Mộ Dung Bạc Nhai cắn môi trừng y nửa ngày, mới nói: “Sư phụ đã nói, hạ thủ chậm gặp tai ương, ta phải, ách, ta phải tiên hạ thủ vi cường!”
Hoàng Linh Vũ dựa vào lưng cây sau lưng lảo đảo đứng lên: “Ngươi…”
Mộ Dung Bạc Nhai trừng mắt, vươn hai tay muốn bóp cổ y, ai biết đứng không vững, Hoàng Linh Vũ lại bị dọa mềm chân, hai người lập tức ngã rối nùi
vào nhau.
Lăn vài vòng, Mộ Dung Bạc Nhai cuối cùng đè được trên
người Hoàng Linh Vũ, đột nhiên dừng lại không động, một tay vẫn quấn ở
thắt lưng y, tay còn lại thì che kín miệng y.
“Xuỵt__” Hắn nhẹ giọng dỗ dành.
Hoàng Linh Vũ cảm thấy bên tai có một cỗ nhiệt khí thổi qua, ngứa tới toàn
thân phát run, lập tức tỉnh rượu. Lúc này mới chú ý đến tiếng bước chân
nhẹ nhàng chỉnh tề, một đội binh tuần tra năm người chuẩn bị đi ngang
qua đây.
Cây tuyết tùng cao thẳng, tán cây lại rũ xuống vừa to
vừa thấp, từ bên ngoài nhìn vào chỉ như một chiếc lều vải hình nón cụp
xuống, trong đó là một cõi thiên địa kỳ lạ.
Hoàng Linh Vũ mở to
mắt nhìn lên trên, đôi mắt Mộ Dung Bạc Nhai mở to sáng trong, chuyên chú nhìn chăm chăm người bên ngoài. Sau lưng hắn, tán cây tuyết tùng màu
xanh sậm đè thật thấp, lá nhỏ như kim um tùm nặng nề trĩu xuống, che mất bầu trời phía trên.
Nặng nề và yên tĩnh.
Tiếng bước chân
đi dần xa, Hoàng Linh Vũ bỗng thấy trên người nhẹ đi, y không tiếp tục
nhịn nữa, co chân đạp lên cẳng chân Mộ Dung Bạc Nhai, thắt lưng dùng
lực, đảo người đè Mộ Dung Bạc Nhai xuống dưới.
Mộ Dung Bạc Nhai
vẫn chưa tỉnh rượu, giãy dụa vài cái không giãy ra, cũng không vận lực,
mà thả lỏng người: “Nam nhân tốt không cùng, không cùng… đấu, ta không
thật sự muốn đối phó ngươi.”
Từ đáng lý ra là ‘nữ nhân’ kia bị
hắn hàm hồ ậm ừ vài tiếng cho qua, nhưng Hoàng Linh Vũ vẫn tức chết, cho hắn một đấm thật mạnh lên đầu: “Đại gia nhà ngươi, xem cho rõ gia gia
của ngươi là nam nhân đó.”
Mộ Dung Bạc Nhai trừng y: “Ngươi là hoạn thị, không phải đại gia của ta.”
Hoàng Linh Vũ ngửa trời thở dài, tú tài gặp quân binh không thể nói rõ lý
được, phải làm sao, rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến hắn tỉnh táo
lại a!
Mộ Dung Bạc Nhai nhân lúc y đang phân thần, đảo người lại
đè lên y. Hoàng Linh Vũ biết hắn nhân lúc say rượu phát điên, dứt khoát
cũng mặc hắn, bản thân nằm yên không động.
“Ta nói, ta tạm thời không thể cho ngươi một cuộc sống tốt.”
“Làm vậy để kẻ đang âm thầm muốn làm khó ngươi xem ta là cái đuôi của ngươi
mà tóm lấy sao?” Hoàng Linh Vũ khinh thường tiếp lời: “Ngươi nghĩ ta
ngốc à? Yên tâm, kỳ thật cọ thùng cũng rất nhẹ nhõm cũng rất thú vị.”
“Nhẹ nhõm? Thú vị? Thật hay giả?”
“Đương nhiên là thật.”
Mộ Dung Bạc Nhai hồ nghi nói: “Ta không tin.”
“Ngươi không tin? Vậy ngươi tự đi cọ một lần chẳng phải liền biết sao?”
“Ngươi nghĩ ta không dám?” Hắn có chút tức giận.
“Ngươi dám ngươi dám, được rồi, ta buồn ngủ rồi, lão đại ngươi nếu không có chuyện gì thì thả ta về đi được không?”
