Màn đêm thâm trầm, Mộ Dung Sí Diệm mới vừa tỉnh giấc, trong tai nghe thấy
trong chủ lâu không xa truyền tới tiếng ca vũ huyên náo. Hắn kéo thuận
những sợi tóc xõa trên gối, dùng tay cột lại thành búi, mới chậm rãi
nghiêng người ngồi dậy.
Vì sự ẩm ướt hàn lạnh của Dương Châu những ngày nay, trên lưng truyền tới cảm giác không mấy thích ứng.
Kỳ thật thứ này từ khi hắn ghi nhớ được mọi chuyện thì nó đã luôn đi theo
bên cạnh, cũng không tất yếu sau mười mấy năm chịu đựng còn phát bực.
Nhưng cho dù như thế, khi nghe thấy tiếng động nhẹ rơi ngoài cửa phòng,
Mộ Dung Sí Diệm vẫn sầm mặt hỏi: “Phong Tước, ai cho phép ngươi tiếp cận phòng ngủ của ta vào lúc này.”
Ngoài cửa là âm thanh hàn lạnh: “Phụng lệnh chủ tử, đã bắt được tình nhân của Tần Vãn Phong.”
Mộ Dung Sí Diệm dưới sự giúp đỡ của Dương Châu Hầu Lưu Mục trú lại tại Tần Hoài lâu. Ban ngày không ngừng có người ra vào, nhưng vẫn không phát
hiện tông tích Mộ Dung Bạc Nhai và Hoàng Linh Vũ.
Mà Tần Vãn
Phong bị giam lỏng trong phủ Dương Châu Hầu thì lại không chịu để lộ
chút gì. Việc làm ăn của Tần Hoài lâu rất rộng, mấy năm nay Tần Vãn
Phong lại có chút giao dịch ngầm với một vài quý nhân Đông Ngô, cho dù
là Dương Châu Hầu Lưu Mục, thì khi không có chứng cớ xác thực, cũng
không muốn dễ dàng động chạm hắn.
May là Tần Vãn Phong có một
tình nhân, là thư sinh tay trói gà không chặt, nghe nói hai người từng
đồng cam cộng khổ nhiều năm. Nếu có thể nắm chắc, xem Tần Vãn Phong còn
có thể tiếp tục giữ gương mặt tươi cười gặp chuyện không kinh đó không.
“Hiện tại ở đâu?” Mộ Dung Sí Diệm hỏi.
“Đang được mang về phủ Dương Châu Hầu, sáng mai sẽ tới đây.”
“Sáng mai…” Cũng có nghĩa là, sáng mai sẽ có thể tiến thêm một bước trong nhiệm vụ này.
Mộ Dung Sí Diệm đang muốn hạ lệnh trở về phủ Dương Châu Hầu chờ đợi, thì
trong lòng bỗng nảy ra một loại trực giác không cam tâm, nhắc nhở hắn có chuyện gì đã bị bỏ qua. Trực giác này không biết từ đâu mà có, nhưng
trước giờ hắn đều không bỏ qua bất cứ tiểu tiết nào. Không để tâm thuộc
hạ Phong Tước đang chờ ngoài cửa đợi chỉ thị, hắn cúi đầu chơi đùa
trường kiếm trong tay, tỉ mỉ suy nghĩ.
Thời gian trôi đi từng chút một, khúc nhạc trong chủ lâu truyền tới liên tục thay đổi.
Trong đầu Mộ Dung Sí Diệm chợt lóe lên linh quang, nghĩ tới tình cảnh sáng nay.
Sáng hôm nay, hắn gặp được người mới tên là Lâm Tục Phong đó. Người này mấy
ngày trước hắn đã từng gặp, những đoạn truyện cười đó hắn vẫn nhớ y như
mới. Vốn dĩ những thứ này cũng không có gì, nhưng chỗ không thể bỏ qua
chính là, khí tức và vị đạo trên người kẻ đó, khiến hắn có cảm giác quen thuộc như ẩn như hiện.
