Tửu quỷ đó dừng một lúc, lại hừ hừ oa oa khóc lên. Tiêu Thanh Ngọc an ủi:
“Vô Địch, ngươi nhẫn nại đi, lần trước không phải cho ngươi rất nhiều
rượu từ chỗ của ta rồi sao?”
Tửu quỷ tên Vô Địch vẫn chưa trả
lời, người thứ ba đã lạnh lùng chế nhạo: “Thật là gặp quỷ mà, chưa từng
thấy qua cái thứ bạch si chỉ biết có rượu và võ công, ngươi còn biết cái gì nữa hả? Chỉ đi nhà xí thôi cũng đánh ngất một người mang về.”
“Vị đạo trên người của hắn rất thơm mà! Chắc là rượu cồn do người phía bắc
ủ__ Đương nhiên, nếu không có vị đạo của nhà xí thì càng thơm hơn!” Vô
Địch nói, thanh âm ủy khuất vô vàn.
“Gặp quỷ mà, sao ta không ngửi được!” Người đó tức.
Gặp quỷ rồi, rượu từ mấy ngày trước mà tửu quỷ này vẫn có thể ngửi được sao? Hoàng Linh Vũ nghĩ.
“Tư Đồ, ngươi bớt nói vài câu đi, lại không phải là không biết hắn là người thế nào.”
“Rõ ràng trưởng thành trong trang, từ khi nào lại biến thành như vậy.” Tư
Đồ nghiến răng nghiến lợi, “Thôi bỏ đi, thấy người hắn mang về cũng vừa
đúng lúc là kẻ thích hợp.”
Qua không lâu sau, trên bắp tay Hoàng
Linh Vũ lại đột nhiên nhói lên một chút, tiếp theo liền có cảm giác cánh tay lâng lâng__ Không sai, là cánh tay đang có cảm giác choáng váng__
có thể gọi là ‘tay choáng’ được không?
Con dê tế lễ sao… bỏ đi, không phải chỉ lấy chút máu thôi sao? Có Tiêu tiên sinh ở đây mà.
Hoàng Linh Vũ tiếp tục ngủ ngủ, trên tay dần cảm thấy mát lạnh.
Hai quái nhân này rốt cuộc muốn làm gì?
Chẳng lẽ là… võ lâm cao thủ trong truyền thuyết?
Nhưng mà, võ lâm cao thủ trong cái xã hội này hình như thường xuyên thấy được, thôi thì miễn cưỡng tính là ẩn sĩ cao thủ đi.
Đang nghĩ lung tung, đột nhiên nghe Tiêu Thanh Ngọc nói: “Sao lại cần nhiều như vậy!”
“Không sao, chỉ một lọ mà thôi. Đợi lát nữa phải đưa vào nơi vết thương bị
thối của Mộ Dung, như thế này chỉ mới tạm đủ thôi.” Tư Đồ nói, “Tính ra
tiểu tử này cũng rất may mắn, có thể mời được ta tới trị, nếu đổi lại là người khác, qua vài ngày nữa chắc chắn phải chết.”
“Ngươi lấy quá nhiều rồi, để ta ra ngoài tìm thêm vài người, ngươi thử nghiệm xem có hợp không.”
Hiếm khi nghe thấy khẩu khí như bà mẹ của Tiêu Thanh Ngọc, Hoàng Linh Vũ
thầm cười quằn quại, đã nhìn quen bộ dáng nguy hại nhân loại của tiên
sinh, thỉnh thoảng thấy Tiêu tiên sinh làm mẹ, cũng đặc biệt có cảm giác thành tựu.
“Ngươi được rồi chưa, máu dạng Bính (O)* dễ tìm vậy
sao?” Tư Đồ lại nói, “Nếu Mộ Dung thuộc lại máu Giáp Ất (AB), đương
nhiên ngươi bắt bất luận kẻ nào trở về cũng được, nhưng loại máu dạng
Bính này chỉ có thể truyền huyết dịch dạng Bính. Hơn nữa, ngươi nghĩ ống ruột dê và ống tiêm của ta là đồ hạ giá sao? Ai cũng có thể dùng được?”
Nghe tới đây, Hoàng Linh Vũ cũng không thể không ngã ngửa. Y vốn cho rằng
khoa học ở thế giới này cực kỳ lạc hậu, ai ngờ đã có kỹ thuật truyền máu rồi, tuy nghe ra thì chỉ có người như Tư Đồ mới hiểu.
