Người trước mặt lại cật lực bậm môi đến bật máu chỉ để kiềm nén tiếng khóc. Vành mắt đỏ âu như con thú nhỏ bị thương, bị vứt bỏ, không nơi nương tựa.
Dáng vẻ này của nó khiến hắn bất giác nhớ lại một đoạn ký ức nào đó có lẽ do hắn chủ tâm che giấu vào vài năm trước. Lúc đó Lộc Nhung không còn là đứa bé bảy tuổi hắn nuôi nữa mà đã mười bốn. Là một thiếu niên đến lông tơ còn chưa mọc đủ. Cậu đứng trước mặt hắn bảo nhớ hắn, có thể cho cậu trở về không. Sau đó hắn từ chối, cậu còn nói gì nữa rồi vẫn bị hắn từ chối. Lúc đó cậu cũng dùng dáng vẻ này nhìn hắn. Rồi họ không còn gặp nhau nữa.
Lúc đó Lộc Nhung đã nói gì?
"Chú, cháu thích chú."
Lúc đó hắn biểu hiện thế nào...
Hắn chấn động, không thể tin. Hắn nói không có khả năng.
Lúc đó hắn nghĩ gì đâu...
Hắn nghĩ làm sao có thể. Hắn đã lớn tuổi, cậu thì mới bao nhiêu, làm sao có thể có chuyện hoang đường đó.
Biểu tình lúc đó của hắn có tính là từ chối tiếp nhận hay không hắn không rõ, nhưng từ sau ngày ấy hắn không gặp lại Lộc Nhung nữa. Hắn cũng vô thức đem đoạn ký ức cùng hình ảnh về đứa nhỏ này khóa lại cất đi.
Hắn đâu có nghĩ sau ngần ấy năm, trải qua ngần ấy chuyện, mọi thứ lại quay về vạch xuất phát.
Lúc này hắn sợ là không thể từ chối cậu nữa. Nhưng thâm tâm hắn lại có muốn không...
Trước khi hắn kịp nghĩ ra người trên đùi hắn đã có động tĩnh.
Lộc Nhung cúi đầu tụt khỏi người hắn, lùi về sau ba bước, quay lưng lại với hắn.
Người mới nãy còn kích động, còn có ý nghĩ muốn dập nồi dìm thuyền nay lại im lặng đến mức khiến hắn run sợ. Bóng lưng kia thê lương như chết.
Sau đó hắn trơ mắt nhìn cậu tung cửa ghế lô chạy ra ngoài mà lặng người trên ghế hồi lâu.
Đến khi nhân viên phục vụ xuất hiện hắn mới hoàn hồn, nhưng bóng dáng của Lộc Nhung đã không thấy. Hắn luống cuống tay chân muốn gọi cho cậu lại muộn màng nhận ra hắn không có số liên lạc của cậu.
Thời điểm hắn muốn để nhân viên đưa cách liên hệ bàn tay giữa chừng thì ngừng lại giữa không trung, môi cũng mím chặt không nói tiếng nào. Mãi đến khi nhân viên nhắc nhở hắn mới dùng giọng nói khản đặc lên tiếng: "Cô xác định cậu ấy có về nhà không, có an toàn không giúp tôi."
"Anh... Không sao chứ?"
Nhân viên có hơi ái ngại nhìn môi hắn.
Cô cũng không hiểu sao chỉ mới một chút mà ở đây lại biến động lớn như vậy. Nếu không phải cô luôn chú ý, nhìn thấy Lộc Nhung đỏ vành mắt bỏ chạy ra thì cô còn không biết trong này xảy ra chuyện gì đâu.
"Tôi không sao. Cô giúp tôi để ý đi. Tôi về."
Thấy nhân viên còn định nói gì hắn khẽ vuốt mi tâm nói thêm: "Có gì để từ từ rồi nói."
Hắn lúc này không có tâm tình để nói cái gì nữa.
Cứ như vậy, nhân viên nhìn hắn lê tấm thân không còn tiêu sái như lúc đến rời đi nhà hàng. Còn mình thì vội vàng đi liên hệ Lộc Nhung.
Sau đó lại có chuyện gì bên cục cũng không rõ, nhưng họ thức thời không có ở ngay lúc này thúc giục cái gì mà để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Bạch Kỷ sau đó có phát hiện Lộc Nhung khác lạ nhưng cậu bận cho đám cưới, ngọt ngào với con sói to của mình nên không có để ý. Lại thêm thái độ của Lộc Nhung vẫn cứ cà nhơ phất phơ nên cậu càng không nhận ra điều gì bất thường ở đối phương.
