(*Dịch nghĩa đại để là: Đau đớn khi chạm vào)
Mạc Xán nghĩ cũng không nghĩ, cho Trình Bình một bạt tai: “Hiện lại liền làm, lập tức, xem y còn dám cứng miệng không!”
Nàng ta vừa nhắc tới nhục hình (*nhục trong từ làm nhục), trong tù thất cách hai ba gian bên trái lập tức truyền đến tiếng khóc lóc kinh sợ và
nguyền rủa, còn thêm một đại lão hán mắng từ xa: “Gia lâu lắm rồi không
phát tiết, mẹ nó cũng không chuẩn bị nữ nhân cho gia, nhục hình lần này
ít nhiều cũng cho gia nếm chút mới mẻ.” Người đó vừa lên tiếng, thủ vệ
mở cửa tiến vào cho ngay vài roi, quất hắn ta đến mức không dám mở miệng nữa.
Nhưng chỉ cần như vậy, Hoàng Linh Vũ cũng lập tức biết được đây là loại hình phạt thế nào. Trong lịch sử Trung Quốc các loại nhục
hình (*nhục trong từ da thịt) vô cùng phong phú, nhưng cũng có người ý
chí kiên cường, sẽ không khuất phục. Vì thế người hành hình liền nghĩ ra nhiều thủ đoạn hơn nữa để bẻ gãy ý chí, những thủ đoạn này tuy nhiều,
nhưng không được ghi chú lại trong sử sách, vì thực sự là quá bẩn thỉu
đê hèn.
Mạc Xán lại cười âm lạnh nói: “Thế nào? Trước hết tìm vài tên ác phạm đến thượng y, hay đích thân ngươi thượng?”
Mộ Dung Sí Diệm muốn nói lại thôi, Mộ Dung Nhuệ Việt ôm tay bàng quan,
Trình Bình trầm mặc một lúc, cúi đầu kéo mở y phục của mình.
Cho dù tuyệt cảnh thế này, Hoàng Linh Vũ cũng không muốn chịu đựng nhục này.
Khi còn không biết làm thế nào mới tốt, đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện
khi còn học đại học. Lúc đó vài đàn chị bức bách y tham gia cos, vì thế
tìm một đống tiểu thuyết truyện tranh đồng nhân cho y bổ túc. Lúc đó,
quả thật là bị những dụng cụ x, np, luân x, mát xa x đầy mắt dọa sợ. Sau đó còn bị bức xem [xx lệ nô], [Tà thần chi x], [Sống chính là để xx]…
đủ loại sách, làm y sợ đến mức trong suốt một thời gian hễ nhìn thấy vật nào hình gậy, hình cầu, vật chấn động, vật dính nhớp, thậm chí cả bạch
tuột và rắn đều buồn nôn, ai biết hiện tại những tri thức này thế nhưng
lại có chỗ dùng.
Y đột nhiên cười, thanh âm tuy thấp nhưng rõ
ràng điên cuồng ngang ngược, nói: “Những thủ đoạn không nhập lưu này, từ tám trăm năm trước đã lỗi thời rồi, nếu thật muốn hủy diệt ý chí con
người, thì nên…” Y dùng ánh mắt khinh khi liếc Mạc Xán, dùng giọng nói
xuy yếu khàn khàn, giọng điệu chế giễu hiển thị một phương diện bí mật
độc đáo của mình với nàng ta. Trình Bình đứng gần đó thậm chí có thể
thấy được thần sắc chói mắt cực điểm trên mặt y, đó là thần sắc tuyệt
đối sẽ không khuất phục nghịch cảnh.
Quả nhiên, không qua bao
lâu, trên mặt Mạc Xán bắt đầu từng trận xanh trắng, người trong mấy tù
thất gần đó bị dọa đến không dám thở, ngay cả Trình Bình cũng phải dừng
động tác lại, quay đầu nhìn chỉ thị của Mạc Xán.
Mộ Dung Nhuệ
Việt tựa hồ định vỗ tay, vì những loại phương pháp Hoàng Linh Vũ nói vừa rồi quả nhiên đáng kinh ngạc, so với Mạc Xán không biết còn cao minh
hơn mấy phần. Mạc Xán bị chế giễu trước mặt nhiều người như thế, cũng
nhất định không còn mặt mũi tiếp tục dùng những thủ đoạn này. Mộ Dung
Nhuệ Việt thậm chí nảy ra một suy nghĩ cổ quái, có lẽ bất luận đối mặt
với nan đề nào, người này đều có biện pháp nhẹ nhàng giải quyết, bất
luận đối mặt với sự đột biến nào, y cũng đều có thủ đoạn đủ để tùy thời
ứng biến. Giao phong kiểu này, chỉ mới đứng bên cạnh nhìn thôi đã cảm
thấy máu nóng sôi trào.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Hoàng Linh Vũ dựa vào tri thức quá khứ một lần nữa hóa giải nguy cơ gần ngay trước mắt, chiếm được thượng phong tạm thời.
