Tình Sâu Không Đáy, Yêu EM Không Phai

Chương 19:




Tôi hét lên với anh, gần như muốn vỡ giọng: “Cố Gia Huy, anh trừng phạt tôi còn chưa đủ hay sao? Tôi đã cách anh đủ xa rồi, lúc trước người tới gần tôi là anh, người nằm trên giường ôm tôi nói sẽ đối xử tốt với tôi cũng là anh. Vậy mà cuối cùng, dựa vào cái gì mà tất cả mọi sai lầm đều đổ hết lên đầu tôi hả!”
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn tôi, nhíu mày, giọng nói trầm thấp: “Trừng phạt?”
Tôi mệt mỏi ngồi xổm trên mặt đất, lồng ngực nghẹn đến đau nhói: “Ba tôi đã không còn nữa rồi. Cố Gia Huy, tôi xin anh đấy, anh tha cho tôi đi, tôi sẽ không quấn lấy anh đâu.”
Anh tối sầm mặt lại, nhíu chặt mày, lạnh lùng kiêu ngạo đứng trước mặt tôi.
Tôi nhặt hết đồ đạc trên đất lên, không hề nhìn anh rồi đi thẳng lên lầu.
Đầu cầu thang.
Mẹ và Đường Bảo Nam đều không hề vào nhà mà đứng ở ngoài cửa. Tôi còn tưởng là hai người họ không mang theo chìa khoá nên đưa đồ cúng trong tay cho Đường Bảo Nam cầm, sau đó vừa cúi đầu tìm chìa khóa vừa nói: “Mẹ đợi con một lát.”
“Bốp!” Một tát đột ngột này của mẹ khiến cho tôi vô cùng sững sờ.
Tay tôi cứng đờ ra, sau đó ngước mắt lên nhìn mẹ, gương mặt đau đến bỏng rát, giọng khàn khàn: “Mẹ.”
“Cô đừng gọi tôi là mẹ!” Mẹ nói câu này gần như là gào lên, bà dùng xấp tờ rơi trong tay đánh thật mạnh về phía tôi, giận dữ đến cực độ: “Đường Hoài An, có phải cô chưa phá nát cái nhà này tan tành ra thì cô chưa vừa lòng phải không?”
Tôi mù mờ không hiểu gì cả, cúi người nhặt mấy tờ rơi bị rơi lả tả dưới đất lên nhìn, đồng tử bỗng chốc co rút lại, tức giận dâng trào, vì trên tờ rơi là hình của tôi cùng với một vài từ dơ lời bẩn, toàn bộ đều mắng tôi là kẻ thứ ba vô liêm sỉ, còn có ảnh chụp rất khó coi.
Nhìn mấy cái này, tôi chợt nhớ tới lời cảnh cáo lúc nãy của Phương Mỹ Trúc ở trong bệnh viện, là do bà ta làm à?
“Mẹ, con xin lỗi, con...” Tôi muốn mở miệng giải thích với mẹ nhưng lại không biết nói gì cả, sắc mặt của mẹ vừa lạnh lùng lại vừa tuyệt vọng.
Bà nhìn tôi nói: “Tôi không phải mẹ của cô, từ trước đến nay đều chưa từng phải, tôi không sinh ra đứa con gái không biết liêm sỉ như cô. Tôi sai rồi, nếu như lúc trước tôi biết cô sẽ làm ra loại chuyện buồn nôn như thế này thì tôi thà để cô chết cóng trong đống tuyết cũng sẽ không ôm cô về nhà!”
Đây là lần đầu tiên mẹ nói những lời nặng nề như vậy với tôi, trong phút chốc, tay chân tôi lạnh băng: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”
Mẹ giật lấy chìa khóa từ trong tay tôi, mở cửa ra sau đó kéo Đường Bảo Nam vào nhà, nhìn tôi nói: “Tôi không phải là mẹ của cô!” Sau đó bà đóng sầm cửa lại.
Tôi ngây ngẩn cả người, nếu như bình thường mà bà nói mấy lời đó với tôi thì chắc tôi cũng chỉ nghĩ rằng bà đang nói đùa cho vui thôi. Nhưng lúc này, sự lạnh lùng và nghiêm túc trong ánh mắt của bà làm tôi cảm thấy sợ hãi.
“Ầm!” Cửa được mở ra lần nữa, mẹ quăng hết quần áo của tôi về phía tôi, sau đó nhét vào trong tay tôi một chiếc vòng tay nhỏ tinh xảo.
Bà nhìn tôi như nhìn một người xa lạ: “Tôi nhặt được cô ở trên thị trấn, lúc ấy trên người của cô chỉ có chiếc vòng tay này thôi. Đường Hoài An, tôi nuôi cô hơn hai mươi năm, cô không quay trở về báo đáp công ơn nuôi dưỡng cũng được, nhưng cô đừng có hại cái nhà này như vậy! Cô đi đi, cái nhà này không chứa nổi cô, cũng không chịu nổi sự giày vò của cô đâu.”
Tôi nhìn cánh cửa đóng chặt lại mà đầu óc ong ong quay cuồng, lời nói của mẹ cứ lặp đi lặp lại liên tục trong đầu tôi, tôi được nhặt về sao?
Tôi không phải do ba mẹ sinh ra? Vậy tôi là ai? Ba mẹ của tôi là ai? Nhà của tôi ở đâu?
Mọi chuyện xảy ra thật sự quá nhanh, nhanh đến mức tôi hoàn toàn mơ hồ.
Nhìn một đống hỗn độn dưới đất, tôi ngồi xổm xuống, chỉ cảm thấy tất cả những chuyện này đều là giấc mơ, dù làm thế nào cũng không thể hiểu rõ được vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy?
Một đôi giày da màu đen sáng bóng xuất hiện trước mặt tôi, tôi không ngẩng đầu mà chỉ nắm thật chặt chiếc vòng trong tay, bật cười vô cảm: “Anh đã hài lòng chưa?”
Anh không trả lời tôi mà lại nhặt mấy tờ rơi dưới đất lên, sau đó một giọng nói trầm ấm vang lên: “Cô có ổn không?”
Không phải giọng của Cố Gia Huy, tôi hơi sửng sốt, ngước lên nhìn thì bất ngờ đối diện với đôi mắt sâu thẳm dịu dàng của Lục Tuấn Kiệt, tôi bỗng ngẩn người mất một lát.
Anh ấy xoay người nâng tôi dậy, theo bản năng tôi hơi né tránh động tác của anh ấy rồi hỏi: “Tổng giám đốc Lục đến đây có việc gì sao?”
…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.