Hoàng Linh Vũ đọc qua từng câu từng chữ, mới đầu là Diêm Phi Hoàng cẩn thận
muốn để y công nhận hành vi lén lút của hắn, mà sau đó là tranh chấp và
mâu thuẫn, tiếp theo nữa là trầm mặc và tiếp tục trộm mộ của hắn. Cuối
cùng, rốt cuộc cũng đến ngày hôm đó.
“Chúng ta lại cãi nhau rồi.
Nội dung tranh cãi vẫn vậy, vẫn như trước đây không hề có kết quả gì. Y
rất kích động, ta cũng vậy. Nhưng lúc này sấm nổ, vì lo lắng cho những
đồng bọn bị cột trong mộ huyệt bị nước mưa dìm, ta và y cùng chạy vào
rừng cây tối mịt.
……
Ngoài dự đoán của chúng ta, trong mộ
huyệt đã không còn bất cứ ai, chỉ còn lại những sợi dây thừng bị cắt
đứt. Chúng ta không biết những người bạn đó đã đi đâu, nhưng một điều
rất rõ ràng, bọn họ đã từ một nguyên do nào đó thành công thoát thân. Ta thở phào nhẹ nhõm, như vậy, cho dù Tiểu Hoàng có tố cáo ta, bọn họ cũng vẫn có thể trở về cạnh gia đình. Còn về bản thân ta, dù sao ta không dự định cung cấp thân phận của họ, vì ta khinh thường kẻ tiểu nhân đi bán
đứng người khác.
Ta suy nghĩ đủ loại tình huống có thể diễn ra
sau hôm nay, chợt ta thấy y nhìn về phía ta, giống như nhìn thứ gì khó
thể tin nổi, tiếp đó, chỉ nghe thấy tiếng đánh trầm đục vang lên trên
đầu y.”
Mộ Dung Bạc Nhai ngồi bên cạnh tỉ mỉ đánh giá vẻ mặt của
y, nhìn không ra được là tin tức kiểu gì. Trong lòng hắn dần dâng lên
một loại bất an, giống như có thể cảm giác được tâm tình phập phồng khi
lật sách của Hoàng Linh Vũ gần ngay trước mắt.
Đèn dầu dần tiêu
hao, đã cháy được hai phần ba, Mộ Dung Bạc Nhai đứng lên cho thêm dầu,
mà tốc độ lật xem của Hoàng Linh Vũ vẫn vô cùng chậm.
“… Ta đã
tin lầm sự lương thiện của đám đó, bọn họ đích thật lương thiện, nhưng
bọn họ nào có ra tay lưu tình với người chưa quen biết? Khi tỉnh lại,
cái gì cũng đã kết thúc rồi. Y đã bị chôn dưới đất.”
Đoạn này
dùng đủ một trang giấy, kín mít, viết ngoáy, dường như có thể từ trong
cách viết chữ nhìn ra được sự hỗn loạn của người viết lúc đó. Hoàng Linh Vũ nhắm mắt, sau đó tiếp tục xem tiếp.
“… Bọn họ muốn chạy tới
đâu, mai danh ẩn tính thế nào, đã không còn là chuyện mà ta quan tâm
nữa. Mưa đã kéo dài khá lâu, đất bùn bị thấm rất mềm, nhưng nếu vậy,
Tiểu Hoàng bị chôn bên trong, cũng nhất định sẽ càng nhanh lạnh hơn. Đào rất lâu, trời cũng vẫn chưa sáng, đèn mỏ cũng đã sắp hết pin, đất vừa
đào ra đã nhanh chóng bị nước mưa xối trở về, tựa hồ ngay cả ông trời
cũng muốn trừng phạt sự phản bội và lời nói dối của ta. Không nhìn thấy
y, không chạm được vào y, chúng ta bị một lớp đất bùn ngăn cách, thời
gian này thứ bầu bạn bên ta, là bình nước mà y thường dùng.
