Tình Thương Thi Yêu

Chương 1: Truyền thuyết thi yêu




Đêm, ánh trăng mờ ảo như sương.
Kiếm Tự Hồn hai tay gối trên đầu, nằm ngửa trên chiếc giường nhỏ, nhìn ra màn sương màu tím nhạt ngoài cửa sổ, không làm sao ngủ được. Cạch một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra, sau đó cái người mà luôn phảng phất trong đầu hắn thong thả đi vào.
Dưới ánh trăng liếc mắt nhìn một cái, có lẽ ấn ký trên trán nàng sẽ làm cho người ta giật mình kinh hãi, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện vẻ xinh đẹp yêu mị toát ra mạnh mẽ từ thân thể nàng.
Kiếm Tự Hồn không nói lời nào, nhắm mắt lại giả ngủ, một lát sau liền cảm giác có người như cá trạch rúc vào lòng mình, mà hắn lại không tự giác vươn tay, mặc cho tay phải bên kia vẫn nắm Kiếm Thần, tay còn lại vuốt ve mái tóc đen mềm như tơ.
Bàn tay thô ráp vân vê vài sợi tóc, mùi hương mê ly thoang thoảng tràn vào mũi. Chỉ một lát sau, người trong lòng đã ngủ thật say. Kiếm Tự Hồn lúc này mới hơi hơi cúi đầu nhìn xuống mỹ nhân ở trong lòng, khuôn mặt gần như trong suốt, hai mắt khép hờ, hàng lông mi dài che lấp đôi mắt màu nâu, ánh sáng chiếu lên mi hắt xuống mí mắt bóng đen nhàn nhạt, cái mũi xinh xắn, môi phấn hồng nở nang, chớp mắt một cái, trái tim vốn đã tĩnh lặng nhiều năm vậy mà bỗng nổi lên một tia dục vọng.
Hắn cúi xuống gần hơn, gần như muốn hôn lên gương mặt phấn nộn kia, đột nhiên lại bị hành động của mình làm cho kinh sợ, bây giờ Kiếm Tự Hồn mới phát hiện người nằm trong lòng vốn đã không còn là đứa trẻ năm nào nữa rồi.
Ngoài cửa sổ, gió thổi qua biển sương màu tím, xào xạc rung động, người trong lòng hình như có chút lạnh, lại lùi vào trong ngực hắn một chút. Kiếm Tự Hồn theo bản năng siết chặt vòng tay ôm nàng, dưới ánh trăng, trên dung nhan khuynh quốc kia là một đóa hoa được vẽ kéo dài từ trán xuống má phải, bàn tay thô ráp mơn trớn ấn ký giống như giọt nước rơi xuống, đột nhiên nhớ đến thi yêu, nếu không phải có ấn ký này, nàng và những mỹ nhân bình thường khác có gì khác nhau đâu?
Vết chai trên tay khi nào mới làm cho nàng ngừng đau đớn? Người trong lòng cúi đầu lầm bầm câu gì đó, hắn lại ôm nàng thật chặt. Kiếm Tự Hồn khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt lại một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, những ngày như vậy bao nhiêu năm nữa mới dừng lại đây?
Người đời đều nói thi yêu không rõ ràng, không phân biệt trắng đen, nhưng nhìn người nằm trong lòng hắn đây, Kiếm Tự Hồn vạn phần thương yêu mơn trớn mái tóc đen như tơ của nàng, thấp giọng nói: "Ly Nhi, sao nàng có thể không rõ ràng được? Người trong thiên hạ liệu có ai thuần khiết được như nàng?"
Hừng đông ngày hôm sau, ánh mặt trời sáng lạn xuyên qua biển cây màu tím, Kiếm Tự Hồn vỗ vỗ Ly Nhi đang ngủ mê, nàng chỉ than nhẹ một tiếng, vì thế đành đem nàng nhẹ nhàng đặt lên giường, tự mình chuẩn bị đứng dậy.
Nhìn khuôn mặt đang ngủ say, Kiếm Thần ngày thường vốn lạnh lẽo cứng rắn bất giác mỉm cười, hơn mười năm trước, ma giáo cùng võ lâm trung nguyên bắt đầu đại chiến, trở thành đại nạn cho muôn dân bá tánh, nhưng mà có phải là may mắn cho hắn hay không?
Vô số máu tươi của linh hồn người chết nhuộm toàn bộ rừng cây bùn đất thành màu đỏ, sương mù dính phải thành màu tím, không ngờ ánh trăng chiếu xuống rừng cây màu tím này vốn rực rỡ nhưng lại ngưng tụ nên một thi yêu, vật mà thiên hạ luôn kiêng kỵ.
Thi yêu? Nghĩ đến hai chữ này, Kiếm Tụ Hồn lại nhíu mày, hắn không muốn hình dung nàng như vậy, dù sao nàng tốt đẹp là vậy. Hắn hao phí tâm huyết hơn mười năm để bảo vệ che chở cho nàng, giữ cho nàng vẫn giống như lúc ban đầu là đứa trẻ con thuần khiết, giống như vị tiên tử giáng trần chưa từng gặp chuyện gì xảy ra ở nhân gian .
Kiếm Tự Hồn sửa sang lại hành trang, đi tử vụ thụ hải(1), gân xanh trên ngón tay của hắn trên kiếm cổ như ẩn như hiện, nhìn một cảnh hoa thơm chim hót, phía sau vang lên tiếng gọi thanh thúy như ngọc bích: "Ca ca! Ca ca!"
Kiếm Tự Hồn liền xoay người nhìn bóng dáng mỹ lệ đang chạy tới, một khắc đó vĩnh viễn khắc sâu vào tim hắn, "Nếu ta còn sống trên đời, ta nhất định sẽ sống vì nàng." Nghĩ như vậy, nụ cười của hắn cũng trở nên ấm áp.
Hai tay dang rộng ra ôm lấy người đang chạy tới, trận gió mang theo hương hoa thơm ngát làm cho cái đầu vốn cứng như đá của hắn như tê dại: "Ca ca ra ngoài mua vài thứ, Ly Nhi ngoan ngoãn nghe lời, rõ chưa?"
Vỗ vỗ tấm lưng yếu ớt của người trong lòng, nhẹ giọng trấn an, dưới ánh mặt trời, Ly Nhi ngẩng đầu, ánh mắt kia trong veo như một hồ nước rộng lớn: "Vâng, Ly Nhi chờ ca ca trở về!"
Kiếm Tự Hồn xoay người rời đi, mới phát hiện bước chân đã nhanh hơn không ít, hắn nghĩ đi nhanh thì về nhanh. Tử vụ thụ hải này, người bình thường cũng không vào được, Ly Nhi từ nhỏ cũng rất nghe lời, hắn nói nàng ở lại, nàng sẽ tuyệt đối không đi đâu.
Điểm này hắn vô cùng yên tâm. Chú thích:
(1): biển cây màu tím

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.