Loại cảm giác quen thuộc này tựa hồ là
trực giác bẩm sinh, từ nhỏ đến giờ, chỉ có vài người khiến hắn có cảm
giác thế này. Một là tam hoàng huynh Mộ Dung Bạc Nhai, cũng chính vì
thế, khi hắn còn rất nhỏ, cảm tình đối với Mộ Dung Bạc Nhai thậm chí còn thân cận hơn cả mẫu thân và phụ hoàng của mình rất nhiều. Gần đây nhất
thì có một Hoàng Linh Vũ, cái ngày cuối hạ đầu thu đó, trong khu hoang
dã ngoại ô Lạc Bình thành, hắn ở sát sau lưng Hoàng Linh Vũ cũng từng có cảm giác như thế. Lúc đó Hoàng Linh Vũ còn tự xưng tên với hắn là ‘Ngọc Linh Hoàng’, công phu nói dối mặt không đổi sắc tim không đập nhanh.
Còn về Lâm Tục Phong này… thậm chí ngay cả đại thúc vẻ mặt hèn mọn dẫn Lâm
Tục Phong tới đây, cũng khiến hắn không thể không để tâm chú ý.
Càng nghĩ càng rõ ràng, ôm cây đợi thỏ trước giờ không phải là tác phong của Mộ Dung Sí Diệm hắn, kinh nghiệm lớn nhất khi thành công chấp hành
nhiệm vụ trước đây của hắn chính là phải thời thời khắc khắc nắm giữ thế chủ động.
Tâm ý đã quyết, hắn bung chăn nói: “Người tới hầu hạ.”
Khi Mộ Dung Sí Diệm được hạ nhân hầu hạ thay y phục, chuẩn bị đi tới chủ
các của Tần Hoài lâu, Mộ Dung Bạc Nhai lại đang đi dạo bên ngoài Tần
Hoài lâu.
Gần tiết tiểu hàn (vào ngày 5,6,7 tháng giêng), thời
tiết cũng càng lúc càng lạnh. Người đi đường mặc đông y thật dày. Vết
thương hắn bị vào mùa hạ tuy đã lành lặn, nhưng vết thương sâu như thế
vẫn lưu lại rất nhiều di chứng, chẳng qua đau đớn này đối với hắn mà nói không ảnh hưởng gì nhiều.
Không bằng tiết khô ráo ở phương bắc,
Dương Châu nước nhiều ẩm thấp. Vừa đến hàn đông, trong gió bắc xen tạp
khí ẩm bén nhọn, dù mặc y phục dày cũng không thể cản được sự mất nước
của cơ thể.
Khi ra ngoài Hoàng Linh Vũ đã ngủ rồi.
Từ nhỏ
đến lớn, Mộ Dung Bạc Nhai vẫn chưa từng gặp qua người nào có thể ham ngủ như y. Phải nói Hoàng Linh Vũ lười đến tận xương, nhưng trước giờ y
chưa từng vì lười biếng mà gây ra sai xót gì khi làm nhiệm vụ. Cho nên
vừa rồi hắn một mặt cảm thán người lười có phúc lười, một mặt ngăn cản ý nguyện muốn cùng lên giường ngủ, mà lo liệu một bồn lửa, để ra ngoài
làm việc của mình.
Đi rất lâu, cuối cùng tìm được một ngỏ hẻm tụ
tập buôn bán đêm. Trong đó có một gánh chuyên kinh doanh bánh trôi nước, gánh chủ là một tiểu hỏa tử mới lớn, trên gánh còn móc một cái mũ vành
cũ kỹ may bằng chỉ trắng.
Hắn móc ra một tờ ngân phiếu trăm lượng, nói: “Cho một chén bánh trôi.”