Không biết tại sao, có lẽ là đã quên, hay cũng có thể là cố ý, bình nước của y lại đặt ở chỗ cao cách mộ huyệt không xa, bị nước mưa tạt lăn tới chân
ta.”
Hoàng Linh Vũ vẫn một mực xem hết sức chăm chú.
Mộ
Dung Bạc Nhai nổi lên dự cảm không tốt, vì thế chú ý rất kỹ thư sách
trong tay y. Không biết là do ngọn đèn lay lắt, hay vì ngón tay của y
run rẩy, mà trang giấy cũng nhẹ run trong gió lạnh. Xuất phát từ sự bất
an không thể hiểu, hắn nhẹ gác tay lên vai Hoàng Linh Vũ, đổi lấy là sự
run rẩy càng kịch liệt hơn của đối phương.
Hoàng Linh Vũ bị sự
đụng chạm bất ngờ dọa bắn người ngẩng đầu lên, Mộ Dung Bạc Nhai thấy
được cặp mắt tràn đầy sợ hãi sâu đậm của y. Mộ Dung Bạc Nhai từng thấy
qua vẻ kinh sợ này của y, nhưng mỗi lần đều rất nhanh đã có thể khôi
phục lại, tiếp tục làm việc như không có chuyện gì, là người có lá gan
không nhỏ. Nhưng lần này lại không hề giống bất cứ lần nào trước đây, y
đối với sự quan tâm của Mộ Dung Bạc Nhai tựa hồ nhìn như không thấy, chỉ nhìn một cái rồi lại quay đầu đọc tiếp, lần này tốc độ nhanh hơn rất
nhiều.
Tình hình này kéo dài cho đến khi một tiếng bạch vang lên, thì ra là Hoàng Linh Vũ không cầm nổi quyển sách nữa, để mặc nó rơi
xuống gối, sau đó trượt xuống đất. Y hoang mang nhìn ngọn đèn, nửa ngày
không có động tác gì.
Thời gian đình trệ rất lâu bắt đầu chảy ngược, dường như lại trở về ngày hôm đó.
Đêm dài đăng đẳng đó, tiếng sấm ầm ầm vang trên đỉnh đầu, tia chớp màu
trắng bắt đầu xé không trung, dưới cột trụ chợt léo lên tia sáng trắng,
Diêm Phi Hoàng vẫn trầm mặc đi tới cạnh y. Hai người trầm mặc, ai nấy
đều có tâm sự riêng.
Vì vừa trải qua trận tranh cãi kịch liệt,
tim hai người vẫn còn đập mạnh, đều là thân tâm mệt mỏi. Nhưng Diêm Phi
Hoàng biết, bất luận ai cũng sẽ không vì thế mà nảy sinh ý đồ tổn thương đối phương.
Khu rừng hỗn loạn dài nửa mét rất nhanh đã đi hết,
phần mộ của Hoài Nam vương đã ở trước mắt. Một giọt, hai giọt, nước mưa
bắt đầu lăn trên mình hai người.
“Nhanh lên, nếu không cũng không biết có sập xuống hay không.” Diêm Phi Hoàng mở miệng nhắc nhở trước,
đây là câu nói đầu tiên sau khi cả hai tranh cãi. Hắn lao tới trước phần mộ đầu tiên, chống người trượt vào trong. Hoàng Linh Vũ đi theo sát sau lưng. Bất ngờ là, bên trong không còn ai, chỉ có mấy sợi thừng bị cắt
đứt.
Trèo ra khỏi huyệt, hai người đều mang theo tâm sự, cho nên ai cũng không chú ý thấy sau lưng truyền đến tiếng vang nho nhỏ.
Đến đây thì chấm dứt, ký ức sinh ra khe nứt.
Quả thật từng nhớ bộ mặt lạnh nhạt bàng quan của Diêm Phi Hoàng bắt đầu uốn éo__ trong thoáng chốc, cảm xúc kinh hoàng sợ hãi kịch liệt thay thế sự trầm tĩnh trên mặt hắn. Chỉ là vì chuyện xảy ra quá đột ngột, Diêm Phi
Hoàng căn bản không kịp làm bất cứ điều gì, hai chân như bị đóng đinh
không thể nào nhấc lên.
Thật ra Hoàng Linh Vũ quả thật đã thấy
được, lúc đó y không lập tức ngất đi, phát thứ hai sau đó, mới khiến y
triệt để mất ý thức. Khi tỉnh lại trong mộ huyệt không nhớ nổi, là vì
đau đầu và mất máu khiến y rất hỗn loạn. Mà sau đó, thì lại do y nỗ lực
ám thị bản thân đừng nghĩ tới nữa.
Vì người đó đã mất, chỉ như
vậy y mới có thể sống tiếp. Mới sẽ không bị hổ thẹn từng giây từng phút
giày vò, loại hổ thẹn này sâu nặng như thế, sẽ không dần phai nhòa biến
mất theo năm tháng, ngược lại giống như sự trói buộc của con trăn, mỗi
khi con mồi bị quấn thở một hơi, nó sẽ càng thêm siết chặt một bậc, cho
đến khi hoàn toàn giết chết.
Thật ra y rất rõ, cuộc sống hỗn loạn như vậy giống như bom định giờ. Người ngủ say chỉ cần không chết, thì
sẽ có một ngày tỉnh lại, mà hiện tại, cuối cùng cũng đã đến lúc y nên
thanh tỉnh.
Nhìn Hoàng Linh Vũ như thế, không biết tại sao, trong lòng Mộ Dung Bạc Nhai dâng lên một cỗ hàn ý, hắn nắm chặt vai đối phương.
Trên sách rốt cuộc viết cái gì, hắn cũng rất hy vọng được biết. Sở dĩ hắn
gấp rút mang Hoàng Linh Vũ tới đây, nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì trong đầu còn lưu lại hình bóng của Diêm Phi Hoàng, cho dù hiện tại, hắn vẫn
hy vọng được tiếp xúc với bất cứ sự vật gì có liên quan với người đó, hy vọng có thể từ những sự vật này, tưởng nhớ tới người đã từng thân cận
nhất với mình.
Nhưng mà, lúc đó Mộ Dung Bạc Nhai cũng tuyệt đối
không thể ngờ, khi nhìn thấy thư tín Diêm Phi Hoàng lưu lại, Hoàng Linh
Vũ sẽ thất thần như thế. Có lẽ là vì bình thường lúc nào y hành sự cũng
vô cùng tùy tiện mơ hồ, thậm chí ngay cả đại sự có liên quan sống chết
cũng cẩu thả hết sức, chẳng hạn như cái đêm vì chạy thoát khỏi hoàng
thành mà Hoàng Linh Vũ đã tạo thành vụ nổ ở thiện thực phòng để thoát
thân, việc này đối với người khác là sự quyết đoán chỉ cần một chút sẽ
có nguy cơ tới tính mạng, bất cứ ai cũng phải suy nghĩ đắn đo mới dám
làm, nhưng lúc đó y ngay cả mắt cũng không chớp.
Thái độ thoải
mái đó sẽ khiến người bên cạnh sản sinh ra một loại cảm giác__ Hoàng
Linh Vũ đối với chuyện gì cũng đều không đặt trong lòng, càng huống hồ
là cố nhân đã chia cách nhiều năm?
Thật sự là như thế sao?
Trong nội tâm Mộ Dung Bạc Nhai sản sinh nghi vấn nặng nề, Hoàng Linh Vũ thật
sự từ nhỏ đã không biết sợ, vĩnh viễn dùng thái độ tùy tiện mơ hồ để đối mặt với nhân sinh. Hay vì đã mất đi thứ xem trọng và lưu luyến nhất,
cho nên mới mơ mơ hồ hồ mà sống?