Edit: Vân Tích
Beta: Dạ
***
Từ bé đến lớn luôn là sói trắng đẹp trai, mười bảy tuổi đã gia nhập đơn vị chiến đấu đặc biệt, hai mươi tuổi chính thức nhận được quân hàm thiếu tá, là soái ca tương lai sẽ nối nghiệp chiến tướng khu Đông – Caly Adolf gần đây rơi vào nỗi đau buồn không thể kiềm chế.
Vây quanh hắn không ít mỹ nhân, đáng tiếc, hắn chỉ thích một cậu báo trắng kém mình ba tuổi. Cậu báo trắng này tinh quái thông mình, không dễ theo đuổi, nhất là khi xung quanh cô, lúc nào cũng có bốn gã giống đực che chở.
Là bốn gã!
Một gã mạnh đến nỗi chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng đủ đè chết hắn! Một gã là lãnh đạo trực tiếp luôn không vừa mắt hắn! Còn có hai gã khác cực kì càn quấy nữa!
Caly nhìn danh sách lễ vật gần như chẳng có chút giá trị nào trong tay mình, trầm ngâm ba phút, sau đó quyết định, chỉ có thể dùng chính sách đánh thốc từ trên xuống. Trong nhà Emile, địa vị của thầy giáo chính là địa vị tối cao!
Sói trắng quá thông minh mà!
Nhưng đáng tiếc, vừa mới tới được cửa hoàng cung, một con phượng hoàng hồng rực đã lạnh lùng chặn Caly lại. Caly vuốt vuốt vòng không gian của mình, cười khổ, Asa và Caesar đào rỗng hết tài sản của hắn rồi, mấy đứa này cứ làm như hắn coi tiền như rác ấy nhỉ.
Muốn đến đưa lễ vật thôi mà sao lại khó như vậy chứ, Caly suýt ho ra máu.
Chẳng qua, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn gặp trắc trở, nên Caly không hề nhụt chí. Hắn mở quang não ra, gọi điện cho Emile, không ngờ đối phương lại không nghe máy. Caly bất đắc dĩ cố nở nụ cười, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là anh trai của Emile đã dẫn cậu ra ngoài, tiện tay cài thiết bị phá sóng trên máy của cậu rồi. Hắn biết mà, cả nhà này phòng hắn như phòng lang.
Phòng lang!
Cũng đúng mà.
Mà nói tới Emile, lúc này, cậu đang bị Asa cuốn lấy, nhưng không hề có chút lúng túng, ngược lại còn nở một nụ cười đầy thâm ý. Dù sao cậu cũng quen rồi, mỗi lần Caly ca ca được nghỉ phép, cậu nhất định sẽ bị anh trai hoặc em trai kéo ra ngoài.
Caly ca ca rất tốt với cậu, những người theo đuổi cậu cũng rất tốt với cậu, nhưng mà hai cái tốt này không hoàn toàn giống nhau. Caly ca ca là thật lòng thích cậu, có cái gì tốt cũng để dành cho cậu. Trong lòng cậu, Caly ca ca ở vị trí rất đặc biệt.
Hơn nữa, Caly ca ca không sợ bị ăn đòn, vô cùng bất khuất kiên cường.
“Hắt xì!” Vừa về đến nhà, Caly đã hắt xì liên tục, cảm giác sống lưng rét căm căm.
“Ốm rồi hả? Ha ha!” Là vị mẫu phụ vô lương tâm nhất đế tinh, hai mươi mấy năm qua, không lúc nào Xavier không quên đào hố chôn con, vì thế thấy con trai nhà mình ủ rũ về nhà, Xavier chẳng hề đau lòng tẹo nào, ngược lại còn cười nhạo rất khoái chí.
Caly hiển nhiên đã quá quen với chuyện này, hắn lập tức lấy trong túi ra một ít đặc sản ở tinh cầu hắn vừa hoàn thành nhiệm vụ, đưa cho Xavier – bịt mồm!
“Quà của mẫu phụ hả? Không đưa cho thầy giáo thân yêu sao?” Mùi dấm chua nồng nặc.
