Trong một chớp mắt như vậy, người đến đã rất gần, Mộ Dung Bạc Nhai thấy bên
ngoài thanh thiết đối diện, xuất hiện Mộ Dung Sí Diệm thân mặc bạch y và hai thủ hạ.
Hoàng Linh Vũ nói: “Lần này xem ra không thành rồi.”
Mộ Dung Bạc Nhai quả quyết nắm lấy thời cơ, ném chuông đồng đang vê trong
tay, vượt qua đầu người đang mở cửa lao, keng keng rơi vào trong địa
đạo, phát ra một trận âm thanh tạp loạn.
________
Nghe nói hôm đó tại Tần Hoài Lâu ở thành Dương Châu Đông Ngô, Hoàng Linh Vũ mở
miệng chính là một bài văn toàn văn đồng âm ‘Thi Thị Thực Sư’, khiến tất cả mọi người ở đó đều như kẻ điếc nghe mà không hiểu, chỉ có Mộ Dung Sí Diệm nghe hai ba lần thì hiểu rõ ý nghĩa, lúc đó Dương Châu Hầu còn nhờ chỉ ra điểm khó hiểu. Kỳ thật bọn họ không ai biết Mộ Dung Bạc Nhai chỉ mới nghe một lần đã bật cười.
Muốn làm được đến mức độ như thế,
trừ nhĩ lực vượt bật tất yếu phải trang bị ra, còn phải có thể trong
thoáng chốc phân tích đủ mọi loại khả năng, tiếp đó suy đoán ra cách
biện giải nào hợp lý nhất. Cũng chính là nói, năng lực trong thoáng chốc phân tích xử lý tình báo cực mạnh.
Mộ Dung Bạc Nhai lắng nghe
tiếng vang của chuông đồng trong hành lang chuyển hồi liên tục, trong
đầu hiện lên hướng đi dưới đất, tiếp đó thuộc hạ tra được bố cục phòng ở cũng nhất nhất tái hiện, trong lòng lập tức có được đại khái.
“Đợi ta!” Hắn cố gắng tiến sát Hoàng Linh Vũ, nhẹ giọng phân phó, hai tay
đẩy mạnh, người đã lùi ra vài trượng, lao về hướng lối vào địa đạo vừa
suy đoán.
Khi hắn từ trong đủ loại vật đáng nghi tìm ra nơi đóng
mở lối ra địa đạo, Trình Bình cũng đã nhặt chìa khóa từ cạnh bên thủ hạ
đang ngất dưới đất, quay qua mở khóa, đi vào tù thất. Mộ Dung Sí Diệm
đổi lại một thân bạch y mới ở bên ngoài cửa tù, trên lòng bàn tay quấn ô hắc tơ huyền nhỏ mảnh. Hắn hơi nhắm mắt, nhưng trong hai mắt đã lộ ra
ánh sáng bất thiện.
Ai cũng không nhìn rõ được hắn xuất thủ, đừng nói là Hoàng Linh Vũ, ngay cả Trình Bình cũng chỉ miễn cưỡng mới nhìn
rõ dược ô kim huyền mang theo tức giận phóng ra. Sau một tiếng vút đi
nhẹ nhàng, y phục trước ngực Hoàng Linh Vũ bị xé rách một đường dài gần
một thốn.
Trình Bình đứng gần đó, nhìn thấy trong y xam bị rách
của Hoàng Linh Vũ, lớp băng cũng bị cắt đứt, máu thấm lên trên vải bố. Ô kim huyền đó còn sắc bén hơn dao, có lẽ dưới tình huống không chấn động đến xương cốt, thì sẽ rạch ra một vết máu gọn gàng xinh đẹp trên làn
da.
Hoàng Linh Vũ lại giống như kẻ đang đứng ngoài bàng quan
nhìn, chỉ hơi nghiêng đầu, có chút nghi hoặc trừng mắt nhìn Mộ Dung Sí
Diệm, giống như hiếu kỳ hắn đang phát điên cái gì.
“Ngươi muốn đi với hắn đến vậy sao?”
“Nếu ta muốn tiếp tục ở lại đây, ngược lại mới là không bình thường đó.”
