Thời điểm thân hình được xem là nóng bỏng kia đập vào mắt họ vẫn khiến họ suýt xoa hô một tiếng đẹp. Nhưng đối với ba người đứng ở kia thì có vẻ không đến mức đó.
Ở trong mắt Bạch Kỷ đối phương có lẽ cũng thật kiều diễm, nhưng ánh mắt lại không khiến cậu thích.
Còn ở trong mắt hai người đàn ông còn lại, nó cũng chả có gì. So với nhiều minh tinh người mẫu họ từng gặp thì đối phương chỉ được cái thân phận. Mà thân phận kia lại khiến đối phương ngạo mạn, tự cho mình là đúng còn không biết điểm cuối. Đối với người bình thường thì không sao, còn đối với những tinh anh thế gia như họ, làm gì có chút ưu thế nào.
Có lẽ dựa trên lợi ích thế gia đối phương có thể vào được cổng lớn, lên được mặt bàn làm thiếu phu nhân. Nhưng cũng phải xem đối tượng nữa.
"Lưu Bách! Sao anh lại chạy ra đây vậy!?"
Giọng cô nàng đầy nũng nịu khiến người ta nổi da gà lại xen lẫn với oán trách cùng mùi nước hoa nồng đậm đập vào mặt khiến cả ba đều nhíu mày.
Hoắc Mạt không nhịn được cho Lưu Bách một cái ánh mắt kiểu: Cậu thích loại này?
Làm sao có thể!!?
Lưu Bách trừng lại.
Hắn cũng không ngờ cô ta lại thế này đó.
Trong lòng hắn nghĩ, thân thể đã dứt khoát né tránh cái níu kéo của Phương Dĩnh.
"Được rồi Phương tiểu thư, hôm nay đến đây thôi."
Hắn mất kiên nhẫn quay qua nhìn Phương Dĩnh nói. Sau đó cũng không lý cô ta nữa mà đối Hoắc Mạt hỏi: "Hai người định đi đâu đó?"
Nhưng chưa đợi Hoắc Mạt trả lời âm thanh có phần chói tai của Phương Dĩnh đã vang lên: "Lưu Bách, anh nói vậy là sao!?"
Phương Dĩnh vốn dĩ nhìn thấy Hoắc Mạt ở đây trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng bàn tính gì còn chưa đánh xong, cũng chưa phát hiện ra Bạch Kỷ đã bị Lưu Bách dội cho chậu nước lạnh. Với tính tình đại tiểu thư của cô ta, làm sao chịu đựng nổi.
"Cậu tự giải quyết đi."
Hoắc Mạt không nghĩ xen vào chuyện này, cũng lười cùng Phương Dĩnh đứng cùng một chỗ nên cho Lưu Bách một câu rồi muốn kéo con thỏ của hắn đi.
"Ấy!"
Nhưng Lưu Bách không cho hắn đi. Sau khi giữ lại hắn thì mất kiên nhẫn hoàn toàn với Phương Dĩnh: "Phương tiểu thư, tôi không thích cô. Hôm nay chịu đi với cô đã là cho cô mặt mũi, cho mẹ tôi một câu trả lời. Hiện tại tôi muốn đi với anh em mình, không rảnh tiếp cô."
"Tốt nhất cô đừng có dây dưa với tôi."
Mắt thấy Phương Dĩnh định càn quấy vẻ mặt hắn liền lạnh đi thấy rõ nhưng hiệu quả vô cùng. Ít nhất Phương Dĩnh đã ngậm miệng.
"Con người của tôi cả cái đế đô này đều biết. Chắc cô cũng biết chứ?"
Mười phần cảnh cáo, không chút lưu tình.
Phương Dĩnh có hận nhưng chỉ biết nắm chặt tay đẹp căm tức nhìn hắn lại không dám làm bậy.
Quả thật, con người Lưu Bách chưa từng là tốt. Mang cái danh quý công tử Lưu gia, nhưng hắn là một tên ăn chơi đích thực, tính tình còn xấu, không biết nể nang ai. Ở mặt này hắn rất giống Hoắc Mạt, nhưng không có đời tư sạch sẽ như Hoắc Mạt.
"Chúng ta đi."
"..."
Hoắc Mạt rất muốn nói tôi còn chưa có đồng ý đi cùng cậu. Nhưng cuối cùng hắn vẫn là theo Lưu Bách cùng nhau đi.
Phương Dĩnh ở phía sau hận đến nghiến răng nhưng chẳng thể làm gì. Cô ta không đấu nổi Lưu Bách hung ác, càng không dám chạm tới Hoắc Mạt nổi danh là một tên điên không biết sợ.
Thật ra Phương Dĩnh trước đây cũng từng được Phương gia chủ tâm gắn kết cho Hoắc Mạt. Nhưng hắn không thích thì thôi đi, còn quấy một nồi lẩu thập cẩm ra, khiến ai cũng không yên thân.