“Lần nào con chẳng mua hai phần, lễ vật của mẫu phụ và thầy có bao giờ khác nhau đâu.” Thấy Xavier vẫn không bằng lòng, Caly đành nói thêm: “Để mua món quà này, con phải chạy hết ba dãy phố đấy.” Con trai có hiếu như vậy, mẫu phụ còn đòi hỏi gì nữa!
“Hừm, ta miễn cưỡng ăn thử vậy. Thôi, thấy con cũng có hiếu, ta sẽ bày cho con cách theo đuổi vợ nha ~”
Caly hết nói nổi, ngài không thò tay vào quấy phá là tốt lắm rồi, lần trước còn nói với Emile là con đáng yêu như vậy, bị con trai ta theo đuổi đúng là xui xẻo là sao? Mẫu phụ, ngài xác định con là đứa con người dứt ruột đẻ ra chứ?
Nghĩ tới đây, Caly không nhịn được, mở miệng hỏi.
Kết quả là Xavier quả quyết lắc đầu: “Nhặt được con ở một tinh cầu phế thải nào đó thôi, lúc ta nhặt được con ấy hả, con chỉ bé bằng cái đầu móng tay cái thôi nè, cả người đen như mực, so với Asa còn đen hơn, lại còn không có lông nữa chứ…”
“Không có lông thì con đen chỗ nào?” Caly ôm đầu, chỉ muốn tự bóp chết bản thân, ban nãy não hắn bị úng nước mới hỏi chuyện này.
“Da đen chứ sao” Xavier bị vạch trần lời bịa đặt nhưng chẳng hề thấy xấu hổ: “Da đen như Asa nha, đen nha…”
Caly: “…”
—————-
Sở Du Nhiên và Xavier thường xuyên gặp nhau ở quán trà ngày xưa. Mấy năm trước, Xavier đã mua trọn cả quán, cho nên như thường lệ, lại hẹn Sở Du Nhiên tới tán gẫu. Hai người cùng uống hồng trà yêu thích, sau đó lại cùng chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sở Du Nhiên tủm tỉm cười: “Hẹn ta ra đây làm gì? Đừng bảo chỉ đơn giản là để cùng uống trà nhé.”
“Đương nhiên không phải rồi, ta muốn tố cáo giống đực nhà các ngươi, cản trở người khác theo đuổi hạnh phúc.” Cách nói chuyện của Xavier vẫn luôn thẳng thắn, trước sau như một. Hai vị mỹ nhân thoạt nhìn thì tưởng mới chỉ hơn ba mươi, mỗi người mang một khí chất đặc sắc riêng, người thì thẳng thắn đáng yêu, kẻ thì tao nhã dịu dàng.
Đáng tiếc, mỹ nhân xinh đẹp như vậy mở miệng ra lại không hề nể nang ai.
Nhớ tới bốn tên giống đực trong nhà mình, Sở Du Nhiên cũng thấy đau đầu, chẳng qua người trong nhà bị tố, cậu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Cầm miếng bánh phủ matcha lên, cắn nhẹ một ngụm, Sở Du Nhiên cười: “Đối với giống đực trong nhà ta, Caly không phải được đối xử rất đặc biệt sao. Wales không điều Caly ra ngoài đế tinh, Dillow cũng không bắt hắn đi làm nhiệm vụ có khả năng tử vong cao, Asa và Caesar chẳng qua chỉ vòi vĩnh ít tiền, thỉnh thoảng cũng trêu chọc Caly một chút thôi. Nếu là người khác theo đuổi Emile ấy à, bọn họ còn lâu mới nhẹ tay như thế, sẽ đồng loạt xông lên đánh luôn.”
Xavier: “…” Ngươi nói cũng đúng, làm ta chẳng còn lời nào để phản bác.
Hai người nói chuyện hồi lâu, chợt nghe thấy dưới lầu có tiếng ồn ào. Xavier tò mò thò đầu ra ngó, phát hiện ra con trai nhà mình, không biết dùng cách gì mà hẹn được Emile đến đây, đang tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn người thương đi cùng với hai tên huynh đệ song sinh.