Nếu chuyện tiếp tục tiến
triển như thế, có lẽ Mạc Xán cái gì cũng sẽ không làm, nhiều lắm cũng
chỉ bị thương một chút da thịt là có thể giải quyết xong chuyện.
Ai biết Mộ Dung Sí Diệm lại không thể nhẫn nhịn nữa, đột nhiên kéo tay Mạc Xán, có chút khẩn cầu nói: “Xán di!”
Hoàng Linh Vũ hít ngược một hơi, thầm kêu không tốt.
Trong ánh lửa nhấp nháy ngoài hành lang, chỉ thấy Mạc Xán quay đầu lại, nhẹ nhàng nói với Mộ Dung Sí Diệm: “Ngươi muốn làm gì?”
Mộ Dung Sí Diệm lập tức ngừng động tác.
“Ngươi muốn làm gì?” Mạc Xán lại hỏi. “Ngươi thế nhưng lại đi cầu tình?”
Trình Bình cúi mặt đứng chờ bất giác thấp thỏm trong lòng, quả nhiên Mộ Dung Sí Diệm cắn chặt môi, buông tay Mạc Xán ra.
“Lẽ nào ngươi đã quên rồi, nhất thời mềm lòng sẽ có hậu quả thế nào?” Mạc
Xán nói. “Lẽ nào ngươi đã quên rồi, một đường ngươi đi đến thành tựu hôm nay, là nhờ vào lãnh huyết vô tình?”
Nàng ta chợt buông y phục
Hoàng Linh Vũ ra, hất y ngã xuống đất, nhẹ nâng mặt Mộ Dung Sí Diệm lên, nhìn thẳng vào hai mắt hắn, hỏi: “Lẽ nào ngươi đã quên sở dĩ Nhan Phi
thất bại, sở dĩ mẫu thân của ngươi thắng lợi, là vì cái gì rồi sao? Nếu
ngươi mềm lòng trước, thì chỉ có thể bị người dẫm đạp. Trên đời này, vốn chính là kẻ vô tình sẽ thắng!”
Thanh âm của nàng ta tuy không
lớn, nhưng lại vô cùng khẳng định và tự tin, như thể chân lý trong thiên hạ này nàng nắm chắt trong lòng bàn tay.
Mộ Dung Nhuệ Việt bàng quan một bên cũng thầm than thở, hắn đã biết kết quả của ván cờ này.
Còn có thứ gì có thể hữu lực bằng lời khuyên giải của người bảo hộ thân
mật nhất, quan tâm nhất của mình? Từ nhỏ đến lớn, thế giới của Mộ Dung
Sí Diệm chỉ có Tuyết Phi và Mạc Xán. Về lâu về dài, loại phục tùng này
thậm chí đã trở thành bản năng của hắn.
Quả nhiên, cho dù chậm chạp rất lâu, Mộ Dung Sí Diệm vẫn nhượng bộ.
“Xán di, là ta sai rồi.” Hắn nói.
“Biết mình sai ở đâu không?” Mạc Xán không quở trách hắn, vẫn rất dịu dàng hỏi.
“Ta không nên nhẹ tay với kẻ không quan trọng.”
“Nếu đã biết sai rồi, Xán di cũng sẽ không nói nhiều nữa. Nhưng ngươi nếu
phải bù đắp vào sai lầm hôm nay, thì liền chứng minh cho Xán di xem.
Đi.” Nàng ta chỉ người dưới đất nói. “Làm như bình thường, rút xương đầu gối của y cho Xán di, để y sau này không cách nào chạy trốn.”
Thanh âm Mạc Xán dịu dàng nỉ non, nhưng Trình Bình đã bắt đầu cảm thấy rợn
tóc gáy. Mộ Dung Sí Diệm ngưng trệ không động đậy, Mạc Xán lại dùng ánh
mắt an ủi hiền từ vỗ về hắn.
