"Mất nhiều thời gian không?"
Hoắc Mạt hỏi. Khưu Đề lập tức đáp: "Không lâu, quá lắm là bảy ngày."
Nếu tập trung ưu tiên làm thì còn nhanh hơn. Mà của ông chủ, họ chưa nói phải nâng cao tinh thần đợi sửa tới sửa lui nữa, sao dám chậm trễ được.
"Đám cưới sẽ diễn ra vào nửa tháng sau."
"Nhanh vậy!??"
Cái này Bạch Kỷ quả thật không có biết. Nhưng cũng là do cậu không hỏi. Lại không nghĩ nhanh như vậy.
"Đây là quyết định của hai bên gia đình."
Hoắc Mạt sờ cái tai nhỏ của con thỏ không để ý lắm nói. Hắn còn muốn sớm sớm cơ. Nhưng nhiêu đây thời gian đã là cực hạn rồi, không thể rút nữa.
Đừng nói là Bạch Kỷ, cả Khưu Đề cũng bị tốc độ thần thánh này dọa choáng. Trong bụng hắn thầm nghĩ Hoắc gia mong con dâu quả thật là mong muốn điên rồi. Nhưng hắn nào có quyền bình phán, cho nên ngoài biết im lặng nghe thì không dám xen vô một câu nào.
Bạch Kỷ thật ra không có bài xích gì về chuyện này, cho nên cậu cũng chấp nhận nửa tháng sau bản thân chính thức là con dâu Hoắc gia rồi. Nói ra thì hiện tại cậu có chỗ nào không phải đâu. Hai người đều đã ở chung, chỉ thiếu cái giấy.
"Để thiết kế sư làm đi."
Hoắc Mạt cũng muốn đám cưới của mình có ý nghĩa nhất cho nên không có dị nghị gì về chuyện này. Họ chỉ có việc chọn đồ, chọn nơi hưởng tuần trăng mật... À, còn một chuyện nữa. Có lẽ mẹ Hoắc đã quên nên không có nhắc hắn. Hoặc có lẽ chính bà cũng không nghĩ mình cần nhắc cái này đi.
Đều là do hắn nghĩ không chu đáo.
Hắn nghĩ như vậy, rồi sau khi hai người rời khỏi cửa hàng lễ phục của Hoắc thị thì đi thẳng qua cửa hàng trang sức luôn.
"Chúng ta..."
Bạch Kỷ có chút lơ tơ mơ khi đứng trong cái nơi lấp lánh ánh sáng chói mắt này, nhất thời chưa kịp phản ứng tại sao họ lại đến đây.
"Mua nhẫn."
Đúng vậy, cái họ thiếu là một cặp nhẫn cưới.
Thế mà hắn cũng quên được.
Còn Bạch Kỷ thì ngây ngốc một chút rồi không giữ được khóe miệng cười khờ theo người đàn ông đi vào cửa hàng.
"Những mẫu tốt nhất."
Giọng điệu bá đạo còn có chút hống hách.
May mà ở đây không có một vài người giống như hôm bữa ăn sáng ở nhà hàng Hoắc thị, nếu không sợ rằng sẽ có người nói hắn mở miệng quá rộng.
Nhân viên cửa hàng không biết có nhận ra ông chủ hay không mà vẫn rất chuyên nghiệp đem đến những mẫu tốt nhất, đắc giá nhất. Bởi vì dù có bán cho ai họ cũng sẽ được trích hoa hồng theo món, ai lại không muốn bán được đồ tốt chứ.
Cho nên thái độ của nhân viên cửa hàng rất tốt. Dù vẫn sợ người ta chỉ to miệng thôi chứ không mua. Nhưng đó cũng chỉ là cái suy nghĩ mới đầu của nhân viên phụ trách.
"Loại đá quý này hiện có giá trị cao nhất, bởi vì nó hiếm, còn khó khai thác."
Nhân viên đưa ra một chiếc nhẫn có đính đá màu hồng ngọc ở giữa tỏa ra quang mang màu đỏ như máu, hết sức đặc biệt.
Loại đá này so với kim cương thời cổ đại còn cứng hơn, gọi là Huyết Thâm. Nơi nó sinh ra là ở một tinh cầu tồn tại thật nhiều dung nham, núi lửa, không có sự sống còn nóng đến kinh người. Cho nên thứ này tồn tại được đã chứng thực giá trị của nó.
Hoắc Mạt đương nhiên biết cái này. Hắn lấy ra ướm nó lên ngón tay trắng nõn của con thỏ xem thử. Mà nào có cần xem, tay con thỏ nhỏ nhưng thon thả, ngón ngón tinh mĩ. Viên đá kia ở trên tay cậu như điểm hoa trên tuyết, chói mắt kinh người. Nhưng bởi vì màu huyết sắc thâm thiểm của nó mà nhìn chung không có quá nổi bật, càng tỏ ra sang quý. Chiếc nhẫn kiểu dáng bình thường, quý là ở viên đá. Nhưng cái này mà thường đeo trên tay cũng không phải quá mức khiến người hoảng hốt đi. Nhất là khi Bạch Kỷ nghe được cái giá của nó.
Người đàn ông lại nhẹ giọng an ủi: "Cái này dùng trong đám cưới."