Ba vị hoàng tử đồng thời xuất hiện nơi phố phường sầm uất, khiến dân chúng lập tức vây kín lấy.
Emile thật ra chẳng quan tâm chuyện mình bị giám sát, tuy rằng cậu đứng giữa trong ba anh em, cũng là giống cái được nuông chiều từ bé, nhưng bản thân Emile tự nhận thấy mình thông minh trưởng thành từ sớm, so ra còn giống anh của Asa và Caesar hơn.
Lúc này, Emile đang dịu dàng mua đồ chơi cho ca ca và đệ đệ. Wales đối với ba đứa nhỏ này, hoàn toàn áp dụng chế độ nuôi thả, khác xa với thời điểm y nuôi Dillow. Bởi vì khi ấy y còn chưa có con nối dõi, cho nên luôn sợ hãi người muốn làm vương hậu sẽ hãm hại cháu trai của mình. Hiện giờ tình thế đã khác, Dillow vừa kết hôn, năng lực xuất chúng, trong tay nắm vững quân đội, xử lý việc công không chút sai lầm. Cho nên với việc ba đứa nhỏ ra đường rong chơi, Wales chỉ âm thầm phái người đi theo, nếu không gặp chuyện lớn thì cứ để tự bọn nó giải quyết.
Ba đứa nhỏ đã thành niên cũng không phải chưa từng thấy mấy món đồ chơi đường phố bao giờ, nhưng Emile vẫn cứ coi ca ca và đệ đệ như trẻ con, mua đồ chơi xong lập tức chia đều cho cả hai người, sau đó mặc kệ Caly lòng đau như cắt rút tiền túi ra trả. Hắn thầm nghĩ ba đứa nhỏ này đúng là thần phá của, tiêu tiền như rác.
Sở Du Nhiên nhướn mày nhìn Xavier: “Xem đi, bọn nó có bao giờ dám tiêu tiền của người khác đâu, ngay cả tiền của Archer bọn nó cũng không lấy, chỉ có Caly là đặc biệt thôi.”
Xavier chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Sao ta chỉ thấy Emile coi nhóc con nhà ta như anh trai thôi nhỉ, ngươi xem, sai phái chẳng khác gì Dillow cả.” Chỉ vào lúc gặp riêng thế này, Xavier mới bỏ qua lễ nghi xã giao, coi Sở Du Nhiên như bạn thân mà than thở.
Sở Du Nhiên híp mắt, nhìn con trai nhà mình thỉnh thoảng lại láu lỉnh nhìn về phía Caly, mới từ tốn đáp: “Ngươi cứ từ từ. Emile nhà ta rất thông minh, nó biết rõ mình muốn gì, cho nên sẽ chọn được người tốt nhất.”
Sau đó, Sở Du Nhiên vẫy tay chào bốn đứa trẻ, nhưng bọn chúng không định lên lầu mà vẫn muốn tiếp tục dạo phố, cho nên chỉ sai người mang một ít món đồ chơi tinh xảo lên tặng cho hai vị mẫu phụ.
Sở Du Nhiên giơ một cái cốc lưu ly hổ phách ra trước mặt, chiếc cốc phát ra ánh sáng màu hồng nhạt, theo động tác lắc qua lắc lại của Sở Du Nhiên mà lập lòe, nhìn kỹ thì thấy giữa hai lớp cốc dường như có nước chảy.
Sở Du Nhiên nhíu mày, hỏi Xavier: “Sao bọn nó lại nghĩ chúng ta sẽ thích thứ này? Hồng phấn cơ đấy?”
Xavier lắc đầu, tỏ ý ghét bỏ: “Không biết, nhưng ta cứ cảm thấy bọn nó coi mình như đứa bị thiểu năng trí tuệ vậy, ngứa tay quá.”
Sở Du Nhiên mỉm cười, vẫn nhận quà của con, dự định khi về sẽ đưa cho Wales xem.
——————
Lúc cậu trở về hoàng cung, Wales và Dillow cũng vừa vặn quay lại. Sở Du Nhiên đặt hết quà lên bàn, cười nói: “Xavier có ý kiến với em, nói là giống đực các anh là sát thủ phá hoại hạnh phúc của người khác, bổng đả uyên ương* không biết nói lý lẽ.”
