìn thấy gương mặt nghiêm trọng của Thẩm Hữu Thịnh, không biết vì sao trong lòng bỗng thấy sợ hãi, một dự cảm không tốt vây lấy tôi.
Thẩm Hữu Thịnh thở dài: “Đường Hoài An, chúng tôi đã cố hết sức, vốn dĩ sau khi hóa trị xong thì tình trạng của thằng bé đã không tốt, không có máy thở cùng bác sĩ theo dõi, niêm mạc miệng bị dị vật làm tắc nghẽn, cộng thêm độc rắn… Mong cô bớt đau buồn.”
Tôi sững sờ, như sấm sét giữa trời quang.
“Cậu nói gì? Ai bớt đau buồn?” Giọng nói của mẹ vang lên, bà là người phụ nữ dịu dàng, bình thường luôn nói chuyện nhẹ nhàng từ tốn, nhưng lúc này khi hỏi anh ta, giọng bà như gào thét.
Thẩm Hữu Thịnh nhìn bà, sau đó trả lời vô cùng tàn nhẫn: “Mọi người muốn vào gặp thằng bé lần cuối cùng không!”
Tôi cứng đờ tại chỗ, trơ mắt nhìn mẹ ngã khụy xuống đất, đầy bất lực, tôi muốn đến đỡ bà nhưng chân chẳng thể di chuyển nổi dù chỉ một bước.
“Đường Hoài An!” Cố Gia Huy lên tiếng, giọng điệu kìm nén.
Tôi từ từ nhìn về phía anh, bất ngờ phát hiện hình như lúc này mình chẳng thể rơi nổi một giọt nước mắt, tôi lên tiếng, cổ họng đau đến chết lặng: “Cố Gia Huy, nếu như tôi chưa từng gặp anh… thì tốt biết mấy!”
Nếu chưa từng gặp anh, ba tôi đã không xảy ra chuyện, Đường Bảo Nam cũng không, cái nhà này cũng không biến thành như vậy.
Khuôn mặt của Cố Gia Huy bỗng trở nên u ám, anh nhìn tôi không lên tiếng, nhưng con ngươi đen láy nhìn tôi hiện lên vẻ lạnh lùng, cô độc mà tôi không tài nào hiểu thấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.