Tình Sâu Không Đáy, Yêu EM Không Phai

Chương 34:




Tôi gật đầu, không phản bác lời nói của cô ta: “Tất nhiên là cô dám.” Nếu cô ta đã không thấy áy náy về chuyện của ba, vậy thì tương lai còn dài, chúng ta từ từ tính món nợ này.
Cũng may tôi là bệnh nhân, hơn nữa còn vì kiêng dè người nhà họ Lục nên cô ta không làm gì tôi cả. Sau khi cảnh cáo tôi xong, cô ta nhấc giày cao gót rời đi.
Tôi vốn chỉ bị một vết thương nhỏ thôi, nhưng mà Lâm Khánh Ngân lo lắng, nhất quyết bắt tôi ở trong viện hai ngày.
Hôm xuất viện, Lục Tuấn Kiệt đến đón tôi, sau khi đưa tôi đến khu chung cư Vân Đồng, dặn dò một lúc lâu mới rời đi.
Khi Trần Thục Khuê đến gõ cửa, tôi mới vừa ngồi xuống, thấy trong tay chị ấy xách theo không ít thứ, tôi hơi khựng lại: “Sao chị lại…?”
Chị ấy không nhiều lời với tôi, thẳng thừng đẩy tôi vào phòng, càm ràm nói: “Tới nấu chút đồ ngon cho em để em bồi bổ.”
Tôi bỗng cảm thấy khó hiểu: “Em có làm gì đâu, sao tự nhiên lại bồi bổ cho em?”
Chị ấy để đồ trong tay vào nhà bếp, quay đầu lại nhìn tôi, nhíu mày: “Trông em thế này, có vẻ hai ngày hôm nay sống khá tốt, không xảy ra chuyện gì hả?”
“Em thì có chuyện gì được?”
Thấy tôi cứ ngơ ngơ, một lát sau chị ấy đưa điện thoại di động cho tôi, nói: “Không phải hai ngày nay em lo chuyện xảy ra ở hôn lễ của nhà họ Cố nên trốn tránh Phương Mỹ Trúc à?”
Tôi nhận lấy điện thoại di động, nhìn toàn màn hình đều là cảnh tôi bị Phương Mỹ Trúc bắt nạt ở hôn lễ, Lục Tuấn Kiệt nói bênh vực cho tôi, khắp màn hình đều là những lời nói hươu nói vượn, đã hoàn toàn biến tôi thành người tình của Lục Tuấn Kiệt, thậm chí còn là vợ sắp cưới luôn rồi.
“Đường Hoài An, em và Lục Tuấn Kiệt, thực sự…” Trần Thục Khuê lên tiếng.
Tôi cạn lời: “Không phải, em với anh ấy mới quen biết nhau bao lâu chứ, đã thế anh ấy cũng biết chuyện của em và Cố Gia Huy, sao anh ấy có thể nhìn trúng em được chứ.”
“Vậy vì sao anh ta lại bảo vệ em như thế?”
Bị chị ấy hỏi như thế, trước khi có kết quả giám định, dù tôi nói chuyện này với bất cứ ai thì cũng có vẻ không hay cho lắm, vậy là bỗng chốc cũng không biết nên giải thích thế nào về chuyện này.
Ngơ ngác mất một lúc, tôi nói: “Em là người đến tham gia hôn lễ cùng anh ấy, anh ấy không thể để bạn nữ đi cùng mình bị bắt nạt ở hôn lễ được.”
Trần Thục Khuê đứng dậy vào nhà bếp nấu cơm. Nghĩ một chút, quay đầu lại nhìn về phía tôi, nói: “Chị không hiểu sao em lại muốn đến buổi hôn lễ nữa, chẳng phải em và Cố Gia Huy đã chia tay rồi sao? Nếu như đã buông bỏ rồi, vì sao còn muốn tận mắt nhìn anh ta lấy người khác? Lẽ nào định phá hỏng hôn lễ? Trả đũa Lục Như Mai?”
Tôi cụp mắt, hời hợt trả lời lại: “Ừ!”
Ban đầu định tới phá hỏng hôn lễ, nhưng sau đó lại thôi. Tôi đến tham gia hôn lễ, một mặt là thấy làm quen sớm với người nhà họ Lục cũng không có gì không tốt cả, mặt khác đúng là để trả đũa Lục Như Mai. Cả đời người chỉ có một lần đám cưới thôi, nghĩ đến chuyện của Phương Mỹ Trúc, cũng đủ để cô ta nhớ cả đời rồi, nếu như sau này để Phương Mỹ Trúc biết được cô ta không phải là con gái của nhà họ Lục, e là mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sau này sẽ rất đáng xem đấy.
Chị ấy thở dài: “Thôi được rồi, em và Cố Gia Huy cũng dừng lại ở đây đi, điều chỉnh lại tâm trạng cho tốt, sống cuộc sống của chính mình. Lát nữa Trần Minh Nhật đến, để chị bảo nó dẫn em ra ngoài chơi một chút để giải sầu, sau đó làm việc thật tốt, sống thật vui vẻ.”
Tôi gật đầu, rất biết ơn sự quan tâm mà chị ấy dành cho tôi.
Chạng vạng.
Lúc đi tới Quỷ Mị cùng Trần Minh Nhật, tôi cảm thấy không biết nên nói gì nữa. Tôi kéo kéo tay áo Trần Minh Nhật, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: “Cậu định dẫn tôi tới uống rượu à?”
Cậu ta gật đầu, đôi lông mày tuấn tú nhướn lên: “Chẳng phải chị không vui sao? Uống chút rượu, một cơn say giải ngàn nỗi sầu, có gì không tốt?”
Tôi câm nín.
Quả nhiên, một thằng oắt con lông bông, tôi có thể trông cậy vào cậu ta đưa tôi đi giải sầu kiểu gì chứ?
Vào Quỷ Mị, bọn tôi tìm chỗ ngồi xuống, Trần Minh Nhật rót cho tôi một chén rượu mạnh, thấy tôi không hứng thú lắm, cậu ta nhướng mày nhìn về phía tôi: “Sao thế? Không thích chỗ này à?”
Tôi có thể nói không thích sao?
Nhìn cậu ta, tôi chống cằm, nói ngắn gọn: “Cũng được.”
Cậu ta cười xấu xa, uống cạn ly rượu mạnh trước mặt, lắc lư theo điệu nhạc: “Không thích thì cũng chấp nhận đi. Tôi cũng chả có hứng dẫn chị đi công viên trò chơi gì gì đó rồi còn lãng mạn này nọ đâu. Đều là người lớn cả rồi, tâm trạng không tốt thì uống vài chén, ngủ một giấc, ngày hôm sau tỉnh dậy lại là một ngày mới.”
…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.