* Bổng đả uyên ương: Chia rẽ đôi uyên ương
Khuôn mặt Wales vẫn lạnh lùng như cũ, không ai hiểu được y thực sự đang nghĩ gì, sát khí trên người thoắt ẩn thoắt hiện, hơi thở tỏa ra cũng lúc nóng lúc lạnh, tay trái khiến mặt đất đóng băng, tay phải lại thổi ra từng luồng gió tuyết. Sở Du Nhiên vội vàng chạy tới bên cạnh Wales, thay đối phương gạt lại những sợi tóc vàng đang bay tứ tung, sau đó lau lau cổ áo vốn sạch như lau như li. Cậu hình thành thói quen này đã hơn hai mươi năm nay, mỗi lần Wales ra khỏi cửa, hoặc là thay quần áo, Sở Du Nhiên đều thay đối phương phủi sạch nếp nhăn. Giữa hai người họ, nếu nói Wales khiến Sở Du Nhiên trở nên tùy hứng hơn, thì chính Sở Du Nhiên cũng làm Wales lười biếng hơn.
Động tác này của bạn đời làm tâm trạng Wales dịu lại. Y ôm eo cậu, nhẹ nhàng đặt Sở Du Nhiên ngồi lên bàn, sau đó hôn nhẹ lên môi.
Kết thúc nụ hôn dài, Sở Du Nhiên thở phì phò, oán giận: “Bốn mươi tuổi rồi mà anh cứ ôm eo em nhấc lên như thế, cũng may là cơ thể em vẫn còn mềm dẻo đấy.”
Wales bật cười: “Luyện tập nhiều lúc nào cũng tốt, cứ tiếp tục phát huy.”
Sở Du Nhiên không hề khách khí túm tóc quốc vương bệ hạ, vò mái tóc vàng óng thành một đống bù xù như tổ quạ.
Ánh mắt Wales vừa bất đắc dĩ, lại vừa cưng chiều, y cúi đầu hôn lên trán cậu, sau đó mới buông Sở Du Nhiên ra. Y ngẫm nghĩ rất lâu, mãi sau mới nhíu mày nói: “Emile đúng là đã trưởng thành rồi.”
Sở Du Nhiên cười, dựa vào lòng Wales, nhìn ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt y, tựa như mạ lên một quầng sáng ấm áp. Người đàn ông đẹp trai này, qua năm tháng khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn, khiến cậu vui sướng chạm vào. Nghĩ tới Wales năm nay đã hơn năm mươi, nhưng bởi vì dị năng của hoàng gia mạnh mẽ, khiến tuổi thọ con người được kéo dài, năm mươi tuổi, cũng chỉ mới là độ trung niên.
“Sao vậy?” Wales túm lấy bàn tay của Sở Du Nhiên, theo thói quen lại đưa lên môi hôn nhẹ, mỉm cười.
“Già rồi.” Sở Du Nhiên cười ngọt ngào, “Có thể cùng nhau già đi, thật tốt.”
“Đồ ngốc, con người sao có thể không già đi?” Wales vuốt vuốt chóp mũi của cậu, cưng chiều nói.
“Nếu em chết sớm hơn…”
“Sẽ không như vậy.”
“Tuổi thọ của giống cái…”
“Ta nói là sẽ không như vậy.” Wales túm chặt tay Sở Du Nhiên, cắt ngang câu nói của cậu, trong mắt tràn đầy bất mãn.
Sở Du Nhiên cười, cảm thấy bản thân gần đây cũng hơi đa sầu đa cảm, bèn không xoáy vào đề tài này nữa, ngược lại kéo chủ đề về phía Emile, “Em phát hiện ra đứa nhỏ ngày càng lúc càng xấu bụng, chẳng biết học theo ai, cứ thử Caly mãi. Xem ra, chúng ta không cần bận tâm cho nó đâu.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Sở Du Nhiên vẫn chọc chọc lồng ngực của Wales, ý tứ rất rõ: Rõ ràng là học theo anh!
