Hoàng Linh Vũ đột nhiên đứng lên, ngay cả đèn cũng không cầm theo đã đi ra
ngoài. Đại khái là do quá mức kích động, nên đụng ngã ghế, nếu không
phải Mộ Dung Bạc Nhai kịp thời túm lại, có lẽ nhất định bị ngã ngữa
xuống đất.
“Ngươi muốn đi đâu?” Mộ Dung Bạc Nhai chuẩn bị bất luận thế nào, cũng phải cùng y đi.
“Buông ra.”
“Ngươi nói muốn đi đâu trước đi?”
Muốn đi đâu? Trời đất mênh mông, tựa hồ cũng không có chỗ nào để đi. Hoàng
Linh Vũ suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng lắc đầu nói: “Ra ngoài cho
khuây khỏa mà thôi.”
“Ta đi với ngươi.”
“Ngươi không chịu buông ra đúng không?”
Mộ Dung Bạc Nhai không nói gì, nhưng cũng không buông tay__ Đây chính là đáp án của hắn.
Dưới ánh đèn, tầm mắt của Mộ Dung Bạc Nhai nhìn thẳng tắp mang theo quan tâm không chút che giấu, thậm chí còn mang theo sự lo lắng. Điều này khiến
Hoàng Linh Vũ khẽ đau lòng, tựa như bị quỷ thần sai khiến, y hỏi một
câu.
“Nếu có người gặp khó khăn, giả sử nghèo khó chán nản, giả sử gặp nạn mất mùa, ngươi sẽ làm thế nào?”
Mộ Dung Bạc Nhai hơi kinh ngạc, nhưng lập tức khẳng định đáp án: “Giúp.”
“Nếu có rất nhiều rất nhiều người, với sức lực của mình ngươi khẳng định
không thể cứu hết, ngươi sẽ làm thế nào? Sẽ dạy họ cách cướp phú tế bần, hay dạy họ tự lực cánh sinh.”
Vấn đề này, chính là bất đồng lớn
nhất của Hoàng Linh Vũ và Diêm Phi Hoàng. Hiện tại người trẻ tuổi đứng
trước mặt Hoàng Linh Vũ này, có quan hệ gần như là sư đồ với Diêm Phi
Hoàng. Không biết người bị hắn ta dạy dỗ, liệu có ôm tâm tình oán hận
thế tục không.
Ai biết Mộ Dung Bạc Nhai lắc đầu nói: “Giúp cũng
phải dựa theo sức mình. Nếu ngay cả bản thân cũng không thể duy trì,
hành vi giúp đỡ cũng không thể kéo dài, thậm chí ngay cả những người
xung quanh cũng bị liên lụy.”
“Vậy nếu thiên hạ này mọi người đều chìm vào khốn cảnh thì sao? Con người không phải gỗ đá đều có lòng trắc ẩn, lẽ nào ngươi cũng có thể bảo trì thái độ lãnh tĩnh đó sao?”
“Nếu đã can hệ với cả thiên hạ, khẳng định là thiên gia trị thế thất đức.
Đến lúc đó, nếu phải cứu từng người từng người thì rất phiền toái, càng
huống hồ trị ngọn mà không trị gốc, cho nên đầu tiên đương nhiên phải
tiêu diệt nguồn gốc tai nạn.”
Hoàng Linh Vũ nghe thế trong lòng
cảm khái, nửa ngày không nói gì, nếu năm đó Diêm Phi Hoàng cũng có thể
nhìn thoáng được như thế, thì làm gì có tranh cãi? Làm gì phát sinh tử
biệt cuối cùng đó?
Mộ Dung Bạc Nhai kéo chặt y phục của y, nói:
“Ta không biết trên đó rốt cuộc viết nội dung gì khiến ngươi thất thường như thế, nhưng tốt nhất ngươi nên lãnh tĩnh lại đã, rồi hãy hành động
thì tốt hơn.”
“Sỡ dĩ Diêm Phi Hoàng đến nơi này, kỳ thật kiếp trước hắn vì ta mà chết.”
“Ngươi nói cái gì?” Trong một khoảng thời gian dài, Mộ Dung Bạc Nhai hy vọng
thứ mà hắn vừa nghe được chỉ là ảo giác do mình sinh ra, nhưng không cần nghi ngờ, thính lực của hắn rất tốt, chưa từng xảy ra vấn đề.
Rất rất lâu sau, Hoàng Linh Vũ lại nói: “Có lẽ nên nói, hung thủ giết hắn là ta.”