Mộ Dung Sí Diệm chợt cử động, động
tác rất nhanh đến mức Trình Bình có cảm giác mắt hoa lên. Khi nhìn rõ
lại, Mộ Dung Sí Diệm đã quỳ xuống, cố định người đã gầy không ra hình
người vào đống rơm.
Hoàng Linh Vũ cố gắng giãy dụa, nhưng chút
sức lực đó nhỏ nhoi không thấm vào đâu. Y đã rất lâu không được ăn đủ
no, ngay cả nước uống cũng đều chỉ có thể có được nước lạnh gần như đóng băng, khổ hình lại thêm mất máu, khiến y cho dù sử hết toàn lực, cũng
chỉ như chuồn chuồn run cây, uổng công vô ích.
Ngón tay thon dài
trắng bóc của Mộ Dung Sí Diệm trong ánh lửa trở nên hồng nhuận như oanh
ngọc, vẻ mặt hắn băng lạnh, giống như con rối không có linh hồn, nhưng
hai tay lại tựa như có ý chí riêng của mình mà đi thẳng tới bóp chặt hai đầu gối của Hoàng Linh Vũ, móng tay được trau chuốt vô cùng sạch sẽ
xinh đẹp, hầu như không có tiếng vang đã ghim vào trong.
Trình Bình hoàn toàn nín thở.
Trong không gian yên ắng không có một chút tiếng động không truyền ra tiếng
kêu đau như dự đoán, chỉ có tiếng thở dốc mỏng manh xuy yếu của Hoàng
Linh Vũ.
Sau nhiều ngày chịu đói chịu lạnh như thế, y căn bản
không thể tạo ra bất cứ trở ngại nào. Vì ngón tay băng lạnh của đối
phương đâm vào máu thịt, khảm vào kẽ xương, tách ly dây chằng, bóc mở
khớp xương, y thậm chí không cách nào phát ra âm thanh hoàn chỉnh. Tất
cả trí tuệ và tùy cơ ứng biến, đối diện với trọng thương không cách nào
trốn tránh trước mắt trở nên hoàn toàn vô lực, y thậm chí không thể tập
trung tinh thần để suy nghĩ làm thế nào hóa giải tai nạn này.
Trong ánh lửa đỏ hồng, có người thờ ơ nhìn y nắm chặt cổ tay Mộ Dung Sí Diệm, có lẽ là vì muốn hòa hoãn thống khổ, có lẽ là vì muốn cự tuyệt đôi ma
trảo đang tiếp tục tổn thương.
Bất kể là Mạc Xán, hay Mộ Dung
Nhuệ Việt, hay có lẽ là Trình Bình, đều nảy sinh ảo giác như đang tham
gia vào một cảnh hiến tế. Những gì thấy được trước mắt, tựa hồ là một
con bươm bướm vướng vào mạng nhện bị dính chặt hai cánh, đang bị giác
hút bén nhọn của thiên địch đâm xuyên vào thân thể mềm mại, trong lúc
giãy dụa chờ chết chỉ có thể phát ra từng trận run rẩy như bị co giật.
Dần dần, cuối cùng không còn âm thanh.
Chỉ còn sót lại Mộ Dung Sí Diệm nhìn đăm đăm hai tay dính đầy máu của mình, trên ngón tay vẫn còn giữ hai đoàn xương vỡ.
Đột nhiên một đôi tay vô cùng quen thuộc và dịu dàng từ sau lưng nhẹ nhàng
ôm chặt lấy hắn, sau đó thanh âm vô cùng quen thuộc và dịu dàng đang nhẹ nhàng nói bên tai hắn: “Đừng quản y nữa, Xán di vĩnh viễn ở bên cạnh
ngươi, vĩnh viễn không ly khai ngươi.”
Cảm giác một khắc trước ngón tay móc vào huyết nhục, móng tay đâm vào khung xương vẫn còn lưu giữ rõ ràng.
Mộ Dung Sí Diệm bất chợt kịch liệt run rẩy toàn thân, đến sự giãy dụa của
Hoàng Linh Vũ cũng không kịch liệt như thế, hắn hét lên một tiếng thật
dài rồi giãy khỏi vòng tay Mạc Xán, từng bước từng bước lùi ra cửa lao,
nhưng từ đầu đến cuối vẫn nhìn hai đoàn xương vỡ nóng bỏng trên tay
mình. Phản phất như không thể chịu nổi sự nặng nề này, hắn như bị bỏng
ném chúng đi, ôm đầu chạy ra ngoài.