Đối với con trai thứ vô cùng thông minh nhà mình, Wales cực kì hài lòng, nhưng y vẫn biết cần dỗ dành bạn đời:
“Thông minh như em, còn hư thì như ta.”
“Em cũng nghĩ thế!”
“À.”
“Anh à là có ý gì hả?”
“Em nói rất đúng.”
“Chỗ nào đúng?”
“Chỗ nào cũng đúng.”
“Anh rõ ràng nói lấy lệ.”
“Không hề, ngoan.”
…
Hai vợ chồng rảnh rỗi không có việc gì làm, mới dẫn đến một cuộc đối thoại thiếu muối như trên, âu cũng coi là gia vị tình yêu giữa hai người. Mà ở một phòng khác, Emile thấy Caly gửi ảnh tới, bèn vui sướng bấm mở ra xem, tất cả đều là ảnh chụp phong cảnh mỗi vùng đất Caly đặt chân tới khi chấp hành nhiệm vụ, từng bức đều cho thấy người chụp rất dụng tâm. Emile nằm sấp trên giường, lật xem từng bức từng bức, sau khi xem xong thì phát hiện ra tin nhắn Caly vừa gửi. Người kia hỏi cậu: “Thích không?”
Emile mỉm cười, trả lời rất nhanh: “Thích”. Sau đó, cậu lẳng lặng chờ đối phương hồi âm, tưởng tượng ra cảnh người kia vừa khẩn trương lại vừa lúng túng vụng về không biết đáp lại mình thế nào, Emile cong khóe môi, trong đôi mắt tràn đầy hứng thú, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại ửng hồng.
Caly rất nhanh đã trả lời lại: “Em thích là tốt rồi. Lần sau Caly ca ca lại chụp cho em xem.”
Emile vẫn như cũ, duy trì nụ cười cực kì tao nhã, gửi lại một chữ “được”. Nghĩ một lát, cậu viết thêm một câu: Caly ca ca tốt nhất, kèm thêm một bức ảnh chụp bản thân đang cười.
Ở đầu bên kia, Caly cảm giác hắn đã bị nụ cười xinh đẹp này làm lóa mắt rồi. Trái tim đập thình thịch, hắn hạnh phúc nhào lên giường, hóa thân thành sói, móng vuốt ôm chặt bức hình mèo trắng, cọ mặt liên hồi, hưng phấn dựng thẳng đuôi.
Đúng lúc này, máy truyền tin đột nhiên vang lên âm báo. Sói trắng vội vã dùng móng vuốt bấm mở ra xem, hóa ra Emile gửi lời mời chat video cho hắn. Caly cúi đầu nhìn hình thú của mình, hơi do dự, thầm nghĩ nếu giờ đi thay quần áo không biết sẽ mất bao thời gian, mà Emile chờ lâu có thấy phiền không nhỉ. Đầu thì nghĩ, nhưng móng vuốt của sói trắng lại theo bản năng, lập tức ấn nút nhận…
Khuôn mặt Emile hiện lên màn hình, cậu báo trắng ban đầu có vẻ kinh ngạc, nhưng rồi lập tức kêu lên: “Caly ca ca quá đẹp trai!”
Được người mình thương khen thú hình đẹp trai, Caly trong nháy mắt vui mừng khôn xiết. Dù hắn đã cố gắng kìm chế, nhưng cái đuôi vẫn vẫy lia lịa. Emile nhìn thấy, đôi mắt nheo lại, cười nham hiểm như một con hồ ly vừa phát hiện ra bí mật.
“Emile chưa ngủ à?” Caly vừa dứt câu đã muốn tự đánh chết mình, sao mi lại hỏi ngu thế, nếu ngủ rồi thì gọi điện thế nào được. Hỏi thừa! Ngậm miệng lại đi!
Emile dường như không phát hiện ra Caly đang lúng túng, cậu cười mỉm, nói: “Em muốn chúc Caly ca ca ngủ ngon, hôm nay em rất vui.”
Caly lại một lần nữa vẫy đuôi tíu tít.
————-
Wales hơi nghi ngờ khi thấy Sở Du Nhiên quay về. Rõ ràng khi nãy vợ mình bảo tối nay muốn tâm sự với Emile mà sao mới đi một lát đã về phòng trèo lên giường ôm mình cười rồi?