Hoàng Linh Vũ nhẹ nhàng giãy ra, rút y phục khỏi tay Mộ Dung Bạc Nhai, Mộ
Dung Bạc Nhai ngây ngây nhìn y, cánh tay vốn nắm lấy y phục của y, vẫn
duy trì tư thế vừa nãy.
“Hắn bị độc chết.” Hoàng Linh Vũ nhàn
nhạt kể tiếp, tường thuật một cách giản lược quan hệ của hai người,
tranh cãi của hai người, kết cục của hai người. Tuy rất qua loa, nhưng
đủ để người trước mắt hiểu rõ, ở kiếp trước, Diêm Phi Hoàng đã bị y giết chết một lần.
“Kỳ thật ngươi rất tôn kính hắn đúng không, khi
nhắc tới hắn, giọng điệu thần sắc luôn bất đồng. Nhắc tới Mạc Xán thì là một bộ hận không thể ăn sống nuốt tươi.” Y khiêu chiến nhìn Mộ Dung Bạc Nhai, “Thế nào? Vẫn còn một hung thủ từng gia hại hắn đang ở trước mặt
ngươi, có muốn lập tức báo thù rửa hận không?”
Sắc mặt Mộ Dung Bạc Nhai dần tái đi, cuối cùng lảo đảo lùi về, ngã ngồi trên giường gỗ phủ đầy bụi.
Trong sơn huyệt lại hồi phục tĩnh mịch vô thanh, hai người đều trầm mặc không nói. Hoàng Linh Vũ chăm chú nhìn Mộ Dung Bạc Nhai, chợt nghĩ tới cái
gì, đi tới cạnh bàn, dưới ánh đèn như hạt đậu tùy tiện lục thứ còn sót
lại trong hộp đồng.
Những trang giấy sách này trong mắt y, lúc
này đều biến thành những vật khiến người thương tâm, căn bản không muốn
lật ra xem. Nhưng thứ được đặt dưới cùng, một bức thư tín được dán kỹ
thình lình đập vào mắt, trên nó dùng chữ khải ngay ngắn viết hàng chữ
“Gởi Tiêu Thanh Ngọc hoặc Mộ Dung Bạc Nhai.”. Vì thể chữ khác nhau, nằm
trong một đống văn thư viết ngoáy những ký hiệu thì vô cùng bắt mắt.
Không còn thứ gì đủ để dẫn lên hứng thú của y nữa, Hoàng Linh Vũ cầm bức thư
trong hộp ra, bày lên mặt bàn, mà sau đó thì đặt những trang giấy thư
sách chỉnh tề trở vào hộp đồng, khóa lại.
Mộ Dung Bạc Nhai vẫn đang ngồi ngây trên giường, Hoàng Linh Vũ nhìn hắn lần cuối, tự tìm đường ra theo lối đã đi vào.
Bước chân dần đi xa, trôi qua rất lâu, Mộ Dung Bạc Nhai mới chống đầu ẩn ẩn
phát đau đứng lên. Vì sự chấn kinh thật sự không thể nào bỏ qua, hắn
thậm chí không chú ý thấy Hoàng Linh Vũ đã ly khai từ lúc nào.
Cái ghế bị Hoàng Linh Vũ đụng ngã vẫn nằm dưới đất, hắn nhìn những vật còn
lưu lại, hạ quyết tâm, nhanh chóng dọn lại gọn ghẽ, cuối cùng bỏ bức thư gửi cho hắn và Tiêu Thanh Ngọc vào lòng, mới cầm đèn đuổi theo ra
ngoài.
Thứ được viết trong thư sách đó thế nhưng lại khiến Hoàng
Linh Vũ thất thường cực điểm. Bọn họ từng bàn luận về chuyện có liên
quan đến Diêm Phi Hoàng, y đều mang thái độ nhàn nhạt bình thường. Nhưng vừa rồi, lại khác hẳn lúc thường, thậm chí nói mình là hung thủ lấy
mạng người.
Mộ Dung Bạc Nhai không tin, một Hoàng Linh Vũ đối với bất cứ chuyện gì cũng không hề có dục vọng mãnh liệt nào, sẽ biết tổn
hại người khác. Hắn cũng chưa từng thấy Hoàng Linh Vũ làm như thế bao
giờ. So với phát ngôn mang tính bạo phát của Hoàng Linh Vũ, Mộ Dung Bạc
Nhai tin tưởng những gì mình nghe mình thấy cho tới hiện tại hơn.
Cặp mắt Hoàng Linh Vũ nhìn về phía hắn vừa rồi, trống trải hư vô như thế, đại khái bản thân Tiểu Hoàng cũng không chú ý tới.