"Em chọn một cặp em thích đi. Cái nào cũng được, bình thường sẽ đeo nó."
Hắn không có ý thức việc chọn hai cặp nhẫn là có gì sai. Bạch Kỷ cũng không biết sai chỗ nào, cho nên vẫn rất ngoan ngoãn nhìn nhìn ngắm ngắm tủ trang sức.
Còn nhân viên cửa hàng thì kiềm nén hạnh phúc vì sắp kiếm được một khoảng lớn. Thái độ lại càng thêm nhiệt tình. Cô cũng không nghĩ những người này chỉ xem cho vui rồi thôi như lúc đầu. Bởi vì trong lúc cô đang giới thiệu cho hai người chọn nhẫn, nhân viên làm chung với cô đã cầm tay cô viết mấy chữ. Cô nàng quả thật là mới bắt đầu đi làm ở đây không lâu, có chút không nhận ra Hoắc Mạt cũng là bình thường. Nói sao thì không phải ai cũng sẽ biết Hoắc Mạt. Tựa như Bạch Kỷ nếu không gặp được hắn thì còn lâu cậu mới chú ý đến hắn.
Đợi hai người chọn xong nhẫn, đeo luôn cặp nhẫn Bạch Kỷ vừa chọn, còn đôi nhẫn kia hẹn nhân viên giao đến Hoắc trạch rồi tiến tới khu tạp vật. Họ còn không quên mua lễ ra mắt cho hai bên phụ huynh đâu.
Nhưng ai biết vừa đi chưa được bao lâu, còn chưa chạm đến cửa khu tạp vật thì họ đã bị một âm thanh chặn lại.
"Hoắc Mạt?"
Âm thanh này bên trong mang theo không quá tin tưởng, nhưng rất nhanh chủ nhân của âm thanh đã tiến vào tầm mắt của họ giữa cái nơi đông đúc này.
Người tới là một nam nhân, Bạch Kỷ không biết hắn.
Đối phương cũng không phải tìm cậu mà là tìm Hoắc Mạt cho nên cậu chỉ ngoan ngoan đứng bên cạnh hắn tò mò nhìn đối phương. Nhưng người ta lại chú ý đến bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, còn có, chiếc nhẫn kiểu dáng giống nhau vừa mới mua còn nóng hôi hổi trên tay họ nữa. Trong lòng hắn nói quả nhiên, đôi mắt phượng phong lưu tinh quái lại chớp động. Hoắc Mạt nhìn mà đau đầu.
"Lưu Bách? Cậu về khi nào?"
Hoắc Mạt quả thật biết người kia. Mà đối phương không ai khác chính là Lưu thiếu gia, người đã chặn đường gặn hỏi Thẩm Tuyết tại nhà hàng Bạch Kỷ đã mua thức ăn vào buổi trưa.
Lưu Bách thân phận phải nói là không hề tầm thường. Hắn vừa là đại thiếu gia Lưu gia, một trong ba đại tộc địa vị ngang nhau như Hoắc gia, mà hắn còn là bạn bè được xem là thân thiết của Hoắc Mạt. Dạo trước hắn không có ở đế đô mà đi du lịch tinh cầu khác hiện tại mới về. Không ngờ về lại nhận được tin bạn thân đã tìm được bạn đời, quả thật là nửa tin nửa ngờ.
Vốn hôm nay hắn có hẹn cùng tiểu thư của Phương gia. Ai biết cô nàng này mắc chứng, lại muốn đi mua sắm. Một đại nhân như hắn sợ nhất là cùng nữ nhân đi cái này, vốn đã nín một bụng không vui, chịu đựng đến giờ còn chưa phủi tay áo bỏ đi là may lắm rồi. Thế mà hắn còn chưa kịp đi đã ở trước cửa hàng thoáng thấy bóng dáng quen thuộc nên mới đuổi tới, không ngờ thật là nhìn thấy Hoắc Mạt. Còn có... Bạn đời của y.
Tựa như hắn, Hoắc Mạt cũng không phải dạng người sẽ đi những nơi thế này. Nhà họ chỉ cần nghĩ là sẽ có người mang tới, đi làm gì cho mệt. Mà có đi đến đây cũng chỉ có một vài lý do như hôm nay Lưu Bách gặp thôi. Nhưng nói muốn cam tâm tình nguyện mà đi thì...
"Về được vài hôm rồi nhưng còn chưa có kịp đi tìm cậu. Có mua quà cho chú dì cũng chưa có đi qua."
Lưu Bách lúc nói còn đánh giá Bạch Kỷ một cách hứng thú. Cậu cũng để cho hắn nhìn, một bộ ngoan ngoan như con nai tơ. Hoắc Mạt lại biết cậu đang câu nệ nên vòng tay ôm lấy cậu. Cử chỉ dịu dàng đến khiến mức khiến Lưu Bách phải nhìn với ánh mắt khác.
"Tôi còn không nghĩ sẽ gặp được cậu ở đây."
"Vậy còn cậu..."
Hoắc Mạt vừa hỏi đến đây đã thấy một bóng dáng thướt tha từ phía sau Lưu Bách chạy tới. Đôi giày cao gót nện trên mặt sàn khiến nó phát ra tiếng vang chói tai, càng thu hút ánh mắt của người xung quanh.