Ngược lại là Bạch Liêm có phát hiện. Bởi vì biểu tình của Mạc Tĩnh Văn quá rõ ràng. Điệu bộ lơ đãng không thèm để ý gì bình thường cũng không duy trì được. Đầu mày khóe miệng đều đang nói hắn có tâm sự, áp xuất quanh thân cũng khác, có mù mới không nhìn ra được.
"Sự tình không thuận lợi?"
Hắn biết Mạc Tĩnh Văn đã đi gặp người ta. Sau đó lúc trở về thì như vầy, đương nhiên sẽ có liên quan đến nó.
Đối mặt với người bạn lâu năm này, mỗi ngày công tác gần nhau Mạc Tĩnh Văn cũng không có nhiều phòng bị. Nhưng khi nghe Bạch Liêm nói hắn lại không có động tĩnh gì, càng không nghĩ nói ra vấn đề trong lòng.
Bạch Liêm nhìn ra được. Mà với tính cách của hắn, đương nhiên sẽ không gượng ép Mạc Tĩnh Văn nói ra.
Còn giữa hai đương sự thì sao?
Mạc Tĩnh Văn ngay ngày hôm sau đã có số liên lạc của Lộc Nhung nhưng chậm chạp không có gọi. Lộc Nhung thì như chưa từng xuất hiện trước mặt hắn, biến mất không thấy tăm hơi.
Hai người quỷ dị giằng co trong im lặng, lại chẳng ai hiểu rõ lòng đối phương cũng như chính mình.
Chỉ biết đối phương tốt, mọi sự đều ổn... Mạc Tĩnh Văn vụng trộm tìm hiểu được tỏ vẻ. Nhưng thật ra trong thâm tâm hắn, bên cạnh rào cản tuổi tác ở trong mắt cục quản lý gen chẳng là cái thá gì bởi vì tuổi thọ trung bình của nhân loại đã khác trước, hắn còn thật sự bức rức không hiểu lại muốn biết Lộc Nhung đang nghĩ gì. Đáng lẽ với biểu hiện của cậu lúc đó, cậu vốn không nên im lặng cam chịu như trước đây mới đúng. Nhưng sao lúc này lại giống như âm thầm cự tuyệt lui tới.
Hắn nghĩ cảm thấy như vậy mới tốt, nửa lại không vui chút nào.
Hắn lại chẳng rõ tại sao mình không vui.
Thời gian lại thấm thoát trôi đi. Người của cả đế đô gần như đều biết Hoắc gia sắp có hỉ. Gia chủ đời này của Hoắc gia, người điều hành Hoắc thị tập đoàn muốn đón cô dâu của hắn về làm Hoắc phu nhân. Hôn lễ được chuẩn bị với tốc độ tên lửa khiến mọi mặt trận đều hướng về phía họ. Báo chí đưa tin thì cứ đưa tin, Hoắc gia chuẩn bị đám cưới thì cứ chuẩn bị.
Trong khoảng thời gian đó Bạch Kỷ cũng đã được người đàn ông đưa đến bệnh viện kiểm tra hai lần, phối hợp với viện nghiên cứu tìm hiểu tình huống trên người mình. Mọi chuyện không tính là gò ép, ngược lại cũng tính là nhanh, lấy cái máu làm xét nghiệm là được. Nhưng lần này không chỉ cậu làm mà cả Hoắc Mạt cũng làm.
Bởi vì sự thay đổi của cậu có liên quan tới hắn.
"Đều có thay đổi. Mà so với lúc trước lại càng có nhiều thay đổi hơn."
"Giống như đang hướng về phía hoàn mỹ chạy."
Mạc Tĩnh Văn cũng bình phẩm một câu sau khi Bạch Liêm nói ra kết quả họ vừa có.
Hoắc Mạt lại rất bình tĩnh ôm con thỏ trên đùi im lặng nghe họ nói chuyện. Bạch Kỷ thì ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn tròn mắt nhìn mọi thứ. Một hồi cậu lại lim dim muốn ngủ.
Nói ra dạo này cậu có vẻ thích ngủ. Cũng không đến mức bạ đâu ngủ đó, nhưng chỉ cần im lặng một chút thì cậu sẽ nghĩ ngủ.
Hoắc Mạt lại không nghĩ cậu bị gì. Hắn cho rằng do dạo gần đây hai người phải lăn lộn nhiều việc cho đám cưới. Mấy hôm trước còn phải đi chụp ảnh cưới. Hắn thế mà quên cái này.
Nhưng Bạch Liêm thân là bác sĩ, hắn có cái nhìn chuyên nghiệp hơn rất nhiều. Hắn cũng nhìn con thỏ lớn lên, tự nhiên để bụng cậu hơn.