Khách nhân xung quanh đều là bố y, hoặc đứng hoặc ngồi xổm cầm chén ăn, thấy
hắn rút ngay một tờ ngân phiếu, đều cười thầm người này thật ngốc.
Gánh chủ nhìn nhìn ngân phiếu, thấy dưới góc bên phải có ba ấn mực không rõ
lắm, không ngẩng đầu lên vội múc bánh trôi cho người khác, nói: “Buôn
bán nhỏ, không nhận ngân phiếu, ngươi đến Bảo Lai tiền trang đổi tiền
rồi nói sau.”
“Bảo Lai tiền trang rất xa, tới đó rồi thì sẽ không về ăn bánh trôi của ngươi nữa.”
Gánh chủ ngẩng đầu nhìn hắn, vì Bảo Lai tiền trang được gọi là ‘rất xa’ đó, kỳ thật ở ngay đầu ngõ quẹo, căn bản không xa.
Mộ Dung Bạc Nhai biết hắn đã nghe ra ám hiệu của Bạch Y giáo, vì thế móc ra một văn tiền ném cho hắn.
Gánh chủ thấy không phải là sản tệ* của Đông Ngô mà là tiền tệ của Đại Yến,
cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nói: “Đồng tiền này tính lượng thì đủ, nếu có nhiều hơn còn có thể làm thành lư đồng trong nhà.” Với tay thu
tiền đồng, như vậy là biết phân đàn sở thuộc của Mộ Dung Bạc Nhai.
Đối với những ám hiệu này, Mộ Dung Bạc Nhai quen thuộc vô cùng. Đa số đều
là những ý tưởng quái đản mà trước đây khi Diêm Phi Hoàng và hắn vui đùa đã nghĩ ra. Những ám hiệu liên lạc này, có cái mô phỏng người có tiền
đến sạp bánh trôi ăn bánh trôi, có cái mô phỏng kẻ thiển cận lần đầu tới dạo kỹ viện mới phát hiện bản thân đối với nữ nhân không hứng thú liền
la lớn hô nhỏ đòi nam nhân thượng, có cái mô phỏng tên hồ đồ đến tiệm
dược mua bã đậu trị tiêu chảy, còn có cái mô phỏng khách nhân đến tiệm
cầm đồ chuộc đồ nhưng lại xem phiếu cầm đồ là ngân phiếu.
Lúc đó
Mộ Dung Bạc Nhai tuy còn nhỏ tuổi, nhưng một khi ở chung với Diêm Phi
Hoàng, ý tưởng quái quỷ liền nhiều vô cùng. Chỉ là nhiều năm sau biến cố phát sinh, người vừa là thầy vừa là bạn vừa là sự khao khát trong lòng
đó mất đi, Mộ Dung Bạc Nhai đã rất lâu không có được tâm tình vui sướng
nhẹ nhõm của tuổi nhi đồng năm đó nữa. Ngay cả trên con đường chống chọi ngoại thế, cũng nghiêm túc hơn rất nhiều.
“Tần Hoài lâu chủ hiện tại đang ở đâu?” Mộ Dung Bạc Nhai cúi đầu giả vờ nhìn tiểu tử đó múc
nước gừng, bắt đầu nấu bánh trôi, dùng truyền âm nhập mật hỏi. Thế lực
của Côn ở Đông Ngô khá nhỏ, chỉ có thể tra được Tần Vãn Phong đang ở
trong phủ Dương Châu Hầu, nhưng không thể biết rốt cuộc ở viện nào các
nào, cho nên cần phải dùng đến thế lực của Bạch Y giáo.
Hôm qua
hắn cũng từng tìm đến địa chỉ phân đàn Bạch Y giáo tại Dương Châu, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, tiệm cầm đồ lâu đời kinh doanh hai ba
trăm năm, cũng đã người không nhà trống. Cho nên chỉ có thể tìm đến gánh điếm dựa vào ám hiệu liên lạc này dò hỏi.