Nghiệm máu thì không khó, dưới điều kiện không có kính hiển vi điện tử, dùng máu
của nhiều người dung hợp lại, quan sát trạng thái dung máu và trạng thái ngưng kết, sẽ có thể suy đoán được máu của ai thuộc nhóm nào. Khó ở
chỗ, Tư Đồ có tài như thế, dùng ruột dê làm ống truyền máu, nên biết đây là cái đầu tiên. Còn có kim, ống tiêm hắn chế tạo thế nào vậy?
“Đáng tiếc bên trong ‘Cố Ảnh Tập’ chỉ có bản y thuật không cần diễn giải, nếu những bản khác của nó cũng có thể như thế, thì còn lo gì không thể phá
Thần Hoàng giáo!” Tiêu Thanh Ngọc thấp giọng than thở, vô cùng ưu tư.
“Hiện tại ngay cả ‘Tự Liên Tập’ cũng bị người ta lấy mất.”
Hoàng
Linh Vũ lập tức nắm được trọng điểm, biết hai bộ sách nghe tên có vẻ tự
kỷ thương thân này là thứ rất quý giá. Lúc này, trên tay nhẹ đi, ống
tiêm được rút ra, sau đó lại có thứ gì đó đè lên vết thương.
Càng muốn ngủ hơn___
Hoàng Linh Vũ nhịn không được ngáp một cái, trở người trầm trầm ngủ say.
Ba người ngây ra.
“Người bị đánh ngất xỉu còn bị điểm huyệt, mà còn ngáp, và trở người được
sao?” Tiêu Thanh Ngọc có chút không thể xác định hỏi Tư Đồ.
“… Thế giới không thiếu chuyện lạ, chắc là có đi.” Tư Đồ trả lời.
***
Hoàng Linh Vũ không hề biết, lần này y ngủ là ngủ suốt ba ngày.
Khi tỉnh lại, cái gì cũng đều thay đổi, quả thật là long trời lở đất.
Sở dĩ tỉnh lại, là vì ngửi được vị đạo không bình thường. Tư thế co ro
chắc đã duy trì khá lâu, vừa mở mắt đã thấy được ánh tịch dương chiếu
nghiêng lên cửa sổ. Y yên tĩnh nằm thêm một lát, chỉnh lý lại tư duy,
chậm rãi nhìn sang nguồn gốc của vị đạo quái dị.
Không nhìn không biết, vừa nhìn, thật sự muốn quay ra ngủ tiếp.
Gần trong gang tấc, gương mặt không tính là xa lạ chiếm trọn tầm mắt. Cự ly gần như thế, có thể thấy được từng lỗ chân lông đều khô ráo sạch sẽ,
vừa không nhớt nhát và không khô cằn. Gương mặt này tuy có phần tái
nhợt, nhưng cặp mắt đen hay háy vẫn đang trừng y.
“Ta, ta nhất
định là ngủ tới choáng váng rồi.” Lần đầu tiên, Hoàng Linh Vũ nhận biết
sâu sắc thói tham ngủ là thói quen xấu thế nào.
Tỉ mỉ nhìn vài lần, y lại nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ thêm lần nữa, nói không chừng khi tỉnh lại ảo ảnh đáng sợ này đã biến mất.
“Còn ngủ!” Mộ Dung Bạc Nhai thấy y không dễ gì mới tự tỉnh lại, lại còn
định tiếp tục nỗ lực ngủ tiếp, kinh dị tới trừng to mắt.
___ Đây, không phải ảo ảnh, mà là hiện thực.
“Ngủ ba ngày, ngươi đúng thật là con heo.” Mộ Dung Bạc Nhai nói.
……
“Cửa tiệm này đã không còn ẩn mật, Tiêu tiên sinh đã sang lại cho người
khác, những người khác đã quyết định nơi đi, ngươi đi cùng ta.”
……
“Xe ngựa đã chuẩn bị xong, Tiêu tiên sinh nói, bảo ngươi suốt đường chiếu cố ta.”
……
“Ngươi có nghe thấy không?”