Mộ Dung Sí Diệm lại nói: “Mang y đi. Nhật Côn đến rất nhanh.” Lần này là
phân phó với Trình Bình, khi xưng hô Mộ Dung Bạc Nhai công thức hóa như
thế, cũng chính là lúc hắn quyết định phải động thủ với Mộ Dung Bạc
Nhai.
Trình Bình cong người đáp ứng, bước nhanh tới chỗ Hoàng
Linh Vũ vác y lên vai, đi theo Mộ Dung Sí Diệm hướng theo một lối địa
đạo khác.
Nào biết Mộ Dung Bạc Nhai đến thật nhanh, sau lưng hắn
là những thủ hạ đắc lực của Côn Tổ. Bất cứ một đạo ám môn nào, dưới thủ
pháp của họ hầu như không tồn tại. Bất cứ kẻ cản đường nào, cũng đều bị
thủ hạ của hắn dọn sạch. Mộ Dung Bạc Nhai hầu như không chút trở ngại
đuổi sát theo.
Trình Bình vác Hoàng Linh Vũ, lại phải lo mở mật
môn ra ngoài, tốc độ đương nhiên bị giảm. Mộ Dung Sí Diệm đi theo sau,
tai nghe tiếng xé gió càng lúc càng gần, nắm chặt ô kim huyền quay người chuẩn bị ngăn cản.
Đúng lúc này, một làn gió mát tươi mới chợt thổi vào, xua đi một chút vị đạo dược cao và máu tanh hôi thối bên trên địa lao.
Trình Bình “di” một tiếng, nói: “Cửa địa đạo thông ra bên ngoài tường tiệm quan tài đã bị mở từ bên ngoài rồi.”
Đây là một lối ra vào khác, Mộ Dung Sí Diệm giật mình, đẩy Trình Bình ra giành đi tới trước.
Hoàng Linh Vũ bị Trình Bình vác trên vai, từ dưới nách Trình Bình nhìn thấy
Mộ Dung Sí Diệm phóng ô kim huyền quấn trên tay ra, vút thẳng tới lối ra trước mặt. Người này cũng không nhìn xem tình huống bên ngoài, không
nói hai lời chính là điên cuồng càn quét. Đợi khi Trình Bình ra khỏi cửa ra sau đó, trên mặt đất rộng rãi, khắp nơi là di nát bắn tung lung.
Trước đây Trình Bình cũng làm nát không ít thây, cũng xem như cao thủ. Hắn
chỉ nhìn mớ thịt trước mặt liền biết đại khái là phần xác của hai người. Đảo nhìn ra xa, trên cây ngô đồng ngoài tầm mười trượng vẫn còn treo
một người.
Người đang treo lơ lửng thì không có gì kỳ quái, kỳ quái là, người này thế nhưng còn sống.
Trình Bình chăm chú nhìn Mộ Dung Sí Diệm, thấy hai mắt hắn đã xung huyết, đây là biểu hiện khi cảm xúc cực kỳ kích động, dự kiến sẽ sắp cùng tam
hoàng huynh giao thủ đã khiến hắn hưng phấn đến trình độ này, thì điều
gì có thể khiến hắn để địch nhân trước mặt này còn sống?
“Ngươi là ai.” Mộ Dung Sí Diệm hỏi.
Vũ khí của đối phương là một đôi quyền đao trên hai tay, vừa rồi chính là
dùng cặp lợi khí này để ngăn cản ô kim huyền đột nhiên lao ra bất ngờ.
Người này đảo người hạ đất, cung kính nói: “Chủ nhân nhà ta phái chúng
ta đến muốn mời tứ điện hạ mang Hoàng Linh Vũ đến trạch đệ.”
“Chủ nhân?”
“Đại điện hạ.” Ngữ khí người đó vô cùng kính cẩn.
Hoàng Linh Vũ tựa hồ không thể khống chế độ căng chặt của thân thể, thì ra
người này thế nhưng là tâm phúc trọng yếu Mộ Dung Bạc Nhai bồi dưỡng
trong Côn Tổ, vị Đoàn Hầu Nhi cười hi hi ha ha, tựa hồ chưa từng kính
cẩn với bất cứ chuyện gì.