Bất luận thế nào, nhất định phải nhanh chóng bắt Hoàng Linh Vũ nói ra nội
dung của thư sách, cho dù có cưỡng ép cũng phải buộc y nói ra. Nếu không tiếp tục như vậy, tiếp tục như vậy…
Cửa động gần ngay trước mắt, thái dương cách chân trời phía tây không còn bao nhiêu, chân trời tràn đầy ánh hồng ráng.
Tia sáng đột ngột khiến Mộ Dung Bạc Nhai có chút ngây ngẩn, hắn không ngờ lại ngây người trong động lâu như vậy.
Vừa rồi cảm xúc của Hoàng Linh Vũ rất kịch liệt, có lẽ kiếp trước y thật sự từng động thủ với Diêm Phi Hoàng cũng không chừng. Có lẽ chỉ có ái hận
triền miên kịch liệt như thế, mới có thể khiến y cũng bị mang đến thế
giới này.
Nếu Hoàng Linh Vũ thật sự từng làm chuyện có lỗi với Diêm Phi Hoàng, thì hắn sẽ làm như đề nghị của y, báo thù? Rửa hận sao?
Mộ Dung Bạc Nhai thổi tắt đèn, đổ dầu còn dư lại thùng, sau đó đặt đèn dầu vào chỗ cũ. Trong lúc này, từng cảm giác nghi hoặc nghi vấn không ngừng giao động trong lòng, trong đó có kính ái đối với Diêm Phi Hoàng, có
phẫn nộ đối với Hoàng Linh Vũ, nhưng sau khi lặp đi lặp lại, cảm giác
tồn tại khiến người khác không thể quên mất của Hoàng Linh Vũ vẫn chiếm
thượng phong.
Khi Diêm Phi Hoàng chưa rời xa hắn, từng ngâm đi
ngâm lại câu thơ ngắn ngủi. Người đó từng nói với hắn, có một người mà
Mộ Dung Bạc Nhai không biết, có một người không ở thế giới này, như mưa
bụi còn mỏng hơn tơ tằm, có thể bất tri bất giác xúc động lòng người.
“Theo gió lẻn vào đêm, âm thầm mà tinh tế.”
Hiện tại Mộ Dung Bạc Nhai lại nhớ tới câu thơ đó.
Mưa bụi so với tơ tằm còn mỏng hơn, mới bắt đầu chỉ là nhẹ nhàng rơi lên
người, tựa hồ ngay cả tầng y phục cũng không thể thấm ướt. Nhưng dần
dần, bùn đất biến thành màu sắc đậm hơn, mầm cỏ non xanh nhạt nảy mầm
trong đám cỏ đã úa vàng, trong gió tràn đầy khí tức nhẹ nhàng và ẩm ướt.
Trước khi thật sự quen biết Hoàng Linh Vũ, người mà Diêm Phi Hoàng nói đến,
chỉ là một hư ảnh không có ý nghĩa thực tế, nhưng hiện tại, Hoàng Linh
Vũ đối với hắn mà nói đã là đồng bạn, bằng hữu không thể nào bỏ qua,
thậm chí còn có ý nghĩa đặc biệt khác.
Hắn nhớ, Diêm Phi Hoàng
chưa từng lộ ra một chút cảm xúc căm hận, chán ghét nào cả, sau khi hào
sảng uống hết rượu, cũng không thể xua đi tưởng niệm và bất đắc dĩ dày
đặc đã nhập cốt. Đúng rồi, cho dù Hoàng Linh Vũ từng có lỗi với Diêm Phi Hoàng, nhưng đây là chuyện giữa hai người đó, người có thể báo thù với
việc này, cũng không phải là Mộ Dung Bạc Nhai.
Hiện tại điều quan trọng nhất chính là, hắn không thể bỏ mặc Hoàng Linh Vũ như thế không lo.
Trong cửa động có cơ quan đóng cửa, sau khi xác nhận lối vào đã đóng chặt, Mộ Dung Bạc Nhai bước nhanh xuống núi.
Nhưng bất luận hắn tìm ở đâu, bất luận đến chân núi hay vòng ngược trở lên,
thậm chí đi quanh phạm vi xung quanh hết mấy lần, đều không phát hiện
được người hắn muốn tìm. Chỉ phát hiện được trên lối ra mê trận thông
qua khu rừng đầy vết chân hỗn loạn, và cả những cành cây nhỏ bị gãy.
Mà Hoàng Linh Vũ, giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian.