Âm thanh nếu có thể đông chết người, Giang Hoài cảm thấy bản thân nhất định là đã chết rồi. Hắn run run đem thiết bị tinh tế cho kết nối. Một màn hình phẳng lập tức hiện lên trước mặt Hoắc Mạt, bên trên vậy mà không phải là khuôn mặt của Hoắc phu nhân mà là Hoắc lão thái gia.
Sau khi nhìn thấy thế trận này suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Giang Hoài là bỏ chạy. Thế nhưng chưa có chỉ thị của Hoắc tổng hắn dù bại liệt nửa người cũng phải đứng bên cạnh bồi cho đến hết.
Trong lúc hắn xoắn xuýt, Hoắc Mạt đã cùng người trên màn hình đối thoại: "Gia gia."
Người bên kia không biết có nhận ra tâm tình của hắn không đúng hay không, nhưng khi nghe hắn gọi ông vẫn là gật đầu xem như đáp lại, sau đó vào thẳng vấn đề luôn: "Cháu có phải muốn cùng đứa bé kia tiến tới với nhau?"
Một câu này đem Giang Hoài kéo về hiện thực. Hắn trước tiên là cảm thấy choáng đầu. Kỳ lạ thật, sao mỗi chữ Hoắc lão thái gia nói hắn nghe đều hiểu nhưng khi ghép lại thành câu hắn lại không hiểu nữa rồi. Rốt cuộc trong câu này có bơm hay có mìn, gỡ rồi có bị nổ chết không...
Nhưng Hoắc đại tổng tài cũng không đợi hắn hiểu đã cho hắn dội bom: "Đúng vậy, gia gia."
"Cháu định vài hôm nữa sẽ đưa em ấy về ra mắt mọi người."
Hắn định vậy đó, nhưng con thỏ lại muốn thoái lui rồi? Không thể, hắn sẽ không để cho chuyện đó xảy ra.
Hoắc lão thái gia có lẽ đã đoán được nên không có tỏ ra bất ngờ gì cả. Ông càng không nói lời dư thừa mà chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi cúp máy.
Nhưng ông dứt khoác như vậy Giang Hoài lại xoắn xuýt muốn chết. Hắn chỉ hận sao Hoắc lão thái gia không nói nhiều vài câu đi chứ. Như vậy hắn sẽ không phải xoắn não đi hiểu rõ đoạn đối thoại ngắn ngủi giữa hai người. Mặc dù hắn đầu óc thông linh đã ngờ ngợ được rồi, nhưng sao có thể!!! Cái này còn hơn cả thiên thoại nữa! Quan trọng nhất là ông chủ từ lúc nào có người yêu, sao hắn không biết hả!!!
Lại nói về Hoắc lão thái gia. Tại sao Hoắc lão thái gia lại dễ dàng để chuyện này thông qua như vậy?
Tiết tấu này chính là nói Hoắc gia đã chấp nhận đứa cháu dâu bình dân Bạch Kỷ. Nhưng sao có thể? Kiểu gì nó vẫn không đúng motip thường thấy cho lắm đúng hay không.
Nhưng chính là như vậy đó.
Mà chuyện kỳ lạ thì ắt phải có nguyên nhân. Còn nguyên nhân thật ra lại rất đơn giản.
Nếu phải nói từ đâu thì nên nói từ lúc Hoắc Mạt vừa trưởng thành.
Làm một thành viên của đại gia tộc mà còn là người thừa kế, việc Hoắc Mạt vừa trưởng thành Hoắc gia đã nghĩ tìm đối tượng cho hắn không phải là chuyện gì kỳ quái. Vì để chọn được một bạn đời thích hợp với người thừa kế, đợi hắn trưởng thành rồi mới tìm mới được tính là chậm. Nhưng chính là người ta cho rằng chậm, Hoắc Mạt lại sống chết không chịu nghe theo, càng không nói tới kết giao cùng người khác.
Thời điểm hắn nổi loạn muộn đó Hoắc gia không phải không có lén lút an bài cho hắn đối tượng, nhưng Hoắc Mạt lại dùng hành động quyết tuyệt để chứng minh mình không có ý định để người khác quyết định hôn nhân đại sự của mình.
Mặc kệ là ai tới, hắn ngoài mặt đều làm lơ, sau lưng lại dùng năng lực hơn người trên thương trường của mình để phá rối gia đình có đối tượng thích hợp với hắn đó. Cho dù là Lưu gia hay Phương gia hai đại gia tộc còn lại đều bị hắn nơi nơi nhắm vào. Có một đoạn thời gian chỉ vì chuyện này mà mém chút là ba nhà trở mặt thành thù, nhìn nhau là ngứa mắt. Nếu không phải Hoắc gia đứng ra hòa giải, chuyện này chắc còn chưa có xong đâu.
Vốn cả ba nhà ở trên thương trường bình thường đều là nước sông không phạm nước giếng, ở trên vấn đề xã giao cũng được tính là hài hòa, liên hôn gì đó không tính là chuyện lạ. Tựa như mẹ của Hoắc Mạt chính là con cháu Phương gia. Nhưng so với Hoắc Nghiêm lựa chọn một nhân vật không có tiếng tăm trong Phương gia như Phương Kiều, Hoắc Mạt chỉ có hơn ông chứ không có kém. Hắn ỷ mình có năng lực, so với ông còn nổi loạn hơn, không ai quản được.
Kết quả là sau lần đó, Hoắc gia không có ép buộc Hoắc Mạt nữa. Không phải là do họ buông tha cho đời sau của Hoắc gia, mà là bởi vì hắn đã dùng năng lực của mình để chứng minh hắn không cần mối hôn nhân chính trị để khiến Hoắc gia càng lăn càng lớn, càng không cần phải lấy ai ra làm bàn đạp cho thành công của mình. Mặc dù lần này đối tượng của hắn có hơi quá mức làm người ta tranh cãi, nhưng hắn đã tỏ thái độ rồi, Hoắc gia tự biết không thể lay chuyển được hắn nên đành im lặng chấp nhận.
Trên cơ bản Hoắc Mạt chưa từng nghĩ đến việc hành động của mình có được Hoắc gia cho phép hay không. Nhưng Bạch Kỷ lại không biết rồi. Hoắc Mạt càng không nghĩ con thỏ nhỏ sẽ vì một cái thân phận của mình mà nghĩ không thông. Hắn ôm một bụng bức bối trước nay chưa từng có đi đón con thỏ, kết quả lại không thấy con thỏ đâu…