Tinh Tế Bán Thú Nhân

Chương 87: Cái chim chim cũng nhỏ




Đập vào mắt cha Bạch đầu tiên là một cục tròn tròn đang nằm trên bụng người đàn ông. Nó đang cố gắng vượt qua quyển sách đang chắn trước mặt, cái đuôi tròn chum chum đáng yêu vô cùng.
"Bảo bối."
Con thỏ nghe âm thanh của hắn thì giật mình một cái, sau đó xoay người lại, giương đôi mắt tròn vo đen bóng nhìn hắn.
Đứa con này của hắn tuy rằng giống hắn nhưng từ màu lông đến màu mắt đều giống ba nhỏ của nó. Đôi mắt kia linh động có thể xuyên thấu đáy lòng, chạm đến nội tâm sâu kín nhất.
"Fu fu..."
Con thỏ vừa kêu nhỏ vừa lại gần màn hình tinh tế theo bản năng. Nhưng nửa đường nó đã bị bàn tay lớn của người đàn ông kéo trở về: "Đừng đến quá gần, nhiều phóng xạ."
Rốt cuộc nó được đặt lại vị trí cũ, ngay trên sườn ngực của người đàn ông.
Cha Bạch có khoảng khắc rất muốn trừng chết cái người dám cả gan chia tách cha con ông này. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ mà thôi. Sau đó tình huống đã bị một người khác quấy phá.
"Wow trời! Tiểu bạch thỏ đáng yêu quá!"
Đây là âm thanh phấn khích đến từ bác sĩ Mạc.
Con thỏ bị âm thanh có phần quá lớn của hắn làm run run đôi tai nhỏ, lại nghiêng nghiêng cái đầu, dáng vẻ càng thêm chọc người nhũn tim.
"Muốn ôm một cái!"
"Đừng làm loạn nữa."
Bạch Liêm mới không cho hắn tàn phá con mình. Cái người này từ nhỏ đã chiếm tiện nghi của con hắn không hề ít lần. Hiện tại con nhỏ còn ở dưới tình trạng này, không khéo sẽ hỏng mất.
Nhưng hắn nghĩ nhiều, con sói to nào đó sẽ không cho Mạc Tĩnh Văn chút cơ hội nào.
"Khụ, được rồi."
Mạc Tĩnh Văn biết mình cũng hơi quá nên nghiêm chỉnh lại, ra vẻ đứng đắn hỏi: "Tình huống của tiểu bạch thỏ sau đó thế nào?"
"Ăn được, ngủ được, cũng rất có tinh thần."
Hoắc Mạt tự nhiên sẽ để ý tình trạng của con thỏ nhất, nghe hắn hỏi thì nghiêm túc đáp lại.
"Tình trạng này không biết sẽ duy trì bao lâu, nhưng trước mắt là không có gì đáng ngại. Còn có, tình huống mang thai giả nếu không có gì thay đổi thì vài ngày nữa sẽ mất. Nếu nó thật sự mất đi thì có nghĩa tiểu bạch thỏ không sao hết. Đợi nó tiêu hóa được sự thay đổi đột ngột từ gen vừa rồi thì có thể trở lại bình thường thôi."
Mạc Tĩnh Văn sáng ra vừa đến bệnh viện đã nghe Bạch Liêm nói chuyện này, quả thật là kinh ngạc đến quên mất chuyện hôm qua. Đêm qua đến cuối cùng hắn với Lộc Nhung cũng không có nói thêm gì, hai người đều cần thời gian để bình tĩnh lại. Hắn nghĩ sau hôm qua họ có thể có can đảm đi tìm đối phương nếu muốn, cũng không đến mức gặp là khắc khẩu.
"Cái quá trình biến đổi này cũng không rõ là dùng cái cơ chế gì để quyết định. Xét thấy vấn đề này khó mà nói rõ ràng, bình thường cậu hãy tập cho nó nghĩ đến biến trở về. Ở trong lòng nghĩ nghĩ là được."
Đây là kết quả sau khi hai người Mạc - Bạch đã thương lượng với nhau. Cũng không biết có đúng hay không nhưng cứ thử đã.
Dù sao quá trình biến đổi này cũng chỉ trong một cái ý niệm mà thôi. Nếu không sẽ không tự dưng mà Bạch Kỷ chẳng có chút dấu hiệu nào đã đùng một cái biến hình rồi.
"Buổi sáng quên để cho cậu cũng làm kiểm tra xem số liệu có thay đổi nhiều không."
Bạch Liêm nhìn Hoắc Mạt tỏ vẻ. Hoắc Mạt hiểu ý ông.
"Ngày mai nếu em ấy vẫn chưa biến trở về vẫn cần phải làm kiểm tra một lần."
Nếu không hắn sẽ không an tâm.
Hai người bên kia đều gật gù tỏ vẻ như vậy vẫn nên.
Cả quá trình họ nói chuyện với nhau con thỏ đều giương đôi mắt nhìn họ, đặc biệt linh động.
"Bảo bối, có gì khó chịu phải nói ngay biết không?"
Bạch Liêm nhẹ giọng đối với nó dặn dò.
Con thỏ liền gục gật cái đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Thú vị quá!"
Mạc Tĩnh Văn lại muốn lên cơn điên. Nghiêm túc được một chút đã không chịu nổi con thỏ quá chơi vui.
Nhưng Bạch Liêm đã thẳng tay đem thiết bị tinh tế cho ngắt.