Mộ Dung Bạc Nhai chợt đứng lên, thuận tiện còn kéo Hoàng Linh Vũ vào lòng, cười gian: “Không được, chuyện thú vị như thế sao có thể không dẫn ta
theo? Ngươi phải đi theo ta cọ thùng rồi mới được trở về.”
“Ngươi tự đi cọ đi, nửa đêm rồi, còn ai đưa thùng đến phòng tẩy nữa?”
Mộ Dung Bạc Nhai yên lặng mất một lúc, trầm trong trạng thái suy nghĩ.
Cuối cùng nghĩ ra biện pháp, hai tay vỗ vào nhau, cười ha ha nói:
“Trộm!”
———–
“Hữu sự khởi tấu, vô sự bãi triều!”
Thanh âm chói tai chỉ có của lão hoạn thị vang lên rõ ràng trên triều đường.
“Thần có chuyện tấu!” Văn thừa tướng tay cầm chấp ngọc tiếng lên khởi tấu.
Nghe nói gạch lát ở Chính Dương Điện là đồ được vận chuyển từ Tô Châu
sau khi đã trải qua tôi luyện ngàn lần, xanh đậm lục đậm, ánh sáng có
thể soi xét nhân loại. Vì lời nói đó, làm cuộc đối đáp trên triều cũng
theo phản xạ rầm rộ lên.
Mộ Dung Bạc Nhai liếc mắt nhìn, vị thừa
tướng tuổi gần bán trăm này thân hình rắn rỏi, nhưng cũng có chút tang
thương. Quả nhiên cho dù nhi tử hắn thích nam nhân, nhưng dù sao vẫn là
thân tử của mình. Tận mắt thấy nhi tử của mình nhục nhã tự cắt cổ mà
chết, thì dù sao cũng cảm thấy bi ai.
Nhưng các hoàng thân thần
tử trên triều đường ai nấy đều muốn mở rộng quốc thổ, đè ép nam triều,
có bao nhiêu người biết đến sự bi ai của con thừa tướng, có bao nhiêu
người muốn khiến cho quốc gia đang bị uốn éo này hồi phục lại như quá
khứ.
“Khởi tấu.” Hoạn thị kéo dài âm thông báo, Mộ Dung Bạc Nhai vội cúi đầu nhìn mặt đất.
Đứng đầu hai hàng văn thần võ thần, chính là bốn huynh đệ Mộ Dung thị bọn
họ. Lão đại Mộ Dung Nhuệ Việt và hắn đứng đầu hàng ngũ văn thần, nhị ca
Mộ Dung Nam Cẩn và lão tứ Mộ Dung Sí Diệm đứng đầu hàng ngũ võ thần.
Danh tự của hoàng tộc trước nay luôn là bí mật, cho nên dân gian không có
bao nhiêu người biết danh tự của đương kim hoàng đế và các hoàng tử là
gì, cũng vì vậy hắn mới nghênh ngang dùng tên thật của mình khi xông pha bên ngoài. Đương nhiên, người có thể không coi trọng cái tên như hắn
cũng không phải nhiều.
Vị thánh thượng đang ngồi trên hoàng tọa
năm đó là tín đồ tin tưởng ngũ hành, có một thầy bói đã nói mệnh của hắn nên có năm đứa con, nếu đặt tên theo kim mộc thủy hỏa thổ, nhất định có thể bảo giữ giang sơn Đại Yến cả vạn năm. Thế là hắn mỗi khi sinh một
đứa đều chiếu theo trình tự ngũ hành mà đặt tên.
Nhưng nhiều năm
nay, đứa con thứ năm vẫn chậm trễ không thấy, hoàng đế muốn trách tội
tên thầy bói đó, thầy bói đó lại nói: “Sỡ dĩ đứa thứ năm chậm chạp không ra, là vì trong số các nhi tử của bệ hạ, có dư nghiệt của Tây Thương
nhất tộc.”
Câu nói này lúc đó còn từng dẫn lên một trận cung biến rất lớn.
Trong truyền thuyết, Đại Yến ngàn năm trước, không phải giống hiện tại.
Đại Yến ngàn năm trước, nam nam chi sự và nam nữ chi sự đều có thể được các thân hữu thành tâm chúc phúc. Mà hiện tại, lại giống như chuột cống ra
đường bị người người đánh mắng đuổi giết.
Đại Yến ngàn năm trước, Tây Thương nhất tộc chính là công thần phò tá Dung Tường vương đoạt
thiên hạ, cho nên được vinh quang vô thượng.