“Con trai anh quá xấu bụng! Quả nhiên, trung khuyển phải dạy từ thưở bơ vơ mới về nhà vợ.”
Wales: “…Chẳng lẽ nó không phải con em?” Trung khuyển? Nói thế thì y là cái gì? Trung báo hả?
“Chúng ta đã nói rồi còn gì, lúc nào con hư thì nó đều là con anh.” Vương hậu điện hạ một câu trúng đích, khiến Wales chỉ còn nước giơ cờ trắng nhận thua.
—————
Dưới sự đề phòng của bốn giống đực trong nhà, kế hoạch bồi dưỡng trung khuyển của Emile vẫn lặng lẽ tiến hành. Mà mỗi lần trông thấy con trai tỏ vẻ như gần như xa đùa giỡn Caly, Sở Du Nhiên đều vô cùng đau lòng cho học sinh của mình. Nhưng đau lòng thì cứ đau lòng, còn vui vẻ hóng hớt thì vẫn cứ vui vẻ hóng hớt, thỉnh thoảng còn cảm khái, đúng là tuổi trẻ.
Nửa năm sau, rốt cục cũng sắp đến ngày Dillow chính thức lên ngôi hoàng đế. Mà càng gần ngày có thể phủi tay ném mọi việc cho cháu trai, Wales càng vội vã. Dillow cũng vậy, cho nên Asa và Caesar bị ném vào quân đội bắt tham gia khóa huấn luyện đặc biệt.
Sở Du Nhiên thấy Emile cười gian xảo, sau đó tung tăng chạy đi hẹn hò với Caly, bèn cười thầm trong bụng. Không hổ là con của Wales, lông dù trắng thì lòng vẫn hệt như cha. Xem đi, đến giờ mà Caly vẫn không hề phát hiện ra Emile đang thuần hóa hắn, còn cảm thấy vui sướng vì thấy bốn tòa núi Thái Sơn nay đã dời đi, để hắn được thỏa nguyện bấy lâu.
Thương thay cho Caly, hắn ở hình người mà Sở Du Nhiên cũng có thể cảm thấy cái đuôi sói đang vung vẩy sung sướng, cứ chiều Emile như vậy, cuộc đời của đứa nhỏ này coi như xong rồi.
Trong lòng Sở Du Nhiên âm thầm giơ ngón cái với con trai, chuyện ba không làm được, con đã làm được rồi đấy!
Chuyện hôn nhân của Emile vốn không cần Sở Du Nhiên phải bận tâm. Chờ đến lúc thời cơ chín muồi, hoàng tử điện hạ tự mình nói chuyện với Wales. Mà cũng không biết đứa oắt con này rót mật gì vào tai quốc vương bệ hạ, thế mà Wales lại dễ dàng đồng ý.
Để Sở Du Nhiên giải thích cho rõ ràng: không phải là đồng ý đính hôn, mà là đồng ý thừa nhận quan hệ của hai đứa nó luôn. Chuyện này khiến vương hậu điên hạ cứ kinh ngạc mãi.
Ngày Dillow kế vị, Wales từ chức. Đêm đó, hai vợ chồng thừa dịp Dillow đang lúc bận rộn, nắm tay nhau bỏ chạy.
Mãi tới tận hôm sau, Dillow đầu óc vẫn còn choáng váng mới chợt nhận ra vấn đề, đi tìm thì chỉ còn thấy tờ giấy Sở Du Nhiên để lại: Bảo bối, hai năm sau gặp lại. Nhớ phải thường xuyên nhớ chúng ta nha, yêu con. ╭(╯3╰)╮
Dillow: “……” (╯‵□′)╯︵┻━┻
Mắt nhìn Dillow nổi giận san phẳng toàn bộ vườn hoa, Jimmy chỉ biết ôm đầu không nói được câu nào. Hôm qua rõ ràng cậu còn cùng Sở Du Nhiên uống trà chiều, vậy mà lại không đánh hơi được chút khác thường gì!