Nhìn màn hình trước mặt đã biến mất, con thỏ mới xoay lại thân hình, hướng về mục đích lúc mới đầu của nó. Sau đó đưa răng ra gặm lên cằm con sói. Ai biết chạm tới lại là một mảnh râu ria nhọn nhọn chọc vào da thịt mềm mại có chút khó chịu khiến nó lùi về.
"Sao vậy?"
Sợ hết hồn đưa tay ra đỡ lấy cái mông con thỏ, Hoắc Mạt vội vàng hỏi. Cùng lúc hắn cũng đưa tay lên sờ sờ vị trí bị con thỏ gặm, hắn liền biết nguyên nhân.
"Tôi đều quên cạo râu."
Nói xong hắn bợ cậu ngồi dậy. Hắn cũng không muốn tàn phá da thịt mềm mại của con thỏ bằng bộ râu của hắn đâu. Cho nên hai người cứ thế đi xuống tầng, tiến vào nhà tắm.
Con thỏ được hắn đặt ở trên kệ thủy tinh trước tắm gương trong phòng tắm, một cục tròn tròn trắng mũm mĩm bé xinh. Nó giương đôi mắt long lanh nhìn hắn dung tung cạo râu mà còn có thể cạo ra cảnh đẹp ý vui thì đôi mắt sáng lấp lánh. Hoắc Mạt vẫn luôn chú ý tới cậu nên đương nhiên là nhìn ra được. Mà hắn cũng chẳng lạ gì biểu cảm này của cậu hết nên tâm tình thỏa mãn mà gãi gãi cái tai, nựng cằm của nó bằng tay còn lại.
"Có muốn đi vệ sinh không?"
Vừa hỏi đã thấy con thỏ ngượng ngùng, nhưng cậu vẫn nhìn bồn cầu, ý tứ rất rõ ràng.
"Lần sau không được đợi tôi hỏi mới nhớ biết chưa?"
Lỡ nghẹn hư thì tôi bắt đền ai?
Con thỏ bị hắn nhắc nhở thì động động hai cái tai. Mặc dù rất xấu hổ nhưng cậu vẫn ở dưới sự giúp đỡ của hắn xì xì mấy cái, lại ị một cục bé bé xinh xinh. Đến cái khâu rửa mông này Hoắc Mạt cảm tưởng cả người con thỏ đều đỏ bừng lên. Nếu lúc này đang ở hình người thì nhất định sẽ là cảnh đẹp khiến người đỏ mắt.
Nhưng hiện tại hắn lại chẳng có chút tâm tư nào, chỉ một lòng chuyên tâm chăm lo cho cậu đến chu đáo nhất.
Sau đó hai người lại lếch vào phòng tập thể hình, ở trong đó hai tiếng rồi chạy vào phòng tắm.
Tắm rửa.
Con thỏ bị hắn thả ở trên ngực, nước chỉ đến ngang người cậu, nhưng lại nhanh chóng ướt sũng do bị hắn tạt nước lên. Bộ lông xù xù bình thường xẹp lép, bộ dạng liền đáng thương gì đâu. Thế nhưng nó vẫn giương đôi mắt ướt nhẹp nhìn người đàn ông đang tẩy rửa cho mình.
Hoắc Mạt rất tỉ mỉ, rửa đến từng cái móng, vành tai, cái mông, cả chim chim cũng không tha.
Đến khi con thỏ mềm oặt trên tay hắn mới được hắn buông tha. Sau đó hắn lại ưu tiên giúp cậu sấy lông đến khi trở lại như lúc đầu rồi mới đi tắm cho mình: "Nằm ở đây đợi tôi. Rất nhanh tôi sẽ đi ra."
Hắn thả cậu lên nệm giường rồi mới đi vào nhà tắm lại.
Con thỏ giương đôi mắt nhìn hắn, lần đầu tiên cậu cảm thấy may mắn vì phòng tắm làm bằng kính. Cậu có thể xuyên qua nó nhìn người đàn ông đang đứng dưới vòi sen. Thân hình như bức tượng thần hoàn mỹ không tỳ vết, là của cậu đó.
Hắn quả thật nói không sai, chỉ ở trong đó ba phút đã đi ra rồi.
Sau đó cậu được hắn mang đi ăn tối. Đêm đến rút vào trong ngực hắn ngủ say, cuộc sống thật ra không có nhiều thay đổi lắm.
Ngày mới lại đến.
Buổi sáng tỉnh lại Hoắc Mạt thấy con thỏ vẫn là con thỏ, thế là hắn quyết định đưa con thỏ đến bệnh viện kiểm tra.
"Có một phần chỉ số đã giảm."
Mạc Tĩnh Văn nghiêm túc nói.
Bạch Liêm nhìn ra Hoắc Mạt không hiểu thì giải thích: "Đây là tình huống tốt. Chứng tỏ nó đang ổn định lại cơ chế trong cơ thể."
Hoắc Mạt đã hiểu, tay vẫn không ngừng vuốt con thỏ trong ngực.
"Bữa nay có đi làm không?"
Này là Bạch Liêm hỏi hắn.
"Có. Chỉ làm nửa ngày."
Nhưng vẫn cần phải đi.
"Cha yên tâm, con có thể chu toàn được."
Hắn biết ông lo lắng cái gì, nhưng hắn sẽ không giao con thỏ cho ai. Mà cũng chưa chắc cậu muốn tách ra.
Bạch Liêm chỉ sâu sắc nhìn hắn một cái rồi thôi, cũng không có nói gì nữa hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.