Lúc này, trong đầu Hoàng Linh Vũ đang lặp đi lặp lại cảnh tượng cũ lúc năm
hai đại học, các bạn học đáng sợ, thậm chí ngay cả các bạn học nam đáng
lý ra phải đứng chung một chiến tuyến, ai nấy tay cầm ‘Thượng Hải Tuyệt
Luyến’, hát vang ‘Hoàng Qua Dữ Cúc’, vô cùng vui vẻ đuổi theo sau lưng y la hét__ “Thụ, cậu nhất định là thụ! Cậu là thụ cậu là thụ cậu chính là thụ! Ở với ai cũng đều là thụ! Vạn năm tổng thụ!
Càng là chuyên
ngành ít được quan tâm, bên trong càng che giấu nhiều hắc ám thâm u.
Càng là đám người nhìn có vẻ tri thức, thì trong nội tâm càng là biến
thái!
Đây là đầu nguồn thống khổ của y, là nguyên nhân sau cuối
khiến khi không bao giờ dám chơi trò Thạch Uông Tử Bố* nữa__ cuộc thi
đấu Thạch Uông Tử Bố hàng năm của đại học lịch sử, trò chơi trừng phạt
đáng sợ!
_____
Tại sao! Tại sao! Tại sao bốn năm đại học
khổ sở giữ gìn thanh thuần trong sáng của ta, cuối cùng vẫn bị kết dính
với nam nhân! (Cuồng Ngôn: mới ngủ chung giường đã gọi là ‘kết dính’?
Vậy lúc ngươi ngủ trong ngực của Tiêu tiên sinh thì nói thế nào? -_-|||)
“Không muốn! thần ơi, nhanh tới cứu ta đi!”
Hoàng Linh Vũ đảo người, liều mạng lao ra ngoài.
Lần hỗn loạn này cuối cùng kết thúc, là vì Hoàng Linh Vũ vô cùng mất mặt bị bật cửa ngáng ngã. Cũng phải nói lại, nếu ‘gạo’ đã nấu thành ‘cơm’ (Câu nói kinh điểm được dùng ở đây quả thật là phung phí của trời a!), Hoàng Linh Vũ cũng chỉ đành nuốt nghẹn chịu đựng.
Mộ Dung Bạc Nhai
thấy một màn hỗn loạn, âm thầm vui sướng trong lòng. Hiện tại hắn còn
chưa khỏi hẳn, may mắn đã bảo trụ được cái mạng. Hơn nữa còn gặp được
đại sư phụ Nhiếp Vô Địch đã lâu không gặp.
Nói ra, vị đại sư phụ
này so với khi mới gặp lần đầu thật sự là khiến người ta không biết phải làm sao, nếu không phải bên cạnh có một quản sự Tư Đồ đi theo, không
biết đã gây ra phiền phức cỡ nào.
Tự nhiên, hai người này đối với công phu điểm huyệt của mình quá mức tự tin, còn luôn cho rằng cái ngáp và trở mình của Hoàng Linh Vũ hôm đó là chuyện ngoài ý muốn, nên không
nói với Mộ Dung Bạc Nhai máu là lấy từ trên người y, cũng không lưu lại
tới ngày Hoàng Linh Vũ tỉnh lại.
Sống cạnh nhau cũng khá lâu, Mộ
Dung Bạc Nhai vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng nhảy loi choi của
Hoàng Linh Vũ với khoảng cách gần như thế.
Có cảm giác rất nhẹ
nhõm. Những ngày này, cho dù cười đùa vô tâm vô phế với các sư phụ
trưởng bối, nhưng trong lòng vẫn luôn nặng chình chịch.
Loại
người giống như hắn, kỳ thật bên cạnh thiếu nhất chính là một người có
thể không cố kị mặt mũi thích nói gì thì nói, thích làm gì thì làm. Dùng cách nói của Tư Đồ, chính là ‘tổn hữu’.
(*Tổn hữu: bạn xấu)
Dạng người như Hoàng Linh Vũ, có tùy tiện cũng chỉ tùy tiện tới trình độ
nhất định. Nhưng khi đứng trước đại sự cũng biết tiến biết lùi, còn có
thể giúp đỡ một tay.
__ Tạm thời, xem y là một bạn lữ hành cũng không tồi. Mộ Dung Bạc Nhai đưa ra quyết định.
Tóm lại, lại trôi qua một ngày, hai người dưới sự đưa tiễn bằng mắt của
Tiêu Thanh Ngọc, đánh xe ngựa mang theo tâm tư khác nhau ra đi.
Mục đích đến, là kinh đô Lạc Bình của Đại Yến quốc.