Nghe nói Tây Thương
nhất tộc mỗi một ngàn năm sẽ có một hiền nhân xuất thế, Toại Hỏa thị của sáu ngàn năm trước, Nông Khẩn thị của năm ngàn năm trước, Tống Quốc thị của bốn ngàn năm trước, Tuy Thiết thị của ba ngàn năm trước, Y Độc thị
của hai ngàn năm trước, Ẩn thị của ngàn năm trước, đều từng lưu lại rất
nhiều những truyền thuyết truyền kỳ đặc sắc.
Nhưng tộc nhân Tây
Thương cũng chính vì có địa vị đặc thù như vậy, cho nên hôm nay mới bị
xem thành một sự tồn tại như yêu nghiệt, cho nên không thể không lánh đi không tiếp tục can dự vào thế sự, hoặc mai danh ẩn tính giấu mình trong một thành tỉnh nào đó. Một khi bị người phát hiện….
Đứng ở đầu tiên trước hắn là lão đại Mộ Dung Nhuệ Việt, cúi đầu không nói một lời, là một người không hề có cảm giác tồn tại.
Mà lão tứ Mộ Dung Sí Diệm đang đứng đối diện hắn, thì luôn đảo mục quang
về phía hắn. __ Khi Sí Diệm ở trước mắt người khác, sóng lưng thẳng tắp, ngôn từ trịnh trọng, không ai liên tưởng hắn với thủ lĩnh của Bằng Tổ
lấy ám sát làm nghiệp. Cũng như Mộ Dung Bạc Nhai khi ở trước mặt người
khác, sóng lưng thẳng tắp, ngôn ngữ trịnh trọng, sẽ không ai liên tưởng
hắn với thủ lĩnh Côn Tổ chuyên trách dọ thám.
Năm đó phụ hoàng an bài hai người họ làm chuyện không thể thấy ánh sáng, ít nhiều cũng vì
nhìn thấu được hai người căn bản không hợp với nhau, không thể liên hợp
lại uy hiếp đến địa vị của hắn.
Bất tri bất giác đã đứng hơn nửa canh giờ, sau đó mới được bãi triều.
Từng ngày lặp lại, cuộc sống cứ thế, không biết lúc nào mới kết thúc.
Mộ Dung Bạc Nhai chưa từng ngẩng đầu lên, đi theo người khác lui ra.
Khi lui ra khỏi cửa Chính Dương Điện, Mộ Dung Nam Cẩn mới từ bên phía võ
thần đi qua, có chút lo lắng: “Nghe nói Sí Diệm lại đến náo ngươi? Có
chuyện gì không?” Mộ Dung Sí Diệm đứng sau lưng Nam Cẩn mắt sáng quắc
trừng hắn.
“Ta nhận được tin, nên đã chạy mất từ sớm rồi.” Mộ Dung Bạc Nhai thấp giọng đáp, căn bản không để ý tới Sí Diệm.
“Cẩn thận một chút, ai biết lúc nào hắn lại phát điên.”
“Trừ khi hắn điều hết toàn bộ sát thủ của Bằng Tổ, nếu không ta cũng không sợ hắn.”
“Rồi rồi, coi như ngươi hiểu sự lợi hại của Bằng Tổ.” Nam Cẩn vỗ vỗ vai hắn, tiến sát tai hắn thấp giọng nói: “Tóm lại không thể sơ ý.”
Nam
Cẩn quay người định đi, đột nhiên lại dừng bước. Mộ Dung Bạc Nhai còn
cho rằng hắn có gì cần giao phó, vội tiến tới, ai biết Nam Cẩn lại lấy
tay chặn vai hắn hỏi: “Hôm nay huân hương trên người ngươi không giống
bình thường, rất dễ ngửi đó. Tên gọi là gì mau thành thật khai báo, lão
ca ta phải chuẩn bị một ít tặng cho nhị tẩu của ngươi.”
__ Thì ra, vẫn là vì cái tên Mạc Vận đó…
Mộ Dung Bạc Nhai chỉnh đốn suy nghĩ, hạ quyết tâm nói: “Huân này là các
nha đầu chuẩn bị, nhị ca cứ về trước đi, ta hỏi cho rõ sẽ nói với ngươi
sau.”
Mộ Dung Nam Cẩn cười sảng khoái, bỏ lại đệ đệ tiêu sái rời đi.
Mộ Dung Bạc Nhai nghĩ nghĩ, lúc này mới cảm thấy không đúng. Huân liệu hôm nay hắn dùng không khác gì trước kia, chẳng qua là vì xông bớt vị đạo
do trận hoang đường tối qua để lại, nên có cọ rửa vài lần thôi.
Như vậy cũng có thể tạo ra huân khác người sao?
Hắn nâng tay áo lên ngửi ngửi, hồ nghi nửa ngày, không có được đáp án.