"Tới đây được rồi."
Đi được một đoạn xa Hoắc Mạt liền đứng lại tuyệt tình nhìn Lưu Bách tỏ vẻ bản thân không muốn đi chung với hắn nữa. Quả nhiên lập tức rước lấy ánh mắt cùng giọng điệu như oán phụ của hắn: "Sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy!?"
"Chúng ta dù gì cũng là bạn bè nhiều năm!!"
Bạch Kỷ ở bên cạnh vừa nghe thì không khỏi nhìn nhiều hắn vài cái. Bên trong đều là tò mò.
Thì ra là bạn bè của Hoắc Mạt. Cậu cứ ngỡ người đàn ông của cậu không có bạn chứ. Nhưng Bạch Kỷ rất nhanh thì nghĩ thông. Cậu nhớ ra mình còn chưa nhận thức được người này bao nhiêu lâu, không kịp biết cũng đúng thôi.
"Cậu bớt làm trò đi."
Hoắc Mạt nhức cả đầu: "Tôi còn phải đi mua lễ ra mắt cha vợ, không rảnh tiếp cậu. Bữa khác đi."
Nói rồi hắn muốn nắm tay con thỏ rời đi.
Nhưng Lưu Bách đâu có chịu!
"Tôi cũng đi... À, không. Tôi cũng muốn mua chút đồ để đến thăm chú dì."
Thời điểm con người ta lưu manh lên, có mười con trâu cũng không kéo được. Cho dù Hoắc Mạt không cho hắn đi thì hắn cũng có thể tự đi theo. Nơi này cũng đâu phải Hoắc trạch hay Hoắc thị đâu mà đòi đuổi được người.
Hoắc Mạt đối với tên bạn nối khố trợn mắt nói mò này lạnh mặt không thèm để ý nữa, chuyên tâm đẩy xe cho con thỏ chọn quà.
Bạch Kỷ tuy tò mò nhưng cũng không nhiều nhiệt tình lắm. Cho nên một lúc sau cậu đã tập trung vào việc lựa chọn sản phẩm có thể đem ra làm lễ gặp mặt người lớn rồi.
"Chúng ta mua gì ạ?"
Nhưng mà cậu không có kinh nghiệm cho nên chỉ đành quay qua hội ý với người đàn ông dù bận đẩy xe vẫn anh tuấn rạng ngời, thu hút ánh mắt của người khác.
"Gặp phụ huynh thì đương nhiên là mua mấy vật phẩm tẩm bổ rồi. Nếu biết phụ huynh thích gì thì có thể mua thêm vào để lấy lòng."
Ai biết Hoắc Mạt còn chưa lên tiếng cái người nãy giờ vẫn lẽo đẽo bên cạnh đã chen vào. Điệu bộ còn ta đây rất rõ nữa.
Thế là lập tức rước lấy hai cái ánh mắt nhìn về phía mình.
Nhưng Lưu Bách đâu có ngại. Hắn còn sợ người ta không chú ý tới mình. Hắn ngạo nghễ nói: "Cái này tôi so với cậu rành hơn đó."
"..."
Hoắc Mạt im lặng.
Quả thật hắn nói không sai. Mà không phải vì hắn có kinh nghiệm, chỉ đơn giản là vì hắn nhiều hồ bằng cẩu hữu, giao tiếp nhiều, hiểu biết cũng nhiều hơn.
"Cậu gọi Bạch Kỷ đúng không?"
Lưu Bách không có đợi Hoắc Mạt nói chuyện đã hướng về phía Bạch Kỷ. Đôi mắt phượng phong lưu nhếch lên mười phần không đúng đắn... Cũng không phải hắn cố ý mà là do cuộc sống bồi dưỡng ra, cũng không có nghĩ đánh chủ ý lên người con thỏ của người ta. Hắn còn chưa điên.
Bạch Kỷ lại không quá bận tâm làm sao đối phương biết tên mình mà chỉ gật đầu xem như đáp lại.
Bộ dạng cậu đơn thuần ngoan ngoãn lại sạch sẽ, quả thật khác xa một trời một vực với nữ nhân mới nãy khiến Lưu Bách không khỏi nhìn kỹ. Nhưng hắn cũng tự biết giới hạn mà ngừng lại, không có quá mức đánh giá cậu, còn nói: "Buổi trưa tôi đã thấy cậu một lần."
"A?"
Bạch Kỷ theo bản năng hỏi lại, đồng thời cũng bị người đàn ông vớt vào trong ngực.
Lưu Bách bị người dùng ánh mắt cảnh cáo trong lòng chửi rủa một trận hắn có vợ quên bạn, ngoài mặt lại đứng đắn nói: "Ở nhà hàng Hoắc thị. Không kịp chào hỏi thì cậu đã đi rồi."