Đoàn Hầu Nhi năm năm tuổi được thị vệ
hoàng cung chọn trúng, mang vào hoàng cung huấn luyện. Đoàn Hầu Nhi
biết, hài tử được chọn như mình đại khái có hai ba mươi người.
Mỗi ngày đều có người chuyên đến quan sát, biểu hiện của họ sẽ được ghi chú lại. Mỗi ngày đều có người giảng dạy đạo lý lấy mệnh trung quân, ngôn
hành của bọn họ cũng sẽ được điều lý trình báo. Có hài tử thực lực không đạt, khi đoàn luyện sẽ bị bài trừ ra vị trí cuối, huấn luyện sư rất dứt khoát đập nát đỉnh đầu hắn. Có hài tử bực dọc, lén mắng hoàng thân quốc thích, sẽ vào lúc không ai chú ý biến mất vô ảnh vô tung. Có hài tử
chịu không nổi thao luyện nghiêm khắc như khổ hình, mở miệng xin tha
với huấn luyện sư, cũng sẽ lập tức được ‘xử lý’.
Cuối cùng, tốp hài tử đó chỉ còn lại mình hắn. Khi mười bốn tuổi, hắn được đưa vào Côn Tổ. Năm đó, Mộ Dung Bạc Nhai vừa ra đời.
Chỉ có người từng trải nghiệm mới hiểu được, mỗi ngày nghe thấy toàn là
những giáo huấn trung quân kính chủ, mỗi ngày nói ra chỉ toàn là thệ
ngôn trung quân kính chủ, ngày ngày đêm đêm mười mấy năm, hai mươi mấy
năm, đá cứng cũng bị mài thành vụn. Vì thế, chủ nhân trong lòng Đoàn Hầu Nhi trước nay chỉ có hoàng đế và đại hoàng tử Mộ Dung Nhuệ Việt. Những
người khác ngoài bọn họ ra, đều chỉ là khách qua đường trong nhân sinh
của hắn, có thể tùy ý ném ra sau đầu.
Khi Mộ Dung Bạc Nhai xông
ra cửa địa đạo, đập vào mắt là mặt đất đầy mảnh thi thể, nhưng rõ ràng
không phải là người của Côn Tổ. Mộ Dung Sí Diệm đã biến mất vô ảnh vô
tung, Mộ Dung Bạc Nhai hơi cảm thấy nghi hoặc, thầm nghĩ tuyệt không có
khả năng đi nhanh như thế, đột nhiên hắn nghe được tiếng thở dốc nặng nề gần đó.
“Đầu nhi, bọn họ đi bên đó.”
Nhìn sang nơi phát ra âm thanh, phát hiện là Đoàn Hầu Nhi co người ở gốc cây, khó khăn chỉ về hướng cuối đường.
Mộ Dung Bạc Nhai cảm thấy hơi khó xử, nhanh chóng hỏi: “Có thể kiên trì nữa không?”
Đoàn Hầu Nhi thè lưỡi cười nói: “Tai họa lưu ngàn năm.”
“Cố chống đỡ, lập tức có người tới.” Nói rồi quay người lao theo hướng Đoàn Hầu Nhi đã chỉ.
Đoàn Hầu Nhi không do dự, hắn chọn tuân theo chiếu dụ của hoàng đế, chọn
tuân theo mệnh lệnh của Mộ Dung Nhuệ Việt__ Xác thực tiêu trừ nghiệp
chướng của hoàng tộc.
Cho dù đã gần mười năm đồng sinh cộng tử
với ‘đầu nhi’, nhưng phân lượng đó làm sao có thể đem ra so sánh với
hoàng đế thần thánh nhất trong tư tưởng của hắn? Sao có thể đem ra so
sánh với chủ nhân Mộ Dung Nhuệ Việt của hắn?
Cho nên hắn không hề do dự, tuy mắt hắn có chút khổ sở, miệng hắn khẽ đắng, nhưng ám khí
chưa từng xuất thủ trước mặt người Côn tổ cuối cùng cũng được sử ra. Ba
mươi sáu cây phi đao nhanh như chớp lao về phía Mộ Dung Bạc Nhai, chặt
chẽ vây kín ba đường thượng trung hạ của người đang đưa lưng về phía
hắn.