Asa nghe được tin phụ thân và mẫu phụ đi chơi xa, vui mừng đến mức ngửa thẳng cổ lên trời, dùng dị năng “hỏa” phun ra mười mấy ngọn hoa lửa. Sau đó, lập tức bị Dillow vẫn còn đang tức giận, một phát đá bay.
Nhưng thằng nhóc này vẫn không hết vui, nhanh như chớp lồm cồm bò dậy, phủi phủi dấu chân trên mông, sau đó chạy vèo vèo ra ngoài, bây giờ không làm thì còn chờ khi nào? Vua cướp biển “hoành không xuất thế”*, ha ha ha!
* Hoành không xuất thế: chỉ sự vật đột nhiên xuất hiện một cách rất có uy thế hoặc có ảnh hưởng lớn
Dillow nhìn theo bóng Asa xa dần, nheo mắt lại, trực tiếp sai người phong tỏa toàn bộ Đế Tinh, cấm Asa ra ngoài, muốn làm! Vậy chỉ có thể làm trong quân đội!
Làm cướp? Ha ha!
Caesar thấy sắc mặt đại ca như vậy, bèn ngoan ngoãn lựa chọn phương án rút lui trong im lặng. Hoàng tử út lập tức gửi tin nhắn cho Sở Hồng Vũ: Ông ngoại, đi chưa ạ?
Sau một loáng, Sở Hồng Vũ đã chạy tới, mang theo Caesar. Hai ông cháu họ đều thuộc dạng hoàn toàn không cần phi hành khí, bay xa thì khó chứ năng lực bay ra khỏi Đế Tinh thì thừa.
“Cháu thực sự không muốn mang theo Asa hả?” Sở Hồng Vũ cũng có chút không nỡ, dù sao cũng đều là cháu mình, không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được.
Caesar nhếch mép: “Dị năng của nhị ca nên để đại ca dạy thì tốt hơn. Mà hơn nữa, cũng phải để lại một người để đại ca còn trút lửa giận chứ.”
Nghe Caesar nói vậy, Sở Hồng Vũ càng thêm không nỡ.
Caesar điện hạ vỗ vai ông ngoại mình, nói lời gan ruột: “Không sao, Asa từ nhỏ da đã rất dày rồi, không sợ ăn đòn đâu! Có nói nữa thì anh ấy cũng sẽ không bay được, mà cháu thì không định cõng anh ấy đâu.”
Sở Hồng Vũ: “…” Thằng nhãi lòng dạ hiểm độc này không hổ là con trai của con mèo xấu xa kia, tuyệt đối không phải là con của con ông.
Biết tin Caesar được theo ông ngoại ra ngoài tu luyện, Asa nhảy dựng lên, ôm chặt đùi Dillow không chịu buông, không ngừng năn nỉ ỉ ôi. Cuối cùng, Dillow cáu lên, đánh Asa tới mức hôn mê, sau đó tống về quân khu.
Biết ngọn nguồn câu chuyện, Sở Du Nhiên ngẩng đầu ngắm sao trời, tươi cười thỏa mãn, bọn nhỏ đều rất tốt.
Wales ôm eo cậu, gác cằm lên vai Sở Du Nhiên, thả lỏng cơ thể.
Sở Du Nhiên chỉ vào một ngôi sao, hỏi: “Thân ái, bên ngoài tinh hệ của chúng ta, còn có tinh hệ nào nữa không nhỉ? Liệu có thể xuất hiện thêm một tinh cầu màu xanh nữa không? Người ở nơi đó có khi nào cũng giống chúng ta.”
Wales cười, đáp: “Có lẽ sẽ có. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, không có gì là không có khả năng. Em muốn ra ngoài không gian không?”
“Không, em sợ nhỡ đi rồi không quay về được thì biết làm sao.” Sở Du Nhiên cười, dựa hẳn vào lòng người đằng sau, cảm nhận nhịp tim của đối phương. Lồng ngực này là chốn về của cậu, là cảng để cậu tránh gió.
Wales thấy cậu thỏa mãn như vậy, đôi mắt tràn đầy ý cười, ôm chặt người trong lòng, cả đời cũng không muốn buông tay.