Gánh chủ đưa cho y một chén bánh trôi, “Qua hai ngày nữa là tiết tiểu hàn, Thành Hoàng miếu
của bổn địa có chút hoạt động, khách nhân có thể đi xem.”
Mộ Dung Bạc Nhai nghe có tuồng coi, cúi đầu bắt đầu ăn.
“Khách quan nhìn lạ mặt, là đến làm ăn sao? Là người từ đâu đến?” Gánh chủ lại hỏi.
“Ta là người của tiệm cầm đồ biển hiện Tiêu, có thể ngươi chưa từng nghe
qua, thường xuyên đi bàn mối làm ăn.” Nói chữ đầu trong tên của Tiêu
Thanh Ngọc, rồi hé ra tấm bài đồng có ấn tự Hoài Qua trong ngực.
“Nga__ từ đầu hẻm này quẹo trái đi thẳng về phía bắc, khá gần.” Gánh chủ hảo tâm bổ sung đường cần đi.
Khi Mộ Dung Bạc Nhai làm xong mọi chuyện thì đã gần canh tư. Suốt đêm, sau khi tìm được phân đàn của Bạch Y giáo, nhanh chóng nắm được chỗ trú của Tần Vãn Phong trong phủ Dương Châu Hầu, tránh né các vệ binh Hầu phủ
tìm được Tần Vãn Phong.
“Không cần lo lắng, sống ở đây rất thoải
mái, sau lưng ta có đại nhân vật chống lưng, bọn họ không dám làm gì
ta.” Tần Vãn Phong nói vô cùng nhẹ nhàng. Nam tử gần ba mươi tuổi này
đến giờ vẫn bảo giữ được dung mạo năm đó, dưới ánh nến tỉ mỉ đánh giá Mộ Dung Bạc Nhai cao to hơn không ít, sau đó rất yên tâm giao chìa khóa
cho hắn.
Mộ Dung Bạc Nhai rời đi rất nhanh, không phải vì đã yên
tâm chuyện Tần Vãn Phong, mà là vì trong thế cục rối loạn này, vào lúc
thân bất do kỷ, mọi người đều vô lực gánh thêm an nguy của người khác.
Khi hắn mang đầy kế hoạch muốn lập tức rời khỏi nơi này đi tới loạn trận
Diêm Phi Hoàng đã bố trí, khi sắp đi vào Tần Hoài lâu, Mạc Am đột nhiên
sắc mặt xanh mét xuất hiện bên cạnh hắn, thấp giọng bẩm báo: “Lúc canh
hai Mộ Dung Sí Diệm triệu kiến Hoàng Linh Vũ, muốn y phục vụ tẩm tịch.
Hoàng Linh Vũ không thoái thác được, đã bị người của Bằng Tổ giải đi rất lâu rồi.” (Tẩm tịch: Giường chiếu )
Mộ Dung Bạc Nhai đại kinh,
vội đi vào nội viện, đi tới trước nhã các mà Mộ Dung Sí Diệm ở, chỉ thấy mọi âm thanh tắt ngóm dưới ánh lửa suy vi, tựa hồ chuyện gì cũng đều đã lắng đọng. Cảm xúc trầm xuống, tiếp theo nộ ý bất chợt trào lên từ đáy
lòng. Cũng không biết tại sao, hắn chỉ muốn xông vào hung hăng đánh chửi Sí Diệm.
Đúng lúc này, một tiếng hừ đau đớn từ trong tầng cao
nhất của nhã các truyền tới, thanh âm đó là từ Mộ Dung Sí Diệm. Một bóng dáng chợt phá cửa sổ lao ra, Mộ Dung Bạc Nhai thấy rõ trong bóng đêm,
người đó hiển nhiên không biết khinh công, tốc độ rơi xuống không hòa
hoãn, cứ như thế từ lầu ba rơi xuống bãi cỏ.
Vừa nhìn, Mộ Dung Bạc Nhai đã thấy tâm can muốn vỡ.